Chương trước
Chương sau
Khắp mặt đất là một mảnh gió tuyết mù mịt, trên bầu trời là một mảnh mây đen nặng nề dày đặc, hơn nữa những luồng khói đen không ngừng bốc lênkhông trung, theo những luồng gió tuyết mà bay tán loạn khắp nơi xungquanh, khiến cho ánh sáng có chút ảm đạm.

Bốn phươngtám hướng thỉnh thoảng lại vang lên một chút thanh âm tiếng súng tạchtạch. Bất luận là đám Quân viễn chinh Đế Quốc đang ẩn nấp trong các hầmhố giữa sông băng, hay là các binh sĩ bộ đội của Thanh Long Sơn, bởi vìsự cố ngoài ý muốn mà lâm vào hồi phục kích, tựa hồ đều bị băng giá đông lạnh, thế nhưng vẫn không ngừng hò hét cùng với dâng trào nhiệt huyết,chỉ là hơi có chút buồn tẻ đơn điệu mà khu động cò súng. Những viên đạnbắn ra về phía trước, đánh văng lên một vài mảnh băng tuyết, hoặc làđánh hạ một gã địch nhân nào đó. Không ai chú ý đến ở phía thắt lưng của đỉnh băng bên sườn ở phương hướng phía Tây Nam, đột nhiên có hai đầuRobot Liên Bang màu tuyết trắng đang trầm mặc im lặng đứng đó trong màngió tuyết mịt mù.

Sau khi tiến vào khu vực bão địa từbộc phát mạnh mẽ, hệ thống theo dõi quan sát toàn khu vực SCC của conRobot MXT cùng với hệ thống rada quan sát bán kính nửa km cũng bị quấynhiễu cực kỳ mãnh liệt, trên màn hình điều khiển thỉnh thoảng hiện lênmấy ký hiệu cảnh báo, ngọn đèn màu đỏ đơn giản bên trong khoang điềukhiển cũng không ngừng chớp tắt.

Hứa Nhạc cũng không có để ý đến mấy cái vấn đề này, chỉ là trầm mặc nhìn chăm chú vào màn hình quan sát trên màn hình điều khiển, nhìn chăm chú vào những hình ảnhchiến đấu khiến cho hắn cực kỳ động dung trên chiến trường tuyết vựccách mình gần nhất…

Thương Thu ngồi ngay bên cạnh hắnthì đang tiến hành những thao tác bài trừ sự quấy nhiễu. Động tác của cô nàng vẫn như xưa vô cùng bình tĩnh ngắn gọn mà nhanh chóng. Thân làCông Trình Sư thủ tịch nghiên cứu chế tạo ra con Robot MX, một vị CôngTrình Sư thiên tài chân chính. Mặc dù là Hứa Nhạc đến làm những cái động tác này, cũng không có khả năng làm tốt hơn cô nàng được.

Một tiếng vang tích tích nhỏ vang lên, hai con Robot đang bị vây trongtrạng thái mất đồng bộ cơ hồ là đồng thời khôi phục lại đại bộ phận cơnăng điện tử của mình, bằng vào những thao tác con người, đối mặt vớiđại tự nhiên thần bí không thể đối kháng kia, lại có thể vãn hồi lại đại bộ phận những tổn thất nào đó.

Thông qua năng lực tính toán của máy tính điện tử trên con Robot cùng với quan sát bằng mắtthường, Hứa Nhạc đại khái đã xác định được phạm vi khu vực tác chiếntrên chiến trường. Chi bộ đội Thanh Long Sơn đang bị vây khốn kia về mặt số lượng nhiều hơn trong đánh giá của hắn rất nhiều, đại khái có khoảng hơn hai ngàn người, hẳn là trước khi bị đám người Đế Quốc phục kích,quân sối đại khái cũng tiếp cận biên chết một Quân đoàn chính quy, nhưng mà…

Chi bộ đội Thanh Long Sơn này hôm nay đúng là đang bị phân tác rải rác thành vô số những chi tiểu đội nhỏ, ở một khu vựcsông băng rộng khoảng mấy chục km vuông mà tiến hành chiến đấu ngoancường. Loại cục diện này thật sự có chút không ổn chút nào. Nếu nhưkhông thể mau chóng sửa chữa lại hệ thống liên lạc chỉ huy chiến địa của bọn họ, chỉ sợ chuyện chi bộ đội này bị hủy diệt chỉ là chuyện sớm haymuộn mà thôi.

Rầm rầm!

Ở phương xa nào đó của khu sông băng chợt truyền đến mấy thanh âm nổ mạnh cực kỳ nặngnề, sau đó lại có những tiếng súng tạch tạch vang lên, mơ hồ có thể nghe ra được có người nào đó bị thương, thống khổ kêu gào thảm thiết.

- Tìm được Tổng bộ Doanh đoàn của bọn họ hay không?

Hứa Nhạc hướng vào trong hệ thống rất nhanh hỏi một câu, ánh mắt ởtrong cái thế giới tràn ngập một màu xám trắng ở trên màn hình vi tínhtrước mặt không ngừng tìm kiếm con đường di chuyển đến bụng của khu vựcchiến địa. Điều khiến cho hắn cảm thấy có chút khó giải quyết chính là,hỏa lực của đám người Đế Quốc kia hiện tại nhìn qua cũng không mãnh liệt cho lắm, nhưng àm phía trước rõ ràng là có rất nhiều điểm trang bị hỏalực hạng nặng vẫn còn ẩn núp chưa có bộc phát sức mạnh.

- Hệ thống định vị sóng trắc lọc cũng chỉ có thể chính xác trong phạm vi năm trăm thước mà thôi.

Bên trong khoang điều khiển chợt vang lên thanh âm trả lời của Bạch Ngọc Lan:

- Phương vị đại khái ở hướng đông, cách đây khoảng bảy km… Vận khí củachúng ta cũng rất tốt, Tổng bộ Doanh đoàn của bọn họ cũng không có ởtrong khu vực chính giữa chiến địa, hơn nữa cách chúng ta cũng tương đối gần. Nếu như Tổng bộ Doanh đoàn này nằm ở nơi địa phương xa nhất, aicũng không có cách nào tìm ra được nơi đó cả.

- Thu được rồi!

Hứa Nhạc nhẹ nhàng lẫy động cây gậy điều khiển trước mặt mình, sau đóxoay người ra phía sau, lấy ra cái thùng máy tính xách tay màu đen quenthuộc, bắt đầu chuẩn bị tiến vào trạng thái chiến đấu. Từ nơi này muốnđi đến khu vực sông băng phương hướng Tổng bộ Doanh đoàn của chi bộ độiThanh Long Sơn này, hẳn là có rất nhiều cứ điểm hỏa lực của đám người Đế Quốc, nhưng mà sắc trời đã dần dần tối đen, ngoại trừ việc mạnh mẽ tiến lên, tựa hồ cũng không có nhiều sự lựa chọn cho lắm.

- Cái hòm áp cơ của anh tựa hồ như so với trước kia hình như nhỏ hơn một chút thì phải?

Thương Thu đưa tay lên đẩy đẩy cái cặp kính mắt ở trên mũi mình, đột nhiên mở miệng hỏi.

- Đây là lễ vật mà một người bạn vừa mới tặng cho tôi. Những chuyện tình một lát nhìn thấy, phiền cô giữ bí mật giúp tôi.

Hứa Nhạc trả lời, cũng không có giải thích đây là phần lễ vật đặc biệtmà Giản Thủy Nhi thông qua con đường đặc thù mà đưa đến cho mình. Chínhlà một bộ hệ thống cảm ứng ý nghĩ kiểu mới chuyên dụng của Phí Thành LýGia.

Hứa Nhạc cởi bỏ bộ đồng phục phi công của chínhmình, lộ ra một cỗ thân thể mạnh mẽ mà vô cùng cân xứng, bắt đầu mặc lên mình một bộ trang bị so với hệ thống cảm ứng ý nghĩ mà chính mình thiết kế thì nhẹ hơn rất nhiều. Thương Thu ngồi bên cạnh thì kinh ngạc mà gỡxuống cặp kính mắt, thế nhưng cũng không có nói gì, trong ánh mắt chợthiện lên một chút tia dị sắc.

Thật lâu rồi không điều khiển Robot tác chiến…

Thân hình xích lõa nửa thân trên của Hứa Nhạc nhẹ nhàng khẽ dùng sứcmột chút, phần đầu gối phải hơi cong lên, cảm nhận được trên làn datruyền đến những cảm giác tê tê đau đớn quen thuộc, cảm nhận được mỗimột lỗ chân lông thoáng giãn ra, hữu lực, nghe con Robot dưới chântruyền đến tiếng dịch áp quen thuộc, không khỏi thật sâu hút nhanh mộtngụm, cảm giác được một cỗ lực lượng khiến cho kẻ khác phải mê say đangmột lần nữa xuất hiện trong thân thể của mình.

Theođộng tác của hắn, con Robot MXT màu trắng đang im lặng trầm mặc ẩn núptrong một màn gió tuyết màu trắng, đầu gối khẽ cong lại một chút, chậmrãi đứng thẳng người dậy.

Dựa theo kế hoạch đã định rasẵn trước đó, mục đích của bọn họ lần này đến đây chính là trợ giúp choBộ Chỉ Huy của chi bộ đội Thanh Long Sơn sửa chữa lại hệ thống liên lạcchỉ huy chiến địa, chứ không phải điên cuồng chỉ dựa vào hai con Robotthế hệ mới để mà đi đánh tan cả một chỉnh biên Đại đội của Quân viễnchinh Đế Quốc. Con Robot của Hứa Nhạc đảm nhiệm vai trò tiên phong, hoặc nói chính xác hơn là làm con mồi, hấp dẫn phần lớn hỏa lực của đámngười Đế Quốc ở bên ngoài khu vực chiến đấu, mạnh mẽ mở ra một cái thông đạo, yểm trợ cho con Robot của Bạch Ngọc Lan rất nhanh chạy xuyên quakhu vực chiến địa, đến được mục đích là Tổng bộ Doanh đoàn, đem nhữnglinh kiện sửa chữa quan trọng đến được nơi đó.

ConRobot MXT ở phía sau bắt chước theo động tác của đầu Robot phía trước,cũng chậm rãi đứng lên, hệ thống song động cơ phát ra thanh âm vù vùtrầm thấp, đem mớ bông tuyết rơi đầy trên thân ngoài của mình đánh rơixuống mặt đất.

Bên trong khoang điều khiển của conRobot, Hùng Lâm Tuyền trầm mặc khởi động hệ thống điều khiển dự bị. Bạch Ngọc Lan thông qua màn hình vi tính điều khiển trước mặt, nhìn thấynhững hình ảnh chiến đấu không mấy kịch liệt cho lắm, nhưng lại là mộtthảm sát đặc biệt tàn khốc ở phía xa xa, ngữ khí trầm trọng hướng vàotrong hệ thống mà nói:

- Cẩn thận một chút, cái bọn gia hỏa Đế Quốc này so với những tên mà chúng ta từng gặp qua trước kia còn điên cuồng hơn rất nhiều đó.

Đúng vậy, đám Quân viễnchinh Đế Quốc ở trên ba cái hành tinh hệ cũng đều đã đi đến phía cuốicon đường, lúc này cũng đã lâm vào trạng thái điên cuồng cuối cùng trước khi chết đi. Nhất là chi bộ đội thảm thiết ảm đạm nhất ở trên tình cầu5460 này. Bộ Tư Lệnh Quân viễn chinh Đế Quốc dưới sự cầm đầu của vị lãoTướng quân An Bố Lý tuy rằng vẫn như cũ mạnh mẽ cường lực mà khống chếđược mấy vạn danh tàn quân này, nhưng mà cái loại cảnh ngộ không cóđường lui, không có đường đi thê thảm như thế này, khiến cho đám quânnhân sĩ quan binh lính Đế Quốc ai nấy cũng đều tiến nhập vào một trạngthái điên cuồng nào đó, thậm chí có thể nói là trạng thái tự sát cũngđược.

Bởi vì nguyên nhân của những cơn bão tuyết cùngvới trận bão địa từ, khiến cho đám Quân viễn chinh Đế Quốc phi thườngmay mắn, thành công vây khốn được một chi Quân đội Liên Bang ở nơi này.Bọn họ tập kết binh lực của toàn bộ một chỉnh biên đại đội, hướng vềphía chi Quân đội Liên Bang này khởi xướng công kích mãnh liệt.

Bọn họ rất rõ ràng trang bị hỏa lực cùng với đạn dược của chính mìnhlúc này đã tiến đến bên cạnh tình huống khô cạn rồi, cùng với khả năngbổ sung liên tục của Quân đội Liên Bang là kém nhau cực kỳ xa. Một trậnphục kích này mặc dù có thể thắng được, nhưng chính là chi bộ đội củachính mình cũng phải trả một cái hậu quả vô cùng thảm trọng. Bọn họ rấtrõ ràng mặc dù có thể đem chi bộ đội Liên Bang này toàn bộ tiêu diệtsạch, thế nhưng cũng không có biện pháp nào có thể thay đổi sự thật tànkhốc là Quân viễn chinh Đế Quốc sẽ bị tiêu diệt tại Tây Lâm này…

Nhưng mà cho dù có là như vậy thì thế nào cơ chứ? Ngay trong khoảnhkhắc trước khi ngã xuống chết đi, còn đang ở trong trạng thái hồi quangphản chiếu, đột nhiên phát hiện ra được còn có thể giết chết được càngnhiều địch nhân, cái loại cơ hội này bọn họ như thế nào lại không bắtlấy đây cơ chứ? Đám người Đế Quốc thậm chí cũng không thèm quan tâm đếnphiên hiệu của chi bộ đội Liên Bang đang bị mình bao vây kia là gì.Trong suy nghĩ của bọn họ, Quân đội của Chính phủ Liên Bang cùng vớiPhiến Quân Thanh Long Sơn cũng không có gì khác nhau cả, bọn chúng cũngđều là người Liên Bang, và bọn chúng cũng đều đáng chết!

Trên một mảnh sườn dốc phủ đầy tuyết trắng, hơn mười gã binh lính củaQuân viễn chinh Đế Quốc đang tiến hành đột tiến ngay trước trận địa củachi bộ đội Thanh Long Sơn. Bọn họ cũng không có hò hét, cũng không cókêu gào khóc thét thảm thiết gì cả, chỉ là khuôn mặt bình tĩnh, cặp mắtđỏ bừng bừng, giẫm lên thi thể của những đồng bọn đã tử vong cứng ngắcnằm im lặng, bị vùi lấp trong tuyết trắng, dùng sức mà khu động cò súngkhông ngừng. Những cái cò súng bằng kim loại đã bị giá lạnh đông lạnhđến mức có khả năng phá hoại da thịt khủng bố như một cái bàn ủi nóng đỏ bình thường. Những ngón tay của đám binh lính Đế Quốc này sớm đã bịthối rửa đến mức thấy được cả xương cốt bên trong, thế nhưng động táccủa bọn chúng lại vẫn như cũ vô cùng chuẩn xác, một giây cũng không hềngừng lại.

Một tiếng rít vang lên, một viên đạn bay xẹt qua, bắn trúng vào hốc mắt của một gã binh lính Đế Quốc ở hàng đầu. Hoa máu pha trộn với óc màu trắng nhờ nhờ đồng thời bắn phụt ra, thế nhưnghắn cũng không có ngay lập tức ngã xuống, mà là nương dựa vào một cáibản năng trước khi chết nào đó, hướng về phía trước bắn ra hai viên đạncuối cùng còn sót lại trong khẩu súng của mình, mãi cho đến khi nhữngviên đạn kế tiếp của đám bộ đội Thanh Long Sơn ầm ầm bắn qua, đem lồngngực của hắn bắn phá thành một mảnh hỗn độn máu xương, lúc này hắn mớicam tâm tình nguyện ngã sấp xuống bề mặt băng tuyết, hai chân chỉ khẽ co nhẹ một cái liền không còn bất cứ động tĩnh gì nữa cả, giống như là đãđược giải thoát, liền chết đi…

Ở một góc khoảng ba mươi độ ở phía Tây Bắc, một tầng phòng tuyến ở khu vực phía sườn của chi bộđội Thanh Long Sơn rốt cuộc cũng đã bị đột phá. Hơn ba trăm gã bính lính Đế Quốc hướng về phía trận địa của chi bộ đội cô độc chống đỡ liên tụcsuốt hai ngày một đêm này mà khởi xướng tiến công mãnh liệt. Đám chiếnsĩ Thanh Long Sơn không ngừng bắn, hơn ba trăm gã binh lính Đế Quốc thếnhưng lại cũng không hề tiến hành bắn chống lại, mà là mạnh mẽ đón đỡnhững viên đạn tử vong kia, gian nan ở trên mặt đất tràn đầy tuyết trắng mà không ngừng đột tiến về phía trước, cố gắng đạt tới khoảng cách gầnnhất có thể bắn phá được, mà hoàn toàn bất kể dến chuyện bên cạnh mìnhbất cứ thời khắc nào cũng có đồng bạn mình ngã xuống. Mà trên thực tế,ngay khi đám đồng bạn của bọn họ ngã xuống, trên mặt đám binh lính ĐếQuốc cũng căn bản không có bất cứ cảm xúc nào cả, chỉ là bình tĩnh cúingười xuống nhặt lên những khẩu súng của đồng bạn, lại hướng về phíatrước khởi xướng xung phong.

Đây là bởi vì tất cả bọnhọ cũng đều rất rõ ràng, súng ống của chính bản thân mình cũng chỉ cómột băng đạn dược duy nhất mà thôi. Mà mỗi một viên đạn trong đó, cũngcần phải được phát huy công dụng lớn nhất của nó. Ở trong loại hoàn cảnh tuyệt vọng như thế này, mạng người vĩnh viễn cũng không thể quan trọngbằng với đạn dược được.

Ba trăm gã binh linh Đế Quốcnhảy vào trong trận địa của liên đội nào đó của chi bộ đội Thanh LongSơn, lúc này cũng chỉ còn lại có một nữa quân số. Một hồi bắn loạn gầnngười cực kỳ thảm thiết ở trên mảnh cánh đồng tuyết kia đột ngột đượctriển khai. Đám binh lính Đế Quốc điên cuồng trên cơ bản cũng không hềquan tâm đến nguy hiểm sẽ bị đột kích trong không gian gần như vậy, lạicàng không cần quan tâm việc khai hỏa trong khu vực nhỏ như vậy có thểnào ngộ thương đồng bạn mình hay không!

Tiếng súng nhất thời chợt vang lên, ước chừng ba giây sau đó liền nhất thời dừng lạimột cách cô đơn trầm mặc, chỉ còn có một mảnh thi thể cùng với nhữngngười trọng thương đang thống khổ kêu rên mà thôi, cũng lại còn có đượcmười gã binh lính Đế Quốc còn đứng vững, lúc này cặp mắt của bọn họ cũng đều tràn ngập loại quang mang thô bạo điên cuồng…

Liền vào lúc này, một gã chiến sĩ Thanh long Sơn hai chân ghim đầy nhữngmảnh đạn của đám binh lính Đế Quốc, khẽ nhếch môi cười cười một chút,sau đó dùng bàn tay trái còn rảnh rỗi của mình, ấn hạ cái nút lựu đạncảm ứng bên người, tiến hành bạo liệt cái hòm đạn dược ngay phía saungười mình…

Một tiếng nổ trầm đục vang lên, một chùmkhói lửa mù mịt, một đạo khói đen bốc lên, trận địa của liên đội ThanhLong Sơn nhất thời đình trệ lại một chút, mà hơn ba trăm gã binh lính Đế Quốc cũng toàn thể bỏ mình.

Quân viễn chinh Đế Quốccùng với bộ đội Thanh Long Sơn quấn bện với nhau trên cánh đồng tuyếttại khu sông băng kia, hỗn chiến thành một tràng chiến đấu thảm khốc vôcùng kịch liệt, đã giằng co với nhau suốt hai ngày một đêm rồi. Nhữnghình ảnh chiến đấu thảm thiết giống như thế kia, hầu như đã phát sinh ởmỗi một góc trong khu vực chiến đấu ở giữa vùng băng tuyết này.

Song phương không ngừng giao chiến kịch liệt, cũng không có được khoảng thời gian rảnh tay để mà đi dọn dẹp các cổ thi thể của những người đãbỏ mình, nhưng bởi vì chiến trường này vô cùng rộng rãi, cho nên thi thể của những chiến sĩ ngã xuống chung quanh cũng không có gây cho người ta một loại cảm giác chồng chồng chất chất dày đặc. Máu từ trong miệng vết thương đổ ra cũng liền bị đông lạnh lại thành hồng tinh, cũng không cóquá nhiều hơi máu tanh tiêm nhiễm trên toàn bộ chiến trường. Trên cánhđồng tuyết trắng của khu sông băng trống trải này, đã có mấy ngàn cổ thi thể, liền giống như những ký hiệu dấu ngắt câu màu đen vậy, làm đẹp cho một thiên văn vẻ điên cuồng nào đó…

Trong trận địachiến đấu thảm liệt không đếm được số lượng thương vong. Mỗi khi một làn khói đen bắt đầu tiêu tán đi, cũng đều có thể nhìn thấy được hình ảnhnhững binh lính song phương vì ẩu đả lẫn nhau mà cùng chết đi. Thân hình của bọn họ sớm bị đông lạnh lại thành ra cứng ngắc, thế nhưng lại vẫnnhư cũ gắt gao quấn bện lấy nhau tại một chỗ, tay vẫn cầm lấy dao găm,mạnh mẽ đâm vào thân thể của đối phương, đem bộ quân trang của đốiphương xé rách ra thành một mảnh tan nát…

Một doanhđoàn nào đó của bộ đội Thanh Long Sơn với quân số ba nghìn bốn trămngười, hôm nay cũng chỉ còn lại có hai ngàn người. Mà một chỉnh biên đại đội Quân viễn chinh Đế Quốc với quân số một vạn người này, bởi vì cáiloại phong cách chiến đấu điên cuồng tự sát như thế này, lại chẳng biếtđã có bao nhiêu người ngã xuống chết đi rồi.

Đám ngườiĐế Quốc kia cũng đều điên lên cả rồi. Bọn họ mặc kệ thân thể của chínhmình đang bị gió tuyết đông lạnh đến mức run cầm cập, không ngừng hướngvề phía trận địa của bộ đội Thanh Long Sơn mà cuồn cuộn không ngừng laovọt đi, cầm lấy những khẩu súng đã gần cạn kiệt đạn dược, giẫm lên những chiếc giày quân dụng đã rách đến mức lòi cả da thịt ra, không ngừngtiến lên phát động một hồi giết người, hoặc là tự sát.

Những người không có tự mình tham gia vào trận chiến đấu thảm thiết này, vĩnh viễn không thể nào lĩnh hội được loại không khí điên cuồng tuyệtvọng tràn ngập trong các làn gió tuyết lạnh lẽo, vĩnh viễn không thể nào tưởng tượng ra được điểm mấu chốt của một hồi chiến đấu thảm thiết nàylà cái gì. Đây cũng không phải là một hồi đồng quy ư tận đến một tráilựu đạn cuối cùng mới ngưng, cũng không phải là một con mã tấu sắc bénkhi đâm thẳng vào người thì mặt cũng không đổi màu, mà là một loại hoàncảnh giá lạnh yên tĩnh trầm mặc đến mức khiến người khác phải phát cuồng lên. Một bước cũng không nhường nhau, là một loại lấy mạng đổi mạngtheo lẽ thường nào đó, mặt không đổi màu…

Đây là mộthồi chiến đấu nhất định sẽ được ghi nhập vào trong lịch sử chiến tranhcủa Quân đội Liên Bang. Đối mặt với một hồi tiến công điên cuồng của đám người Đế Quốc đã cô đơn tuyệt vọng, chi bộ đội Thanh Long Sơn mà quânsố đã rảnh rất nhiều rồi này, mãi vẫn kiên trì đến được hiện tại, giốnghệt như một cây xương rồng cứng cỏi, mạnh mẽ chống đỡ đứng vững suốt hai ngày một đêm không ngã!

Bọn họ không có bị sự điêncuồng của đám người Đế Quốc kia dọa cho kinh sợ vỡ mật, mặc dù lúc này ở bên ngoài Tổng bộ Doanh đoàn của khu vực chiến đấu, bởi vì hệ thốngliên lạc chỉ huy chiến trường bị hao tổn nghiêm trọng mà mất đi năng lực nắm vững toàn cục, nhưng mà bọn họ cũng vốn không hề nghĩ đến chuyệnlui lại.

Bởi vì đám bọn họ chính là đến từ Thanh LongSơn, đến từ tầng lớp dân chúng vất vả khổ cực ở dưới đáy của xã hội Liên Bang, trầm mặc mà chịu đựng khổ cực, bởi vì đám bọn họ đều là công dâncủa Liên Bang, mà đây lại chính là lãnh thổ của Liên Bang…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.