Chương trước
Chương sau
Thân thể của con Robot Nguyệt Lang Đế Quốc giống hệt như một người khổng lồ bị đông cứng nằm im lìm trầm mặc trên cánh đồng tuyết, chỉ một látsau thân thể khổng lồ của nó đã bị gió tuyết thổi quét, che lấp gần mộtphần ba toàn thân, nhìn qua thê thảm không chịu nổi.

Đây chính là loại Robot Nguyệt Lang thế hệ thứ tư tiên tiên nhất củaQuân viễn chinh Đế Quốc, gã phi công bên trong khoang điều khiển lại làgã chiến sĩ cơ động cấp bốn cường hãn nhất trong toàn bộ Đại đội Quânviễn chinh Đế Quốc ở đây, thế nhưng lại cũng bị đánh bại một cách thảmthiết đến như vậy.

Nhưng mà các gã quân nhân sĩ quancao cấp của Quân viễn chinh Đế Quốc từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm mặcđứng xem cuộc chiến này, vẻ lạnh lùng trên mặt cũng không có bởi vì mộtmàn vừa rồi mà có chút hòa hoãn lại, hoặc là thể hiện vẻ kinh hãi nàocả. Thông qua tràng chiến đáu liên tục mấy ngày nay, bọn họ đã dần dầnbước đầu xác định được thân phận của gã phi công bên trong con Robot màu trắng của bên phía Liên Bang kia là ai. Mà một hồi khiêu chiến ngày hôm nay, chính là tiến hành một lần xác định cuối cùng, dùng để thống nhấtsuy nghĩ của tầng cấp chỉ huy của chi bộ đội.

Quân nhân sĩ quan Nặc Mạn lúc này đang đứng trong hàng ngũ các quân nhân sĩ quanđang xem cuộc chiến phía trước doanh trại. Trong cặp mắt màu lam nhànnhạt của hắn chợt hiện ra một tia giễu cợt nhàn nhạt, ngữ khí rét lạnhnói:

- Các vị! Ta mặc kệ trước kia các người thuộc chibộ đội nào, do vị Thiếu Tướng hoặc là sĩ quan chỉ huy nào quản lý. Nhưng mà đừng quên rằng, chi bộ đội cũ của các người đã không còn nữa, hiệntại ta được ủy quyền chỉ huy trận chiến dịch này… Đây rất có thể chínhlà chiến dịch cuối cùng của chúng ta. Cho nên ta rất hy vọng các ngườicó thể nghe theo mệnh lệnh chỉ huy của ta.

Thân làthuộc hạ được tín nhiệm nhất của Trung Trướng Tư lệnh Quân viễn chinh Đế Quốc, lão Tướng quân An Bố Lý, sĩ quan Nặc Mạn lúc này đã toàn diệntiếp nhận quyền chỉ huy của toàn bộ chi Đại đội mới tập kết. Hắn cũngkhông có quay đầu lại, dùng đôi mắt màu u lam mê người nhìn về phía trận địa Liên Bang phía xa, cơ bản không thể nào nhìn thấy rõ ràng, lãnh đạm nói:

- Ta nghĩ các người hiện tại chắc là đã hiểuđược, tất cả các tạc đạn điện từ cảm ứng của chi bộ đội Liên Bang nàyhẳn đã sử dụng cạn kiệt hết rồi, chứ cũng không phải là đang cố ý dẫn dụ các chiến sĩ phi công của chúng ta tiến hành xung phong…

Một gã Đại tá Đế Quốc đứng phía sau lưng hắn chợt nhíu mày, nói:

- Mấy ngày gần đã cũng từng cho Robot tiến hành đột kích lẫn lộn vớichiến sĩ vài lần rồi, bọn họ xác thực cũng không hề sử dụng đến tạc đạnđiện từ cảm ứng. Nhưng chuyện đó và chuyện ngày hôm nay có gì khác nhau? Vì cái gì có thể xác nhận chuyện đó?

- Bởi vì cái gãphi công kia chính là Hứa Nhạc. Bộ Tham Mưu cũng đã làm ra tính toán,trong thời gian bay ngày gần đây, hắn đã liên tục xuất chiến tám lần.Hắn cho dù có lợi hại đến thế nào đi chăng nữa, cũng sắp sửa không thểchịu nổi nữa rồi. Sĩ quan chỉ huy bên phía Liên Bang nếu như còn phươngpháp lựa chọn nào khác, tuyệt đối sẽ không dám mạo hiểm để cho hắn raxuất chiến ngày hôm nay đâu…

- Nhìn vào phong cách điều khiển Robot chiến đấu liền có thể phán đoán ra được trạng thái thân thể hiện tại của gã phi công bên trong. Các người không cảm thấy rằng biểuhiện điều khiển Robot của hắn ngày hôm nay tựa hồ như hơi quá mức sắcbén hơn bình thường hay sao?

- Còn về phần vì cái gì mà sĩ quan chỉ huy của Liên Bang không nên để gã phi công Liên Bang nàylâm vào mạo hiểm… Nếu như lúc trước các người có thể thường xuyên xemcác tiết mục TV của bên phía Liên Bang, có lẽ các người sẽ có hiểu biếtrõ ràng hơn một chút.

Sĩ quan Nặc Mạn trong lòng thầmnghĩ đến tình cảnh lúc trước khi vị lão Tướng quân An Bố Lý yêu cầu mình học ngôn ngữ của Liên Bang cùng với xem các kênh TV của Đài truyền hình Liên Bang, vẻ mặt không khỏi có chút đau xót. Không biết lão Tướng quân đã quay về khu căn cứ ngầm bên dưới chiến khu sông băng kia hiện tạithân thể đã tốt lại chưa, có thể từ trong hôn mê tỉnh lại hay chưa?

Nếu như không phải bởi vì hiện tại lão Tướng quân An Bố Lý đột ngộtbệnh nặng, lâm vào hôn mê, không thể tiến hành chỉ huy, một tràng phụckích thảm liệt cuối cùng này như thế nào lại có thể trở nên gian nan như hiện tại?

Trong lòng Nặc Mạn có chút buồn bực thầm nghĩ như vậy, trong đôi mắt màu u lam trong trẻo chợt hiện lên một tia lãnh liệt, nói:

- Dựa theo kế hoạch sớm định ra ban đầu, chỉnh biên Đại đội I lâm thờitrong khu vực cánh đồng tuyết, đến đúng mười hai giờ chiều theo tiêuchuẩn Đế Quốc hôm nay phát động tiến công, chỉnh biên Đại đội I lâm thời phụ trách công tác hậu bị…

Lời nói của hắn đến đây đột nhiên ngừng hẳn lại. Gã quân nhân sĩ quan thanh niên vĩ đại của Quânviễn chinh Đế Quốc này, đã sớm cắt đứt hoàn toàn ý niệm muốn quay trở về gia hương trong đầu mình. Hắn thầm nghĩ sau khi chỉ huy một hồi chiếnđấu phục kích xinh đẹp, sau đó oanh oanh liệt liệt ngã xuống trên chiếntrường tuyết trắng, như vậy đã đủ cho một kiếp người rồi. Nhưng mà thậtsự rất đáng tiếc, một viên đạn tựa hồ như từ không trung bay tới, bắntrúng ngay hắn, đã cắt đứt hoàn toàn kế hoạch oanh liệt tốt đẹp của hắn.

Phốc một tiếng trầm đục vang lên, một đạo huyết hoa bất chợt từ tronghốc mắt của hắn phun vọt ra, đem con ngươi một màu u lam của hắn đánhcho vỡ tan ra, phun vọt ra ngoài, dung nhập vào không trung một màutuyết trắng. Cơ hồ đồng thời ngay trong lúc đó, một chùm huyết hoa cònlớn hơn nữa chợt từ phía sau gáy của hắn phun vọt ra ngoài.

Sĩ quan Nặc Mạn, phần đầu lâu bị bắn mất đi một mảnh lớn, cứ như vậy ầm ầm ngã xuống trên mặt đất tràn ngập đầy tuyết trắng, thậm chí ngay cảmột tia giãy dụa, hay là một cái co nhẹ của đầu ngón tay cũng đều khôngcó, cứ như vậy mà ngã xuống chết đi.

Đám quân nhân sĩquan cùng với binh sĩ của Quân viễn chinh Đế Quốc đang đứng dày đặc phía trước doanh trại, lúc này đều trừng lớn cặp mắt, mất đến mấy giây đồnghồ sau mới có thể tỉnh thần lại được, những thanh âm kêu gọi phẫn nộ,hoảng sợ cùng với những tiếng cảnh báo, hạ lệnh truy tìm không ngừngthay nhau vang lên. Đám binh sĩ Đế Quốc bắt đầu phẫn nộ tản ra bốn phíadoanh trại không ngừng truy tìm thân ảnh của tay súng bắn tỉa của LiênBang.

o0o

Tại một cái ụ tuyết khá lớncách phía trước doanh trại Quân viễn chinh Đế Quốc khoảng chừng 3 km.Khi nãy lớp tuyết bên trên bề mặt của cái ụ tuyết kia khẽ có chút chấnđộng nhẹ một chút. Một viên đạn bắn tỉa chuyên dụng tốc độ cực kỳ cao mà mắt thường căn bản không thể nhìn thấy được, từ trong bề mặt tuyết xốpcủa cái ụ tuyết kia bay ra, khiến cho một gã quân nhân sĩ quan cao cấpcủa Đế Quốc cứ như vậy mà ngã xuống không còn khả năng đứng dậy đượcnữa. Cái tảng đá lớn màu đen nằm trên mặt tuyết kia cứ như một món đồvật vô cùng thần quái vậy, lặng lẽ không một tiếng động, nhẹ nhàng từtrên mặt tuyết chui tọt xuống dưới. Những luồng gió tuyết thổi quét quanơi đó, khiến cho những bông tuyết trên mặt đất khẽ quay cuồng chungquanh một chút, chỉ trong khoảnh khắc, liền đem tất cả dấu vết còn lưulại hoàn toàn vùi lấp đi mất, chỉ để lại một mảnh tuyết trắng xóa vôcùng sạch sẽ, vô cùng trống trải.

Trong cái động tuyếtnhỏ dưới nền đất, Thi Thanh Hải đưa tay lau đi mớ tia băng đóng đầy trên hàm râu lâu ngày không cạo của hắn, có chút khẽ thở hổn hển, đưa taytắt đi chương trình tính toán đường đạn đạo bắn tỉa trên màn hình vitính trước mặt, sau đó ôm lấy khẩu súng ACW khổng lồ, cơ hồ lạnh đến mức đóng băng, lại bắt đầu một lần nghỉ ngơi và hồi phục nữa.

Hắn cũng tuyệt không hề lo lắng chuyện đám người Đế Quốc có thể thôngqua đường đạn bắn mà tính toán ra được phương vị hiện tại của mình, từđó sẽ tìm ra tông tích của bản thân, sau đó bắt đầu một hồi đuổi giếtcùng hung cực ác. ACW này là loại vũ khí công kích tầm xa đơn thể có uylực lớn nhất mà Quân đội Liên Bang từng nghiên cứu sản xuất ra. Nhưng mà bởi vì chi phí chế tạo ra nó có thể nói là cao đến cực điểm, cho nêntổng cộng cũng chỉ có thể chế tạo ra ba khẩu mà thôi. Từ khi chế tạothành công cho đến bây giờ, cũng chưa từng trang bị cho bất cứ một chibộ đội Liên Bang nào cả. Đám người Đế Quốc tuyệt đối không thể tưởngtượng ra được, ở trên khỏa tinh cầu này không ngờ lại có tồn tại mộtkhẩu súng bắn tỉa khủng bố, có thể từ một khoảng cách đến 3 km lại cóthể chính xác bắn vỡ đầu người như thế này. Cho bên phạm vi truy tìm của bọn chúng khẳng định rất khó có thể kéo dài ra đến chỗ ẩn nấp của hắnhiện tại.

Không hề có loại đạn hợp kim cánh đuôi, cũngkhông có hệ thống phụ gia hỗ trợ gia tăng hiệu quả sát thương, càngkhông có loại đạn mặc cứng rắn, chuyên dùng tốc độ xoay chuyển cực caochuyên dụng để phá giáp, ở cự ly ngắn liền có thể đục thủng cả lớp vỏhợp kim bên ngoài của một đầu Robot… Thi Thanh Hải cũng chỉ dùng mộtloại đạn ngắn bắn bình thường nhất, phối hợp với khẩu súng ACW uy lựckhủng bố này, liền hoàn thành cái nhiệm vụ ám sát đã ẩn nấp suốt mấyngày trời, gian nan trầm mặc buồn tẻ mà lại kinh thiên động địa này củahắn…

Vì để thỏa mãn một cái chấp niệm muốn được chếtmột cách xinh đẹp, oanh oanh liệt liệt, hoặc là phải lôi kéo theo vàingười chết cùng của mình, hắn đã ẩn nấp trong cái động tuyết nhỏ bé nàychẳng biết ngày đem suốt bao nhiêu lâu rồi, đến mức hai mắt gần như chảy ra băng lệ, rốt cuộc mới có thể tìm được một cái cơ hội xinh đẹp, lựachọn được một gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc rõ ràng là đóng một vai tròvô cùng quan trọng trong chi bộ đội tàn quân này, hơn nữa lại còn kiêungạo đứng trước nhất trong đám quân nhân sĩ quan Đế Quốc kia nữa.

Chỉ đáng tiếc cho cặp đồng tử màu u lam mê người kia của hắn…

Bên trong cái động tuyết nhỏ hơi có chút u ám, Thi Thanh Hải khẽ thảlỏng thân thể, khép nhẹ cặp mắt lại, khóe môi thanh tú bởi vì hơi cóchút đuối sức nên hóp sâu xuống, dần dần nổi lên một tia nụ cười đắc ý,thập phần mê người.

o0o

Cái tin tình báo bênphía Liên Bang không còn loại tạc đạn điện từ cảm ứng kia, bởi vì mộthồi thử nghiệm kiểm tra cuối cùng của gã sĩ quan Nặc Mạn đã đưa ra mộtcái kết quả tương đối chắc chắn. Căn cứ vào điểm này, công kích củachỉnh biên Đại đội Quân viễn chinh Đế Quốc cũng không bởi vì gã sĩ quanchỉ huy chiến địa cao cấp nhất bị bắn chết bất đắc kỳ tử mà ngừng lại,thậm chí cũng không hề có chút bối rối hỗn loạn nào cả.

Một chi lực lượng bộ binh Đế Quốc quân số đến hơn năm ngàn người, dướisự hỗ trợ của số lượng Robot cùng với xe thiết giáp còn lại không nhiềulắm, trầm mặc mà cực kỳ nhanh chóng chia ra làm ba phương hướng, dướibóng đêm làm bạn, rất nhanh hướng về phía doanh địa của bộ đội ThanhLong Sơn phát động một hồi tiến công điên cuồng cuối cùng.

Những viên đạn dày đặc không ngừng gào thét cắt ngang qua bầu trời đêmđen, nổ mạnh biến thành những đóa pháo hoa tươi đẹp chiếu sáng rực trênbầu trời cánh đồng tuyết. Pháo sáng mà chi bộ đội Thanh Long Sơn bắn lên bầu trời, giống hệt như là những cái lồng đèn đỏ treo cao ngất trờitrong tiết Lưu Hỏa trên tinh cầu S3 vậy, u tĩnh nhẹ nhàng phiêu phù trên không trung. Nhưng mà chỉ trong chốc lát sau liền bị nhưng cơn bãotuyết thổi tan tác khắp nơi xung quanh, nhanh chóng tắt đi. Những đốmsáng rất nhanh u oán đến cực điểm, cũng không hề có chút cảm giác lẳnglặng đáp xuống mặt đất như bình thường.

- Trận địa phía Đông 30 độ đã bị đột phá!

- Kíp nổ trận hình địa lôi phản bộ binh khu vực số hai chuẩn bị! 3! 2! 1! Cho nổ!

- Trụ vững cho tôi! Cố gắng trụ vững cho tôi!

Trong Bộ Chỉ Huy Doanh đoàn tiền trạm bộ đội Thanh Long Sơn, tràn ngậpnhững thanh âm khàn khàn lo lắng cùng với tiếng kêu gọi ầm ỹ. May mắn là lúc ban ngày, hệ thống liên lạc chỉ huy chiến địa đã được sửa chữa hoàn tất, hai cái Doanh đoàn phòng ngự tăng cường đã bị ngăn cách bên kiacác dãy núi tuyết mấy ngày liền, không hề có bất cứ tin tức liên lạc nào cả kia, rốt cuộc cũng đã nhận được thông tin điều phối chiến trường,toàn quân tập hợp di chuyển về phía Tổng bộ Doanh đoàn, vừa vặn ở khuvực chiến đấu bên ngoài kiềm chế phần lớn sinh lực của bộ đội chủ lựcQuân viễn chinh Đế Quốc, bằng không thì cái phiến bãi đất doanh địa củaThanh Long Sơn lúc này sớm đã bị nhấn chìm dưới làn sóng tấn công khủngbố của đám người Đế Quốc rồi.

Nhưng mà mặc dù là nhưthế, tình hình chiến đấu ở nơi này vẫn như cũ khẩn trương nguy hiểm đếncực đểm. Bốn phương tám hướng xung quanh khu bãi đất toàn bộ cũng đều là những binh lính Đế Quốc cường hãn không sợ chết, thậm chí là khát vọngmuốn được tử vong chiến trường để được hồn về cố thổ. Cái loại xungphong tấn công bất kể trả giá sinh mệnh, tử vong như thế này, mặc dù làcác chi bộ đội Thanh Long Sơn bình thường vốn luôn kiêu dũng thiệnchiến, kỷ luật nghiêm minh đi chăng nữa, cũng sắp không thể chịu đựngnổi nữa rồi.

Các Bão Dưỡng Sư liên đội cũng đã đầu nhập vào chiến đấu, các binh lính hậu cần cũng đầu nhập vào chiến đấu, tuyệt đại bộ phận nhân lực hiện tại của Tổng bộ Doanh đoàn cũng đầu nhập vàochiến đấu chạy hết ra tuyến đầu. Cho nên hiện tại bên trong doanh địa có vẻ hơi chút trống trải, những thanh âm truyền lệnh lo âu cùng với khẩncấp của đám sĩ quan tham mưu, thanh âm phản hồi trở về trong căn phòngchỉ huy có vẻ hơi chúng vang dội cùng với trầm trọng.

Ở dưới loại thời khắc như thế này, những công tác chỉ huy cụ thể đã không còn mang đến tác dụng quá lớn đến cục diện chiến đấu nữa rồi. Nhữngthanh âm truyền mệnh lệnh lo lắng trong phòng chỉ huy, lúc này phần lớncũng chỉ còn có tác dụng cỗ vũ về mặt tinh thần cho các chiến sĩ đangliều chết bên ngoài hỏa tuyến mà thôi, nói cho các chiến sĩ đang hănghái chiến đấu đẫm máu bên ngoài rằng Tổng bộ Doanh đoàn vẫn như cũ cònđứng vững, không có rời đi, không có đầu hàng, càng không có bị tiêudiệt.

Đội trưởng Lật Minh đưa cho Thương Thu ngay bêncạnh mình một ly cà phê cuối cùng. Trong cặp mắt hãm sâu mãnh liệt củaông ta cũng không có vẻ bi ai, cũng không có tuyệt vọng. Ông ta cùng với bộ đội của mình đã làm đến cực hạn rồi, còn lại cũng chỉ là có thể nhìn xem ông trời sẽ làm ra sự an bày vận mệnh như thế nào với mình mà thôi.

Hai bàn tay Thương Thu lúc này đang nắm lại thật chặt ly cà phê trongtay mình. Trong cặp kính mắt gọng vuông tràn ngập một loại tình tự cựckỳ phức tạp, khó có thể nói nên lời. Cô ta không biết sau buổi tối hômnay mình còn có thể sống sót trở về hay không, nhưng trong lòng cô talại càng lo lắng hơn cho sự an toàn của mấy người Hứa Nhạc bên ngoài.

Hai đầu Robot MXT chật vật vô cùng đã canh giữ suốt đêm tại khu vựcnguy hiểm nhất trên chiến trường, giống như đầu sói đói, như hổ điên…Những động tác của hai con Robot mặc dù đã hỗn loạn mà chậm chạp vôcùng, thế nhưng lại vẫn như cũ cường hãn oanh sát liên tục những đầuRobot Nguyệt lang Đế Quốc đang điên cuồng tấn công lên. Hai gã thanhniên trong khoang điều khiển kia cũng đã tiến nhập vào hoàn cảnh nguyhiểm cùng cực rồi. Hai bàn tay của Bạch Ngọc Lan lúc này đã run rẩy liên hồi, tốc độ điều khiển cùng với nhập vào chỉ lệnh cũng đã chậm đến mộtmức độ không thể nào tưởng tượng nổi.

Hùng Lâm Tuyềnhai tay ôm lấy khẩu Cơ pháo nòng xoáy Đạt Lâm, canh giữ ở bên cạnh củabãi đất, lúc này vẫn như cũ giống như một đại thiên thần vậy, uy mãnh vô cùng mà nổ súng, đem vô số gã binh sĩ Đế Quốc dày dày đặc đặc phíatrước bắn ngã xuống đất, vô cùng oanh tráng… Tối hôm nay, bên người củahắn cũng không có sự yểm trợ quen thuộc của đám đội viên cũ của Tiểu đội 7 nữa. Bộ áo giáp chống đạn cứng rắn trên người hắn đã có vô số chỗtrúng đạn lổ chổ, có lẽ chỉ cần thêm một viên đạn tiếp theo nữa liền cóthể chấm dứt vĩnh viễn tiếng rống giận điên cuồng của hắn.

Ngay tại thời điểm nguy hiểm nhất, chi bộ đội Thanh Long Sơn đang phòng thủ vô cùng bi thảm đã làm ra một tiếng rống giận cuối cùng, mạnh mẽđem thế tiến công cực kỳ áp lực sóng sau xô sóng trước liên tiếp khôngngừng của đám người Đế Quốc kia ngăn chặn lại một chút. Mọi người cũngkhông có ai cảm thấy tuyệt vọng cả. Bởi vì tất cả mọi người đều tintưởng rằng, bộ đội của chính mình, bộ đội của Liên Bang nhất định sẽtiến đến hỗ trợ chính mình. Chỉ cần bản thân mình có thể chống đỡ thêmmấy giờ nữa, hoặc có lẽ chỉ cần thêm một phút đồng hồ nữa thôi, kỳ tíchcó lẽ sẽ phát sinh…

Rầm! Rầm! Oanh!

Một loạt tiếng nổ mạnh dàu đặc chợt nổ vang phía bên kia cánh đồngtuyết. Ánh sáng mãnh liệt ầm ầm lóe lên, nhưng cũng không có trongkhoảnh khắc biến mất… Bởi vì ở tại một tuyết cốc nhỏ hẹp ở phía Tây Nam, có một viên pháo sáng chói lọi từ trên mặt đất đang lượn lờ bay lênkhông trung!

Bên dưới luồng ánh sáng kia, rõ ràng chính là thân ảnh của một đầu Robot MX Liên Bang…

Ngay sau đó, tại phương hướng trái phải hai bên của đầu Robot MX LiênBang này, trên một dãy đất tối tăm của cánh đồng tuyết kéo dài khoảnghơn 30 km, chậm rãi xuất hiện đầu Robot MX thứ hai, đầu thứ ba, thứ tư…Hơn mười đầu Robot MX Liên Bang chậm rãi từ từ xuất hiện dần, xuất hiệnbên trong tầm mắt của các chiến sĩ song phương, sau đó liền không mộtchút do dự, dùng tốc độ nhanh nhất hướng về phía chiến trường kịch liệtbên dưới mà phóng đi!

Càng về sau, có thêm không biếtbao nhiêu chiếc chiến xa hạng nặng trọng tranh bánh xích của Quân độiLiên Bang dần dần xuất hiện, dùng tốc độ cao nhất lao tới. Tiếng vù vùnặng nề của động cơ cùng với tiếng truyền lệnh hối thúc pha trộn lại với nhau, xuyên thấu thẳng lên trên vòm trời, hướng về phía chiến trườngthảm liệt bên kia mà dung nhập vào.

Mùa đông năm 69 của Hiến Lịch 37 Liên Bang, Doanh đoàn I của Sư đoàn Thiết giáp 17, gấp rút tiến đến cứu viện cho chi bộ đội Thanh Long Sơn bị Quân viễn chinh ĐếQuốc vây khốn trên cánh đồng tuyết, dưới sự dẫn dắt của Trung Tá HáchLôi, đã dùng loại phương thức trải thảm cứng ngắc vất vả mà hữu hiệu,rốt cuộc cũng kịp thời chạy tới chiến trường. Vô số đầu Robot MX, RobotM52 cùng với những chiếc chiến xa hạng nặng tiên tiến nhất, giống như là vô số những thanh dao găm sắc bén, vẫn duy trì hình thức rãi thảm banđầu, hung hăng phóng vọt về phía cánh đồng tuyết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.