Hắn thỉnh thoảnh lại kiếm ở đâu ra một chai Văn Tuấn Bố Lan Địch số 3lâu năm. Hắn đối với loại rượu Trân Châu Hồng, đặc sản của Tượng ThụChâu lại cực kỳ để ý, chỉ là yêu nhất lại chính là loại rượu Thanh ThủLiệt Nhưỡng thuần một màu hổ phách… Nhưng mà bất luận là loại rượu nào,cũng đều là loại rượu sang quý nhất, xa xỉ nhất trong toàn bộ Liên Bangnày.
Hứa Nhạc lúc còn là một gã gác cổng cùng với dựthính sinh của Đại học Lê Hoa, liền rất rõ ràng niềm đam mê lớn nhất cảđời này của hắn, cũng từng cực kỳ hoài nghi, cái tên gia hỏa này có phải là đem toàn bộ tiền lương mà Cục Điều Tra Liên Bang phát cho cùng vớicác loại kinh phí bí mật mà Khoa IV của Thanh Long Sơn cấp cho cũng toàn bộ đều quẳng hết vào trong việc mua rượu hay không?
- Cũng được, thật sảng khoái…
Thi Thanh Hải cầm lấy cái bình ghi đông quân dụng đưa lên miệng, hớpnhẹ một ngụm Song Chưng Cốc Bạch, cặp lông mày xinh đẹp tuyệt trần củahắn khẽ nhướng lên một chút, nói:
- Trong cái thế giớibăng thiên tuyết địa khốn kiếp này, đã thật lâu rồi không có uống ngụmrượu nào cả. Nói đi cũng phải nói lại, Chính phủ Liên Bang này thật đúng là không có thành ý chút nào cả, bất luận là công tác hậu cần hay làtrang bị tác chiến, cũng đều có sự đãi ngộ hoàn toàn khác biệt mà.
- Đây là đồ tư nhân mà Hách Lôi đặc biệt đưa tới cho tôi, cũng không phải là đồ hậu cần tiêu chuẩn của Bộ Quốc Phòng cấp cho.
Hứa Nhạc ngồi bên cạnh hắn, lắc lắc đầu, nói:
- Tôi vốn tưởng rằng hiện tại oán khí trong lòng cậu đã giảm xuống rất nhiều rồi chứ?
- Nhưng mà cậu cũng không thể phủ nhận cái loại khác biệt này tồn tại…
Ánh mắt của Thi Thanh Hải khẽ nheo lại một cách mê ly, chỉ vào nhữngchiếc xe thiết giáp trang bị hiện đại đang đậu bốn phía khắp nơi xungquanh doanh địa, trào phúng cười nói:
- Nhìn xem trangbị tác chiến của chi bộ đội của chúng tôi xem, lại nhìn lại trang bị tác chiến của bọn cậu, khác biệt có giống như giữa một Hoàng tử cùng với kẻ ăn mày hay không?
Hứa Nhạc im lặng không nói gì cả.Năm trước sau khi bộ đội Phiến Quân Thanh Long Sơn thay đổi phiên hiệu,biến thành Doanh đoàn I đặc biệt của Chính phủ Liên Bang, tiến nhập vàotiền tuyến Tây Lâm, chính mắt hắn cũng từng gặp qua rất nhiều loại sựtình khác nhau. Hắn cũng biết nhưng lời Thi Thanh Hải nói không phải làchuyện không có sự thật, nhưng mà chẳng biết vì sao, trong lòng hắn vẫnkhông nhịn được nghĩ muốn lên tiếng phản bác, hoặc là giải thích mấy câu gì đó.
Bởi vì nguyên nhân có quan hệ đến Thi Thanh Hải cùng với Trương Tiểu Manh, lại cũng bởi vì cỗ Máy vi tính Trung ươngLiên Bang kia đã từng tiết bộ cho hắn một cái sự thật, Phong đại thúcchính là Kiều Trì Tạp Lâm, vị thần tượng tinh thần của từ trên xuốngdưới Thanh Long Sơn, Hứa Nhạc đối với mọi người đến từ Thanh Long Sơnluôn luôn có một loại cảm giác thân thiết nào đó. Hắn cũng thấu hiểucùng với vô cùng thưởng thức, đồng tình với sự cố gắng của những ngườinày, cho nên lúc trước trong chợ đêm Hoa Cúc đã từng đem cái loại tìnhcảm thân thiết này thể hiện một cách rõ ràng ra bên ngoài. Nhưng mà lạibởi vì sự tồn tại của những kẻ như Mạch Đức Lâm, Nam Minh Tú, những kẻvô sỉ kiêu ngạo kia, cho nên từ sâu trong nội tâm của hắn lại đối vớiphương diện Thanh Long Sơn bảo trì một loại cảnh giác cùng với bất an.
- Tình hình hiện tại đang dần dần chuyển biến theo chiều hướng tốt đẹphơn. Nền Đại hòa giải chân chính mà Liên Bang cần phải thực hiện, cũngkhông phải là ngày một ngày hai liền có thể làm được hoàn mỹ…
Hắn nhẹ giọng nói.
Thi Thanh Hải thoáng trào phúng nói:
- Ta đối với tiền đồ của Liên Bang này cũng chưa bao giờ có thể lạcquan giống như cậu vậy… Cái đám chính khách cổ hủ cố chấp này, đám thếgia này… cho đến bây giờ cũng đều là hận không thể đem đám người củaThanh Long Sơn toàn bộ giết chết hết. Lần này Doanh đoàn Tiền trạm chúng ta bị địch nhân phục kích, ngay từ lúc đầu cũng chỉ có mỗi mình cái tên gia hỏa ngu ngốc nhà anh mới mang theo hai đầu Robot đảm đương vai tròanh hùng cá nhân mà thôi, lại đi trình diễn cái tiết mục liều chết vìnghĩa như thế này. Các chi bộ đội khác của quân Chính phủ ai nấy cũngđều luôn án binh bất động, cậu cũng nên rõ ràng cái này có ý nghĩa nhưthế nào.
Hứa Nhạc trầm mặc tự hỏi một lát sau, nói chậm rãi nói:
- Tôi cho rằng cũng chẳng có bất cứ âm mưu gì ở trong này cả. Nếu nhưChính phủ quả thật muốn mượn tay của đám Quân viễn chinh Đế Quốc, đemlực lượng võ trang của Thanh Long Sơn mài mòn cho sạch sẽ, tự nhiên sẽcó rất nhiều thủ pháp trực tiếp hơn. Hơn nữa Sư đoàn của chúng ta cùngvới Sư đoàn Thiết giáp 7 cuối cùng cũng vẫn là chạy đến mà.
- Dùng thủ pháp trực tiếp có ý nghĩa là sẽ bị người khác nắm lấy nhược điểm.
Ánh mắt Thi Thanh Hải nhìn xuyên qua đống lửa lớn trước mặt, nhìn vềphía cánh đồng tuyết bằng phẳng, đã ngừng rơi đêm hôm qua, ở phía xa xa, trầm mặc nói:
- Đám người đó vẫn còn có chút kiêng kỵđối với lực lượng của dư luận, của công chúng Liên Bang. Hơn nữa nếu như để gã Sĩ quan Liên lạc là ta nhận thấy có chút vấn đề gì đó, bất cứ lúc nào cũng có thể phản ứng lên trên…
- Cậu chính là Sĩquan Liên lạc chịu trách nhiệm làm việc trực tiếp dưới quyền của TổngThống tiên sinh, một khi cậu đã nghĩ đến chuyện phản ứng lên trên, điềuđó đã thuyết minh rằng cậu đối với ông ấy vẫn còn có chút tín nhiệm. Bên trong Chính phủ Liên Bang, những nhân vật giống như Mạt Bố Nhĩ tiênsinh như vậy tuy rằng cũng không có nhiều lắm, nhưng mà vẫn là không ít, cậu cũng nên có chút tin tưởng…
- Tin tưởng? Thế chếcủa Chính phủ Liên Bang sớm đã biến thành một cái kết quả dị dạng nằmtrong tay của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang cùng với đám chính khách ngồitrong tòa nhà Nghị Viện rồi, đã thối nát đến trình độ không còn thuốcnào có thể cứu chữa được nữa rồi. Mạt Bố Nhĩ quả thật là một khác biệtvô cùng hiếm có trong suốt nhiều năm nay rồi, nhưng mà một mình ông tacũng không thể thay đổi quá nhiều chuyện tình.
- Tôiđối với chuyện chính trị quả thật cũng không phải hiểu nhiều lắm. Nhưngmà tôi từng nghe qua Lợi Hiếu Thông giải thích, cái đạo luật công khaitài chính cá nhân chính là một lần hành động cực kỳ lợi hại của Chínhphủ Liên Bang, thế nhưng cái loại dự luật tuyệt đối có khả năng dao động căn cơ của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang này, không ngờ lại có thể đượcNghị Viện thông qua… Cái này thuyết minh rằng Tổng Thống tiên sinh cũngkhông phải là loại nhà cổ động tuyên truyền chỉ biết nói lý thuyết suônmà thôi. Hơn nữa ông ta cũng là một nhà hành động thực tế rất có trí tuệ chính trị cùng với quyền mưu thủ đoạn sâu sắc. Hơn nữa cậu cũng đừng có quên, ông ta cùng với vị phu nhân kia phía sau hậu sơn núi Mạc Sầuchính là có quan hệ đồng bọn hợp tác. Có lực ảnh hưởng của Thai Gia đứng phía sau màn thúc đẩy, những chuyện tình mà ông ta có thể làm càngnhiều hơn một chút.
- Nhưng vấn đề chính là đồng bọncuối cùng vẫn cũng có thể bị người ta vứt bỏ. Hiện tại Quân đội LiênBang cùng với dân chúng đang ủng hộ ông ta, lại đang ở thời điểm chiếntranh với Đế Quốc đang vô cùng quan trọng. Ông ta liền có đủ khả năngnương theo cái loại hành động đại thế này, mạnh mẽ thi hành chính sáchcải cách mạnh tay của chính mình. Nhưng mà cậu có từng nghĩ qua haykhông, nếu như ngay cả Quân đội Liên Bang cũng bị bọn chúng thẩm thấu,vậy thì ông ta có thể làm sao bây giờ?
Ánh mắt Thi Thanh Hải thoáng cụp xuống, mười phần chế giễu nói:
- Cho nên cái gọi là dân ý, chính là loại chuyện tình rất dễ dàng bịngười ta chơi đùa nhất trên thế giới này. Lần trước trong Tổng tuyển cửTổng Thống Liên Bang, chuyên án Mạch Đức Lâm kia, đã có rất nhiều nhữngtên sinh viên học sinh đổ xuống đường biểu tình, tự thiêu, quảng bá hình ảnh, cùng với lập thành vô số những chướng ngại vật trên đường phố… Cậu và ta chẳng lẽ còn không nhìn thấy rõ ràng hay sao?
Hứa Nhạc lại trầm mặc không nói gì.
Hai năm trước, chính là hai người bọn họ đã sóng vai, diệt sát thẳngvào trong tòa nhà Cơ Kim Hội Hòa Bình tại Hoàn Sơn Tứ Châu tinh cầu S2,đối với một số phương diện nào đó quả thật là có cái nhìn không giốngnhư người bình thường. Đây là một chuyện tình hoàn toàn bình thường. Một tên là Trung Tá trẻ tuổi nhất trong Quân đội Chính Phủ Liên Bang, mộttên là thành viên vĩ đại nhất bên phía Phiến Quân Thanh Long Sơn, vị trí của cả hai bên, đối với góc nhìn các sự vật khác cuối cùng cũng có chút không giống nhau.
Điều quan trọng nhất chính là, HứaNhạc cuối cùng vẫn là nguyện ý hướng về phía ánh mặt trời sáng lạn vôcùng mà trông chờ vào tương lai tươi sáng, mà Thi công tử, kẻ có thóiquen biến thành một con cá lặn sâu dưới đáy đại dương, trong bản chấtvẫn luôn là cẩn thận dị thường. Cũng giống như là cái vị lãnh tụ tìnhbáo truyền kỳ kia của Thanh Long Sơn đã từng nói, một gã gián điệp ưu tú nhất, tất nhiên là loại người theo chủ nghĩa bi quan, lúc nào cũng phải lo đầu lo đuôi…
Trải qua một thời gian dài trầm mặc,một lúc sau Thi Thanh Hải mới nhìn về phía gã huynh đệ đang tràn đầy cảm xúc bên cạnh của mình, đột nhiên cũng lớn tiếng cười nói:
- Cũng may đây không phải là một màn phim điện ảnh cẩu huyết dâng ngậptràn… Bằng không chúng ta trong tương lai nhất định sẽ biến thành hai gã huynh đệ quân nhân sĩ quan bởi vì lý niệm nhân sinh bất đồng mà đi lêncon đường hoàn khác nhau, cuối cùng đứng giữa sa trường, rút súng chĩavào đầu nhau, cặp mắt đẫm lệ, khu động cò súng, đau đớn không muốn sốngtiếp, dị thường ngu xuẩn, một trường hồ đồ…
Hứa Nhạc cũng nhịn không được, bật cười sảng khoái một trận, nói:
- Cái này có phải thuyết minh rằng hai cái tên gia hỏa chúng ta chínhlà không có bất cứ cái tín ngưỡng chân chính nào, có đúng không?
- Mục đích của hành vi cao thượng, nên là vì bản thân chính mình cùngvới các thân nhân của mình. Nếu vì để đạt đến mục đích cuối cùng, mà một phen hy sinh những người thân bên cạnh của mình, đem bọn họ biến thànhđối tượng làm mồi, loại hành vi như thế, liền không thể xưng là caothượng được. Cái gọi là tín ngưỡng cũng tuyệt đối là như thế. Phàm làloại tín ngưỡng mà cần phải hy sinh tình cảm tốt đẹp mới có thể bảo hộđược, vậy thì không có cũng được. Bản thân mình thì có thể hy sinh được, nhưng mà chuyện tình cảm liên quan đến người khác, thì tuyệt đối khôngthể hy sinh…
Thi Thanh Hải trả lời.
Hứa Nhạc trong lòng có chút cảm khái, cũng có chút suy nghĩ, có chút uất ức, nói:
- Những lời nói tương tự như vậy, lúc ở trên tháp sắt trên Lâm HảiChâu, tôi cũng đã từng nói qua với Trương Tiểu Manh rồi. Chỉ là không có lời tổng kết rõ ràng trong câu nói vừa rồi của cậu mà thôi.
- Đây là một câu nguyên văn của Kiều Trì Tạp Lâm… Năm xưa lúc còn ởTinh cầu S2 tiếp nhận đặc huấn của Thanh Long Sơn, chuyện tình khiến tacảm thấy thống khổ nhất chính là hằng ngày tụng niệm lời trích dẫn củaThánh Kiều Trì a!
Thi Thanh Hải mỉm cười nói.
Hứa Nhạc nở nụ cười rạng rỡ, nghĩ thầm tựa hồ như từ nhỏ đến lớn đạithúc hình như chưa lúc này phô bày ra cái bộ mặt nhàm chán của một đạitriết học gia ở trước mặt mình cả.
Từ nhỏ Hứa Nhạc vốndĩ sinh hoạt tại Đại khu Đông Lâm, cái địa phương mặc dù không chânchính tính là hoang vu, thế nhưng lại đặc biệt phong bế mạnh mẽ, cũngchưa từng tiếp nhận qua nền giáo dục chính thống. Đại bộ phận quang minh chính đại nhất trong nhân sinh quan của hắn, nếu có thể xưng là cácloại đạo đức nhân sinh nào đó, cùng với các loại sách vở vốn cũng khôngcó bất cứ quan hệ nào cả, cũng không hề liên quan đến chuyện giáo dục.Mà bản thân nó chính là một loại mộc mạc, một loại đơn giản, là loạiphán đoán theo bản năng của một gã nam nhân thợ mỏ Đông Lâm được truyềnthừa xuống hàng tỷ năm nay mà thôi.
Ở trên con phốChung Lâu lạnh lùng trước kia, lăn lộn trong chốn giang hồ tràn ngập đám cô nhi chuyên hành động theo quy tắc mạnh ăn thịt yếu, hắn ngược lại cứ như vậy mà vô cùng tự nhiên sinh dưỡng nên cái loại tính tình như vậy.Không thể không nói là một chuyện tình vô cùng kỳ diệu. Cái gã đại thúcvô sỉ kia cũng chỉ biết dạy hắn phương diện sửa chữa đồ điện tử, lại còn dùng quãng thời gian lớn nhất của mình đi hội sở chơi gái, tuyệt đối sẽ không thể nào mà giảng dạy cho hắn vấn đề thuộc về lý tính như thế này. Ngược lại sau khi hắn rời khỏi Đại khu Đông Lâm, sau khi tiến vào Đạihọc Lê Hoa, hắn gặp phải cái gã Thi công tử đào hoa mà thiên tài này,cho nên phương diện suy ngẫm lại trở nên dần dần rõ ràng hơn.
- Cái lá thư này của cậu, từ sau khi thu được ở trong nhà trọ Vọng Đô,tôi thỉnh thoảng vẫn thường lấy ra đọc đi đọc lại mấy lượt. Mỗi lần đọcxong một lượt, cũng đều cảm thấy có nhiều hiệu quả…
Hứa Nhạc nhìn Thi Thanh Hải, nghiêm túc nói. Hắn mãi vẫn cho rằng, cái gãhuynh đệ thân thiết này, ở một phương diện nào đó, chính là một vị lãosư tốt của chính mình.
Thi Thanh Hải khẽ rùng mình một cái, sau khi hớp xong một ngụm rượu nữa, mỉm cười tự giễu nói:
- Lúc đó lão sư của ta đã bị bán đứng, bản thân ta thì lại bị vạch trần thân phận gián điệp. Nghĩ thấy rằng trong cuộc sống này tuyệt đối không có một người nào đáng cho ta tín nhiệm cả. Trong lòng ta có loại cảmgiác vô cùng sợ hãi, thế nhưng ta lại vẫn không chút cam lòng, cho nênmới vô cùng hiếm có, bộc lộ ra loại cảm giác giống như thanh niên nhiệthuyết ngu xuẩn kia… Cất giữ tốt một chút đi, trong tương lại khi chúngta đã già rồi, nhìn lại nó, nhớ lại một hồi nhiệt huyết khi còn là thanh niên trai tráng, hẳn cũng có chút sảng khoái a!
HứaNhạc khẽ cười cười, bỗng nhiên kỳ diệu chợt nhớ tới lúc trước trong quán ăn Thịt Nướng ở Lạc Nhật Châu, cùng với vị Lão đầu hổ Tây Lâm kia cảmột đêm trường kỳ đàm thoại, vẻ mặt nhất thời ngưng trọng lại, đem nộidung buổi nói chuyện hôm trước nói sơ qua một lần với Thi Thanh Hải,muốn tìm kiếm sự góp ý nhiệt tình nhất của gã huynh đệ thiên tài.
- Quân nhân tham gia vào chính sự? Liên Bang có Đệ Nhất Hiến Chương, hẳn là rất khó có thể làm được…
Sau khi nghe xong những gì Hứa Nhạc nói qua, ánh mắt Thi Thanh Hải nhất thời khẽ nheo lại một chút, mặc dù có cảm giác chếnh choáng say, nhưngvẫn vô cùng thận trọng, chậm rãi nói:
- Chẳng qua nếutiến hành suy nghĩ cẩn thận lại một chút, cái vòng tròn của Đệ Nhất Hiến Chương kia, khiến cho cái cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang biếnthành nhân vật phải phục vụ cho con người… Cái này chính là tạo điềukiện thuận lợi cho người thao lộng Đệ Nhất Hiến Chương trong tay. Thậmchí nó dần dần còn bị biến thành công cụ phục vụ cho giới quyền quýthượng tầng. Đây chính là chuyện tình vô cùng đáng sợ!
- Kỳ thật trong mấy năm nay, trong lòng lão tử mãi vẫn có một cái nghi vấn…
Thi Thanh Hải cầm lấy cái ghi đông quân dụng của mình, đưa lên miệnghớp lấy một ngụm rượu thật lớn, tạm dừng, suy nghĩ một quãng thời giankhá dài, sau đó mới mở miệng nói:
- Trong sự kiện ámsát tại Sân vận động Lâm Hải Châu kia, ta cùng với vị lão sư của ta bịngười khác bán đứng, cực kỳ uất ức, nhìn qua là do Mạch Đức Lâm âm thầmđịnh ra kế hoạch, còn tiền nhiệm Phó Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Dương KínhTùng cùng với đám quân nhân sĩ quan thuộc trường phái trẻ tuổi nhiệthuyết của Quân khu II trực tiếp chấp hành… Đây chính là kết quả mà haingười chúng ta cùng song song tiến hành điều tra ra… Nhưng mà nói thếnào, ta vẫn mãi cứ cảm thấy chuyện tình này có chút gì đó không thíchhợp cho lắm.
Nghe thấy câu nói đó, ánh mắt của Hứa Nhạc nhất thời khẽ nheo lại một chút.
Cái sự kiện ám sát nhằm vào Thai Chi Nguyên xảy ra tại Lâm Hải Châu năm xưa, Thi Thanh Hải cùng với lão sư của hắn đã bị tổ chức bán đứng, trực tiếp ảnh hưởng đến cuộc đời của cả hai người bọn họ. Bởi vì một loạichấp niệm nào đó của nhân sinh, hai người bọn họ mãi cho tới bây giờcũng chưa từng buông tha đối với chuyện điều tra người chủ sự đứng phíasau màn của sự kiện này. Cho dù là đối địch với toàn bộ Liên Bang cũngvậy, cũng kiên quyết thẳng tiến không lùi, lặng lẽ âm thầm điều tra, cho đến cuối cùng ở trong tòa đại lâu Cơ Kim Hội mạnh mẽ giết chết Mạch Đức Lâm… Nhưng mà giờ phút này, Thi Thanh Hải lại đưa ra một loại ý kiếnhoàn toàn khác…
- Thiếu mất một cái mắc xích…
Thi Thanh Hải đem cái ghi đông rượu quẳng xuống đất dưới chân mình,dựng thẳng lên một ngón tay đưa thẳng đến trước mặt của Hứa Nhạc, nghiêm giọng nói:
- Ở giữa Mạch Đức Lâm cùng với Dương KínhTùng, chúng ta còn bỏ sót đi một cái mắc xích quan trọng. Cái mắc xíchẩn giấu cực kỳ thâm sâu kia chính là một gã quân nhân sĩ quan đang trong thời hạn nghĩa vụ quân sự của Liên Bang… Cái gã này cũng không phải làngười của cả hai bên, thế nhưng lại phát huy một hồi tác dụng cực kỳquan trọng. Thật đáng tiếc, ta mãi vẫn không thể nào điều tra ra được gã này là ai.
Hứa Nhạc thoáng cúi đầu trầm mặc một lúc thật lâu sau, mới nói:
- Quân nhân sĩ quan đang trong thời gian nghĩa vụ quân sự tuyệt đốikhông thể nhuộm tóc. Đó hẳn là do ngụy trang mà thôi, rất khó từ phíađặc điểm này mà tìm ra được manh mối gì.
- Ta cũng chỉcó duy nhất một cái manh mối này mà thôi. Cái gã bộ hạ trung thành dướitay của Mạch Đức Lâm trước lúc chết cũng không biết được quá nhiều chitiết về cái gã quân nhân sĩ quan tóc đỏ này. Đối với cậu, ta có một loại dự cảm vô cùng mãnh liệt, trong tương lai, cái gã quân nhân sĩ quan kia sẽ bị cậu điều tra ra được. Lúc đó cái bộ tóc ngụy trang kia của hắn,dừng trong tay của ta, đến lúc đó ta sẽ cấp cho hắn một bộ tóc giả tốthơn rất nhiều.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]