Chương trước
Chương sau
Lúc mà Hứa Nhạc tỉnh dậy, đã là thời gian sáng sớm. Bốn phía xung quanhdoanh địa thế nhưng cũng không có bất cứ ánh sáng sáng ngời nào cả. Hắnkhẽ hoạt động một chút thân thể mình, mới phát hiện ra tay trái củachính mình, không biết từ lúc nào, đã lại một lần nữa thọc thẳng vàotrong bộ áo lông của Thương Thu, có chút mê đắm mà nắm chặt cái gò bồngđảo tuyết thịt khoa trương kia. Cũng không biết là bởi vì nhiệt độ bêntrong cái túi ngủ này rất nóng hay là bởi vì nguyên nhân gì khác nữa,khiến cho mồ hôi đã thấm ướt cả thân thể của Thương Thu, khiến cho nội y của cô nàng dính bết lại một chỗ, rất có cảm giác không thoải mái.

Hắn chậm rãi rút bàn tay của mình ra, im lặng nhìn về phía Thương Thuđang ngủ say bên cạnh của mình. Cô nàng lúc này cũng không có mang kínhmắt trên mặt, lại đang nhắm chặt hai mắt mà ngủ, có chút kinh ngạc pháthiện ra rằng cô nàng lúc này cùng với khuôn mặt giống hệt như một namnhân hằng ngày, bình tĩnh trí tuệ, thích dùng cây viết mà ngoáy ngoáythái dương kia, tuyệt đối là một khuôn mặt khác hẳn. Trong lúc ngủ mơ,khuôn mặt của cô thiếu nữ này vô cùng bình thản, cặp môi đỏ mọng y hệtnhư là hai cánh hoa đỏ tươi, thỉnh thoảng mấp máy một chút, thập phầnđáng yêu.

Có chút luyến tiếc không nỡ mà rời khỏi cáitúi ngủ, sửa sang lại trang phục chống lạnh trên người mình, Hứa Nhạcrời khỏi doanh trại, đá văng mớ tuyết đọng trên mặt đất, ngồi xổm xuốngdưới chân con Robot, bắt đầu nheo cặp mắt liếc nhìn về phía mảnh sôngbăng hùng vĩ kia đã bắt đầu phản xạ ra một đạo quang mang đầu tiên phíaĐông, hắn bắt đầu tiến hành súc miệng.

Loại dung dịchsúc miệng chuyên dụng bên trong miệng của hắn rất nhanh phát ra cảm giác thanh tịnh tổng hợp. Từ hai hàm răng truyền đến một trận cảm giác têbuốt kịch liệt, cái loại thể nghiệm cực kỳ không thoải mái như thế này,khiến cho hắn dùng sức nhắm chặt lại hai mắt mình, cặp lông mày nhíuchặt lại một chỗ.

Cái biểu tình như thế này hình như là một gã triết học gia đang cố gắng suy ngẫm tự hỏi về vấn đề khó nghĩnào đó, lại hoặc là giống như một gã nam nhân thuần khiết đang liều mạng nhớ lại hình dáng thiếu niên của chính mình, Hứa Nhạc từ từ nhắm chặthai mắt lại, dùng loại suy nghĩ như vậy mà an ủi chính mình.

- Bộ dáng này của anh giống hệt như là đang bị táo bón!

Thương Thu vừa mới mặc quần áo vào, miệng thở ra hơi lạnh, vươn vai vặn người chầm chậm đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh của Hứa Nhạc.

Hứa Nhạc cũng không có trả lời câu nói của nàng. Cảm giác tê liệt trong miệng hắn cũng dần dần mất đi, sau đó mới mở to hai mắt, đi tới bêncạnh con Robot, cúi người đào ra một mảnh tuyết xốp, hung hăng nhét vàotrong miệng, dùng sức nhấm nuốt cho nó tan thành nước, súc súc miệng một chút, sau đó lại nhả ra.

Có lẽ thật sự bởi vì haingười ngủ cùng chung một cái túi ngủ rất là chật chội khó chịu, cho nênhai người bọn họ cũng là những người thức dậy sớm nhất. Thương Thu đónlấy chai dung dịch vệ sinh súc miệng mà Hứa Nhạc đưa qua, bắt đầu tiếnhành trình tự súc miệng đồng dạng. Cặp lông mày nhẹ nhàng khoan khoáicủa cô thiếu nữ bị kích thích đến mức nhăn mày nhíu trán mấy cái liêntiếp, giống hệt như là hình dáng của một cô thiếu nữ trung học lần đầutiên uống rượu đế vậy, nhịn không được há hốc miệng ra, càng không ngừng hít hà những luồng lương khí rét lạnh như băng vô cùng kia.

- Cẩn thận coi chừng buồng phổi của cô bị đóng băng đó.

Hứa Nhạc nhắc nhở nói.

- Tào lao!

Thương Thu giương miệng, giống hệt như là một bệnh nhân đang tiếp nhậnsự kiểm tra của bác sĩ vậy, nhìn về phía những đỉnh núi băng tuyết ởchân trời phía xa xa, hàm hồ không rõ ràng nói:

- Ách! Nhìn cảnh mặt trời mọc thật xinh đẹp a!

Nữ nhân bình thường vốn đều thích những thứ xinh đẹp, cho nên hai chữ‘xinh đẹp’ này phát ra từ miệng của nàng vào lúc này thật sự là vô cùngchính xác. Hứa Nhạc cười cười một chút, đứng thẳng người lên, theo tầmmắt của Thương Thu mà nhìn lại, thấy được một màn cảnh đẹp hiếm có vôcùng.

Trên một ngọn núi cao nhất trên đỉnh của ngọn núi băng hùng vĩ ở phía phương Đông kia, đang theo ánh sáng mặt trời chiếurọi, bắn ra hào quang một màu bạch kim giống như sao chổi tuyệt đẹp vậy. Phía sau lưng của ngọn núi băng kia, chính là một mảnh bầu trời màuxanh lam giống hệt như là một mảnh lăng kính khổng lồ, hai cái phối hợpvới nhau làm ra một mảnh sáng tỏ tuyệt mỹ, như mộng như ảo, giống hệtnhư một cái thiên đường cách thế trong truyền thuyết vậy.

Một cảnh tuyệt đẹp như vậy, khiến cho nụ cười mỉm trên khóe môi của Hứa Nhạc lập tức thu liễm lại, ở trong lòng căm tức mà hung hăng mắng mộtcâu thô tục. Xem ra buổi tối ngày hôm qua những cơn bão tuyết cuồng bạokia cũng đã ngừng lại rồi. Tầng mây màu xanh lam dày đặc trên bầu trờikia đã rời xa về phía phương Đông, mặc dù loại hiện tượng địa từ bùngphát kia vẫn còn tiếp tục chưa chấm dứt, nhưng mà việc tiến hành liên hệ với mạng lưới Đệ Nhất Hiến Chương kia thì khả năng cũng sẽ cao hơn rấtnhiều. Cố Tích Phong cùng với đám thuộc cấp của hắn phụ trách theo dõivấn đề này đến tột cùng là đã làm gì rồi?

- Buổi sáng tốt lành!

Hứa Nhạc theo bản năng rất nhanh nói một câu.

Thương Thu lúc này đang ngồi chồm hổm trên mặt đấy, nhăn mày nhíu mặtđau khổ, cũng thật sự không biết là Hứa Nhạc đang cùng với không khíhoặc là cái sự vật nào đó mà nói chuyện, sau khi ngẩng người một lúc,mang theo một chút nghi hoặc mà trả lời:

- Ừm!

Trong đồng tử mắt bên phải của Hứa Nhạc rất nhanh hiện lên một hàng quang phù màu trắng phiêu phù:

- Cảm ơn lời chúc mừng của anh. Buổi sáng tốt lành, Trung Tá Hứa Nhạc!Xem ra tối hôm qua anh thật sự là rất khoái hoạt a! Nam nữ sáng sớm đồng thời rời khỏi giường, hơn nữa cùng nhau tiến hành làm vệ sinh cá nhân.Đây là những hành vi tốt đẹp phát sinh sau khi tiến hành quan hệ nam nữa! Tuy rằng nơi này là hoàn cảnh chiến trường vô cùng đặc thù, đối vớianh mà nói, vẫn như cũ cần phải chúc mừng anh một tiếng.

Hứa Nhạc lúc này hiếm khi nào mà không có ngăn cản cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang đưa ra những lời phỏng đoán nhàm chán cùng với những lời trần thuật nhìn bên ngoài giống như những lời máy móc bình tĩnh, kỳthật rất hoang đường cùng với dài dòng của nó, trên mặt chỉ là hiện ramột tia nụ cười có chút khoái hoạt.

Hắn lập tức cởi bỏmấy cái nút áo trên cổ tay áo của chính mình, theo cái đồng hồ quân dụng trên đó điều ra tấm bản đồ điện tử quân dụng, lập tức bắt đầu tiến hành công tác định vị tầm xa. Ba giây đồng hồ sau đó, thông qua sự trợ giúpcủa cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang, hắn đã xác định ra được phươngvị chính xác của chi bộ đội mình. Hắn có chút may mắn phát hiện, nhữngkẻ này mặc dù là đi lạc đường, nhưng mà cũng may mắn là không có lạcđường tiến đến những khu vực nguy hiểm nhất. Nếu như ngày hôm qua trongnhững luồng gió tuyết cuồng bạo kia, bọn hắn đi về phía Tây thêm khoảnghơn ba mươi km nữa, thì lúc này bọn họ liền cực kỳ có khả năng đã lâmvào vòng vây của đám Quân viễn chinh Đế Quốc kia.

Hắnquay đầu hướng về phía đám gia hỏa đang ngủ bên trong doanh địa mà hôlớn tiếng mấy câu gì đó, sau đó đem cái bản đồ điện tử trong tay mìnhchuyển về máy tính cá nhân của Cố Tích Phong. Ngay sau đó hắn bước nhanh về phía bên cạnh cái hầm ngầm mà ngày hôm qua đã phát hiện ra, đem mớtuyết động trên nắp của hầm ngầm kia đá đi, mở nắp hầm ngầm lên, chuẩnbị nhảy xuống dưới.

- Anh định làm cái gì đó?

Thương Thu dùng ống tay áo lung tung lau đi mớ tuyết còn đọng lại trên môi của mình, có chút kinh ngạc hỏi.

- Tôi đi tiến hành liên hệ với Đấng Sáng Thế vạn năng…

Hứa Nhạc cười cười, sau đó từ trên nắp hầm mà nhảy thẳng xuống hầm ngầm bên dưới.

Thương Thu kinh ngạc nhìn chằm chằm một màn này, trong lòng nghĩ thầmanh là một gã Công Trình Sư thiên tài, cũng không phải là đám người Bách Mộ Đại mê tín, như thế nào lại có thể tin tưởng rằng trong cái vũ trụnày lại có Đấng Sáng Thế gì cơ chứ? Hơn nữa, tất cả những Đấng Sáng Thếtrong các tôn giáo, cũng nên là ở trên trời mới đúng, anh vì cái gì lạiđi nhảy vào trong lòng đất như thế chứ?

o0o

Nhân số bình dân Liên Bang chết trong một hồi tàn sát của đám người ĐếQuốc, bị an táng trong cái không gian lớn trong lòng đất kia, đại kháilà khoảng từ chín ngàn cho đến một vạn dân chúng. Đây là cỗ Máy vi tínhTrung ương Liên Bang thông qua cặp mắt quan sát của Hứa Nhạc rất nhanhđảo qua, sau đó đưa ra đáp án. Bởi vì tất cả các thi hài cũng đều bịđóng băng lại cùng một chỗ với nhau, mặc dù lấy năng lực tính toán theoquy tắc không gian của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang cũng vô phápđưa ra con số chính xác hơn nữa.

Hứa Nhạc bị cái consống khổng lồ này khiến cho trong lòng có chút nặng nề, trầm mặc mà leolên trên mặt đất trở lại. Đi vào bên trong doanh địa, nhìn thấy đám độiviên đang vô cùng bận rộn công tác ở nơi đó, hắn vỗ vỗ ngực một chút,muốn cố gắng giải tỏa bớt những áp lực trong lòng mình, lại phát hiện ra bàn tay của mình chụp phải một vật gì đó hơi có chút cồm cộm cửng rắn,chợt nhớ tới trong cái túi áo của chính mình từ hôm qua đến giờ vẫn còngiữ quyển nhật ký của gã quân nhân sĩ quan Áo Tư Thác của Quân đội ĐếQuốc kia.

Những cơn bão tuyết cuồng bạo cũng đã ngừnglại, những luồng không khí lạnh lẽo cũng theo như đó mà bị cuốn đi theo, những tia bom điện từ cũng theo đó mà tạm thời yếu đi rất nhiều, cũngchẳng biết khi nào sẽ trở nên cuồng bạo trở lại, cho nên tất cả mọingười bên trong doanh trại cũng đều vô cùng khẩn trương, rất nhanh tiếnhành công tác. Bọn họ đã liên hệ được với Sư Bộ của Sư đoàn Thiết giáp17 mới, đối với hành cảnh bốn phía xung quanh cùng với tình hình songphương địch ta cũng có chút đại khái nắm rõ ràng.

- Đám người Đế Quốc đã khống chế toàn bộ khu vực ở phương hướng này.

Bạch Ngọc Lan chỉ vào một cái khu vực ở phía Đông Bắc trên màn hình của cái bản đồ trước mặt, nói:

- Căn cứ ở tại nơi này. Sư đoàn Thiết giáp 7 có một Doanh đoàn ở nơinày. Ngày hôm qua vận khí của chúng ta tốt lắm, đi sát vào trong khu vực mà đám người Đế Quốc thường xuyên mai phục, sau đó lại có thể bình anquay trở ra.

- Phương vị tương quan nơi chúng ta đang ở đây cùng với tuyến đồ lộ trình quay về, Cố Tích Phong cũng đã kiểm trachắc chắn lại rồi. Hiện tại chúng ta quay về căn cứ cũng không có bất cứ nguy hiểm nào cả, một đường an toàn.

Hứa Nhạc thoánggật gật đầu mấy cái, nghĩ đến những cơn bão tuyết cuồng nộ cách đâykhông lâu, cảm thấy phi thường thỏa mãn, đột nhiên chợt nghĩ đến một sựtình gì đó, mở miệng hỏi:

- Còn các chi bộ đội khác thì sao?

- Trước khi hiện tượng địa từ bùng phát, đại bộ phận các chi bộ độikhác cũng đã triệt thoái trở về, chẳng qua ở phía Đông có thể cũng còncó vài chi bộ đội còn trong nguy hiểm. Bên kia vẫn như cũ còn bị bao vây trong những cơn bão tuyết cuồng bạo cường độ cao. Những tầng mây trênkhông trung quá dày, hơn nữa mật độ địa từ bùng nổ cũng không có bất cứxu thế yếu đi nào cả, hệ thống theo dõi của Đệ Nhất Hiến Chương cũngkhông thể tiến hành dò xét vào khu vực đó được.

Bạch Ngọc Lan hồi đáp:

- Chẳng qua công tác cấp dưỡng cùng trang thiết bị phòng lạnh của bộđội Liên Bang khẳng định cũng sẽ không thành vấn đề gì. Đám người ĐếQuốc cho dù có điên cuồng tuyệt vọng đến thế nào đi chăng nữa, cũngkhông ở dưới loại thời tiết quỷ quái như thế này mà khởi xướng chiếnđấu. Cho nên sự an toàn của bọn họ hẳn cũng có chút bảo đảm.

Nhưng mà ở tại thời điểm này, bên trong cái thiết bị giám sát sóng ngắn toàn phương diện bên trong doanh địa của chi bộ đội, chợt lại vang lêntín hiệu cầu cứu khẩn cấp bằng ngôn ngữ của Liên Bang. Bên trong tiếngkêu la khà khàn lẫn với tiếng thở dốc hào hển, vẫn còn có thể rõ ràngnghe thấy được tiếng súng dày đặc.

Bao gồm của Hứa Nhạc ở trong đó luôn, thân thể của tất cả mọi người nhất thời đều cứng ngắclại, rất nhanh phóng chạy tới bên cạnh cái thiết bị đó, nghe được bêntrong cái thiết bị rõ ràng vang lên tín hiệu cầu cứu khẩn cấp truyền đến của một chi bộ đội nào đó. Luồng tín hiệu này có chút yếu ớt, có chútmỏng manh, khi được khi mất, thế nhưng lại đủ để chứng minh được ở mộtcái địa phương nào đó đã xảy ra chút chuyện tình gì quan trọng.

- Cần được trợ giúp…

- Chúng tôi… mất phương vị…

- Đám người Đế Quốc đã điên mất rồi, bọn họ… một chi Đại đội…

- Hệ thống liên lạc chỉ huy chiến trường bị hao tổn nghiêm trọng, cần được sửa chữa gấp!



Bên trong doanh địa có đến một giây đồng hồ yên lặng, Cố Tích Phong cúi đầu xuống, rất nhanh tìm đọc lại bản ghi chép điện tử lưu trữ của thiết bị liên lạc, quay lại báo cáo:

- Là loại sóng lọc trắc đoạn kênh B!

Một chi bộ đội Liên Bang đang bị một chỉnh biên Đại đội của Quân đội Đế Quốc bao vây, điên cuồng tấn công? Biểu tình của mọi người cũng có chút ngưng trọng, ai cũng không thể tưởng tượng được dưới cái thời điểm bịđánh đến mức phải co cụm lại như thế này, đám Quân viễn chinh Đế Quốclay lắt hơi tàn kia, cư nhiên còn có thể quyết đoán đến mức tập kết binh lực của cả một chỉnh biên đại đội, bất chấp một thời tiết ác liệt đếnnhư thế này, mà khởi xướng một hồi điên cuồng tấn công như thế.

Dưới hình thức chiến tranh hiện đại ngày nay, hệ thống liên lạc chỉ huy chiến địa một khi bị hao tổn nghiêm trọng, trên cơ bản có thể tuyên cáo chi bộ đội này gần như tiếp cận đến trạng thái thất bại, có thể nghĩthấy tình huống bên kia khẩn trương dữ dội đến mức nào.

Hứa Nhạc lại nghĩ đến một sự kiện hoàn toàn khác. Mặc dù là dưới tìnhhuống bị địa từ bùng nổ, cùng với bão tuyết khủng bố cùng nhau chồngđiệp lại, các chi bộ đội Liên Bang cũng đều rất hiếm khi nào sử dụng đến loại hình thức truyền thông tin bằng loại sóng lọc trắc đoạn không hềcó tính bảo mật như thế này. Trừ khi nào hệ thống liên lạc chỉ huy chiến địa của chi bộ đội này hoàn toàn bị hao tổn, cũng sẽ đem tất cả nhữngphương thức liên lạc tầm xa toàn bộ cắt đứt đi hết… Nhưng mà những chibộ đội Liên Bang giống như là Sư đoàn Thiết giáp 17 hoặc là Sư đoànThiết giáp 7 như vậy, trên cổ tay của mỗi một gã chiến sĩ cũng đều cómang theo một con chíp vi mạch có thể tiến hành liên thông với mạng lưới Đệ Nhất Hiến Chương cơ mà… Ngoại trừ một chi bộ đội duy nhất.

Cố Tích Phong cũng nghĩ đến điểm ấy, khẽ ngẩng đầu lên, có chút do dự nói:

- Chắc là Phiến quân của Thanh Long Sơn.

- Không, là Doanh đoàn I đặc biệt của Liên Bang!

Hứa Nhạc trong lúc nhất thời liền ngắn gọn hạ đạt mệnh lệnh rõ ràng:

- Liên lạc Sư Bộ, đem tình huống chi bộ đội đang bị phục kích tại phíaĐông báo cáo cho Sư Bộ biết, thỉnh cầu mau chóng trợ giúp.

- Sự trợ giúp từ phía không trung căn bản không cách nào tiến vào được.

Bạch Ngọc Lan lắc lắc đầu nói:

- Sửa chữa hệ thống liên lạc chỉ huy chiến địa cũng không phải làchuyện tình đơn giản. Cho dù bọn họ có được Công Trình Sư bảo dưỡng củachính mình đi chăng nữa, nhưng biết chạy đi đâu mà tìm linh kiện cơ chứ?

Hứa Nhạc giương mắt nhìn về phía bản đồ điện tử ở trước mặt, tầm mắtdần dần dời về phía một khu vực bóng râm bên ngoài đám mây đen che mấttầm nhìn của Đệ Nhất Hiến Chương, thấy được ngay bên cạnh khu vực đó cómột cái dấu hiệu khá là bắt mắt, thoáng trầm mặc một lát sau, mới nói:

- Lập tức liên lạc với Sư đoàn Thiết giáp 7, vị trí hiện tại của bọn họ chính là tốt nhất. Hơn nữa bọn họ khẳng định là có được linh kiện điệntử cần thiết, thỉnh bọn họ đến đó tiến hành trợ giúp!

- Vâng, Lão Đại!

o0o

- Tôi là Trung Tá Hứa Nhạc, Tổng Giám đốc Kỹ thuật của Sư đoàn Thiết giáp 17!

- Tôi là Trung Tá Đông Phương Phái, Đoàn trưởng Doanh đoàn I Sư đoànThiết giáp 7. Sư Bộ của tôi đã tiếp nhận được thỉnh cầu của cậu, Sư Bộcủa tôi từ chối lời thỉnh cầu của cậu.

Bên trong doanhđịa rõ ràng vang lên thanh âm ljanh như băng mà tràn ngập cảm giác kỷluật khắt khe. Doanh Đoàn trưởng Đông Phương Phái của Sư đoàn Thiết giáp 7, tựa hồ căn bản không thèm suy nghĩ lấy một giây nào cả, cũng khôngthèm để ý đến cảm giác đồng tình đối với người cùng một chiến tuyến,liền đơn giản trực tiếp cực tuyệt thỉnh cầu tiến đến trợ giúp của HứaNhạc.

Hứa Nhạc thoáng trầm mặc một lúc, nhìn chằm chằm vào cái micro, sau đó mới mở miệng nói:

- Nơi đây ohorng chừng hẳn là có hơn một ngàn quân nhân binh sĩ. Hơnnữa căn cứ theo tính toán, khó khăn trong việc trợ giúp cũng không quálớn.

- Tôi vẫn như cũ từ chối!

- Vì cái gì?

- Thứ nhất, tôi không hề nhận được bất cứ quân lệnh nào từ cấp trên cả. Thứ hai, cậu không có tư cách gì để mà phát quân lệnh ra cho tôi. Thứba, dưới tình huống không có bất cứ sự trợ giúp gì của tình báo chiếntrường, bởi vì xúc động mà tiến hành trợ giúp mù quáng, không phải làquyết định chính xác của một gã quan chỉ huy đủ tư cách. Thứ tư, tôiquyết không thể để người của tôi mà đi chịu mạo hiểm được.

Hứa Nhạc biết rõ ràng cái gã Doanh Đoàn trưởng Đông Phương Phái cùngvới Tây Môn Cẩn hai người này chính là hai gã thuộc hạ trung thành nhấtcùng được thưởng thức nhất của Đỗ Thiếu Khanh. Giờ phút này hắn rốt cuộc cũng có thể cảm nhận được phong cách chỉ huy của cái gã này quả nhiênlà một chút cũng không hề qua loa, nhưng mà lại chẳng biết biến báo tình thế, vì thế nên mới trở thành máy móc lãnh khốc, không có được cái khíchất chân chính của vị Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh kia.

Cho nên hắn mới lạnh lùng nói:

- Vậy thì ông có thể cút đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.