Chương trước
Chương sau
Một người có thể tạo thành đến 71 lần trạng thái dị thường. Bất luận là từ góc độ nào nhìn đi chăng nữa, thì vị công dân nam tính này không hềnghi ngờ là có được năng lực kỹ thuật cực cao cùng với kiếp sống nhânsinh vô cùng giảo hoạt. Nhưng mà chuyện này cũng không phải là sự khácnhau lớn nhất giữa anh cùng với hắn.

Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang ở trong đồng tử mắt phải của Hứa Nhạc không ngừng bình tĩnh đưa ra những lời giải đáp, nói:

- Hắn là tội phạm truy nã nằm trong danh sách cấp bậc I của Liên Bang, đó mới chính là sự khác nhau.

Hứa Nhạc nhanh chóng thoát khỏi sự khiếp sợ, dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh ban đầu, cặp mày hơi hơi nheo nhẹ, nói:

- Đây chỉ là một sự biểu hiện bên ngoài của một cái nguyên nhân bêntrong mà thôi… Liên Bang dựa vào cái gì để xác nhận ông ta phản bội lạiLiên Bang? Nếu như chuyện tình này có quan hệ đến lần nổ mạnh kho quânnhu của Quân đội Liên Bang ở trên tinh cầu của Đế Quốc xảy ra hồi haimươi năm về trước, lúc đó quay huy của ông cũng đâu có vươn dài đến tậnnơi đó đâu, làm sao ông có thể xác nhận được chuyện này?

- Thứ nhất, năng lực thu thập tin tức của ta cũng theo những bước tiếncủa Quân đội Liên Bang mà không ngừng kéo dài theo. Ta cũng đã từng ởtrên khỏa tinh cầu lạ lẫm kia mà tồn tại trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cũng có thể xác định được những việc mà gã công dân kia làm xácthật đã gây cho hành động quân sự lần đó của Quân đội Liên Bang tạothành một sự tổn thất không thể nào cứu vãn lại được. Thứ hai, hắn trởthành tội phạm truy nã nằm trong danh sách cấp bậc I của Liên Bang, cũng không phải là bởi vì cái sự kiện nổ mạnh lần đó. Mà nguyên nhân chínhlà bởi vì hắn tiến nhập vào trạng thái dị thường.

HứaNhạc trầm mặc một lúc lâu sau, mới dùng ngữ khí vô cùng bình tĩnh, kiênđịnh mà giảng giải ra cái bí mật quan trọng nhất của chính bản thânmình. Tuy rằng cái bí mật này ở trước mặt lão gia kia cũng không có bấtcứ ý nghĩa nào cả.

- Sự khác nhau trong câu hỏi của tachính là ở cái này. Ông cũng biết rất rõ ràng, tôi cũng tiến nhập vàotrạng thái dị thường cơ mà.

- Hai cái tình huống dịthường này vẫn có chỗ khác nhau. Đó chính là cậu đã tiếp nhận lời thỉnhcầu chủ động liên hệ mà tôi đích thân phát ra… Còn hắn lại hoàn toàn cựtuyệt, giống hệt như bảy mươi lần cự tuyệt trong bảy mươi trạng thái dịthường trước đó, cũng chính ở trên người của hắn vậy.

Hứa Nhạc nhất thời lại lâm vào trầm mặc, sau đó mới ngẩng đầu lên,giương mắt nhìn về phía bầu trời đêm càng ngày càng tối đen hơn, càngngày càng sâu thẳm hơn, thanh âm có chút khàn khàn nói:

- Tiếp nhận sự chủ động liên hệ, chính là đại biểu cho tôi hoàn toàn từ bỏ sự bảo hộ của Đệ Nhất Hiến Chương, cho phép ông thông qua con chípvi mạch sinh thể cá nhân sau gáy tôi mà đi vào đại não của chính mình.Đây có phải chính là có ý nghĩa cấp cho ông một cái năng lực bất cứ lúcnào cũng có thể giết chết được tôi. Cho nên ông mới có thể để cho tôitiếp tục sống sót bên trong cái vũ trụ này không? Sau đó tiến hành những cái quan sát nào đó mang tính chất thực nghiệm?

Tínhcách của Hứa Nhạc vô cùng ương ngạnh, giống hệt như một tảng đá của Đông Lâm, lại có được một năng lực phân tích ăn khớp vô cùng cường hãn.Những lời nói lúc nãy, từ trước đến giờ hắn vẫn chưa từng bao giờ hỏiqua, thậm chí cực kỳ hiếm khi nghĩ tới, cho dù hắn biết rõ ràng đó chính là cách giải thích tốt nhất, thích hợp nhất về mối quan hệ cỗ quái giữa chính mình cùng với cái lão già kia. Sở dĩ trước đây hắn không hỏi cũng không nghĩ đến, là bởi vì hắn sợ hãi.

Những hàng chữmàu trắng phiêu phù trong đồng tử mắt phải của hắn thoáng biến mất trong thời gian vài giây đồng hồ. Cái sự tồn tại vĩ đại từng hóa thân thànhhàng ngàn hàng vạn cá thể, ở trong vô số các vệ tinh trang bị hệ thốngthu thập tin tức mà tiến hành dạo chơi khắp cả vũ trụ kia, đối mặt vớicâu hỏi bình tĩnh sắc bén mà gần như là tự sát của Hứa Nhạc, cũng cầnphải có thời gian tiến hành tự hỏi.

- Không!

Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia rốt cuộc cũng bắt đầu đưa ra câu trả lời:

- Ấn theo quy định thứ nhất trong những điều khoản bí mật của Đệ NhấtHiến Chương, tôi bị cấm tuyệt đối không được hướng về phía thân thểnhững đội tượng còn chưa rõ ràng nằm trong danh sánh bảo vệ cấp bậc Iphát ra bất cứ thao tác vật lý trực tiếp nào cả. Phạm trù của cái gọi là thao tác vật lý trực tiếp, chính là có thể mở rộng phạm vi vô hạn đếntất cả những loại hành vi có thể khiến cho các chỉ tiêu sinh lý của cơthể mục tiêu phát sinh ra những ảnh hưởng nào đó dẫn đến gây nguy hiểmcho mục tiêu…

- Ta không có đem anh xếp vào danh sáchtội phạm truy nã thuộc danh sách cấp bậc I của Liên Bang, chính là bởivì anh đã tiếp nhận lời thỉnh cầu chủ động liên hệ của ta, vì thế liềnkhông còn trở thành đối tượng hiềm nghi bị truy nã thuộc danh sách cấpbậc I nữa… Cũng không phải là bởi vì tôi có thể khống chế quyền sinh tồn của anh, hoặc là khống chế sự sống chết của anh…

- Còn về cái phán đoán phía sau của anh, theo ý của tôi, là do bộ óc suy nghĩ của nhân loại quá mức phiền phức, là sự suy luận theo khuynh hướng âmmưu điện ảnh nhàm chán mà thôi, đó không phải là quy tắc hành xử hợp lý, nghiêm khắc chấp hành theo những trình tự của ta.

Mộtloạt những đoạn văn phức tạp khó đọc, cặp lông mày dày của Hứa Nhạc nhăn lại, suy tư cả một lúc lâu sau, mới rốt cuộc đại khái hiểu được đốiphương là muốn biểu đạt cái gì.

Năm đó hắn trong nhữnggiấc mộng đen tối vô cùng quỷ dị xuất hiện liên tục không ngừng kia, đãtiếp nhận lời thỉnh cầu liên hệ chủ động của cỗ Máy vi tính Trung ươngLiên Bang kia. Từ một khắc đó trở đi, cuộc sống của hắn liền tràn ngậpmột loại sắc thái chủ nghĩ Phi sự thật vô cùng vớ vẫn.

Hắn là tên gia hỏa duy nhất trong toàn bộ vũ trụ này có thể thông quacon chíp vi mạch nhân thể phía sau gáy mình mà tiến hành trao đổi haichiều với cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia. Bởi vì cái sự thậtnày, hắn đã rất nhiều lần từ bên bờ vực tử vong mà sống sót trở về, đạtđược những quyền hạn cùng với lợi ích khó có thể mà tưởng tượng nổi. Đây cúng có thể tính là đạt được lợi ích trời cho…

Nhưngmà, mỗi khi nghĩ đến trong đầu của chính mình lúc nào cũng có thứ gì đó, chỉ cần mình khẽ suy nghĩ một chút, lão già kia liền vô cùng rõ ràngcả. Chỉ cần đối phương nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể khống chếxung mạch của con chíp vi mạch phía sau gáy của chính mình, khiến chomình vô thanh vô tức mà rời khỏi thế giới này, Hứa Nhạc lại dâng lên một loại cảm giác… vô cùng đáng sợ.

- Nhưng mà vì cái gì lại làm vậy?

Hứa Nhạc trải qua vô số suy nghĩ, vô số nghi vấn lại cũng không thể nào tìm thấy được những từ ngữ thích hợp để giải thích cho việc này. Quanghuy Đệ Nhất Hiến Chương kia xuất phát từ tay của tiểu tổ năm người thầnthánh năm xưa. Trong truyền thuyết chính là kết tinh vĩ đại của nền vănminh trước khi hạo kiếp xảy ra, tuyệt đối là sự tồn tại vượt xa quatrình độ khoa học kỹ thuật hiện tại của xã hội Liên Bang. Hắn cho dù cólà một vị Công Trình Sư vĩ đại đến mức nào đi chăng nữa, vẫn như cũ cóchút cảm thấy vô lực. Cho nên cũng chỉ có thể giống như một đứa bé contò mò nghi hoặc mang theo một tia ngơ ngẩn mà hỏi.

- Với trình độ xử lý nội hạch của tôi, cũng không thể nào hoàn toàn hiểu được tình huống dị thường của anh.

Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang lại mổ lần nữa ngập ngừng trongchốc lát, sau đó mới dùng một hàng chữ phiêu phù màu trắng mà trả lời:

- Đây là một trình tự do tiểu tổ năm người năm xưa lưu lại trước đây.

- Chuyện này có quan hệ gì với tiểu tổ năm người kia chứ?

Hứa Nhạc nhìn về phía quân doanh kéo dài liên miên không dứt xa xa, mở to cặp mắt, có chút thất kinh hỏi.

- Về chuyện tình này, tôi đã tiến hành một lần tính toán khổng lồ cùngvới công tác kiểm duyệt lại một lần nữa tất cả những số liệu lịch sử,quay về rất rất nhiều năm về trước đây trong, thế nhưng lại vẫn như cũkhông thể nào kiếm ra được nguyên nhân trung tâm của chuyện này. Căn cứvào kết quả tính toán hiện có, tôi phải làm ra một cái kết luận với xácxuất chính xác nằm trong khoảng 91%, đó là: Ngay khi anh tiếp nhận lờithỉnh cầu chủ động liên hệ của tôi, bên trong con chíp vi mạch nhân thểthay thế phía sau gáy của anh đã có lưu lại một đoạn chương trình ngắnnào đó, đã kích hoạt được một trình tự ứng dụng nằm sâu trong bộ nhớtrung tâm của tôi.

- Căn cứ vào cái trình tự ứng dụngđó, anh trở thành đối tượng nằm trong danh sách bảo hộ cấp bậc I của Cục Hiến Chương Liên Bang. Hai phút ba mươi giây trước đây, anh đã từngnhắc đến với tôi về loại thái độ đối đãi anh giống như vật thí nghiệmkia, căn cứ vào sự tính toán của tôi, cũng chỉ có tiểu tổ năm người khixưa, thật ra mới có thể có cái thái độ này mà thôi.

Hứa Nhạc chú ý đến trong đoạn văn màu trắng phiêu phù trong đồng tử mắtphải của chính mình kia, lão già kia cũng không có dùng mấy từ ‘con chíp vi mạch nhân thể ngụy trang’, mà lại dùng từ ‘con chíp vi mạch nhân thể thay thế’. Một sự nghi hoặc nhàn nhạt nào đó chợt lóe lên một chút, sau đó lại bị cái nội dung quan trọng nhất phía sau hấp dẫn mất, khẩntrương hỏi:

- Là loại chương trình ứng dụng lưu lại thuộc dạng gì vậy?

- Theo như sự phân tích của tôi, cái chương trình ứng dụng ngắn lưu lại trong con chíp vi mạch nhân thể thay thế kia, cũng không phải là côngnghệ do người chế tạo ra con chíp vi mạch nhân thể kia lưu lại trong đó. Những ngôn ngữ máy móc ngắn ngủi mà phức tạp đến cực điểm như thế kia,hẳn là do từ một sự tồn tại nào đó mà lưu lại. Hơn nữa ở trong đó, tôicòn có thể nghe ra được một loại cảm giác nào đó vô cùng quen thuộc, tựhồ như là trung tâm xử lý của chúng ta phải là hoàn toàn đồng nguyên thì phải… Chỉ là phương thức biên soạn ngôn ngữ máy móc của cái tồn tạikia, không ngờ lại là tuyệt vời đến như thế, tuyệt vời đến mức khiến cho tôi cũng phải động tâm…

Việc trả lời câu hỏi của cỗMáy vi tính Trung ương Liên Bang tối hôm nay mãi vẫn có xu hướng giốngnhư là một nhà lý luận vật lý học quanh co chặt chẽ, vô cùng cẩn thận,hoặc nói là dài dòng nữa. Khi mà nó nói đến cái chương trình ứng dụngngắn lưu lại bên trong con chíp vi mạch ngụy trang của Hứa Nhạc, rốtcuộc cũng lại một lần nữa triển lộ một cỗ ba động kỳ lạ nào đó trênphương diện tình cảm mà đáng lý ra không nên xuất hiện ở một cỗ máy vitính mới đúng.

Bản chất cuối cùng của Hứa Nhạc chungquy vẫn là một gã Công Trình Sư. Khi nghe được những lời mà lão già kiavừa nói xong, hắn liền không có bất cứ tinh thần nào khác để mà nghĩ đến nhưng vấn đề của chính mình. Thân thể hắn nhất thời bị chấn động khiếpsợ đến mức cứng ngắc như thiết.

Trong lòng hắn chợt dâng lên một tia ngơ ngẩn nhàn nhạt, thầm nghĩ:

- Trong cái vũ trụ này không ngờ lại có một cái tồn tại có thể cùngđồng nguyên với trung tâm xử lý của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bangkia… thậm chí là còn cao cấp hơn rất nhiều nữa? Chẳng lẽ là những ditích còn truyền lại trong nền văn minh trước hạo kiếp? Chỉ còn lưu lạimột đoạn chương trình ứng dụng ngắn, có phải chính là nói cái sự tồn tại kia đã tiêu vong trong dòng lịch sử lâu dài kia hay không? Vì cái gìbên trong những con chíp vi mạch ngụy trang của đại thúc làm ra kia, lại có lưu lại những cái chương trình ứng dụng phức tạp này? Nhân loại cóthể phát hiện ra sự tồn tại vĩ đại kia hay không?

Vàothời khắc này, cái gì mà tấm màn đen chính trị, cái gì mà sự khủng bốcủa các thế gia, cái gì mà chiến tranh vũ trụ, cái gì mà kiếp sống phồnhoa, cái gì mà giai nhân má hồng, thậm chí là những tình cảm mãnh liệttrong lòng hắn nữa, toàn bộ cũng đều hoàn toàn biến mất bên trong đạinão của Hứa Nhạc. Hắn giật mình ngạc nhiên suy ngẫm về cái suy luận làlão già kia vừa mới trình bày ra, liền giống như Thai Chi Nguyên năm xưa ở trên bờ biển, nhìn về phía bầu trời tinh không kia vậy, bị một cáitồn tại cao thượng gì đó siêu việt hơn cái cuộc sống phân tranh ích lợimà hấp dẫn mạnh mẽ.

Cái suy luận này mang theo một tính bùng nổ vô cùng mạnh mẽ. nếu như để một gã Công Trình Sư nào đó trongtoàn bộ Liên Bang biết được, hẳn cũng sẽ liền giống như Hứa Nhạc vậy,trở nên hưng phấn cùng với si ngốc, khó có thể khống chế được tâm tìnhcủa mình.

- Chúng ta chắc là có thể tìm ra được cái sự tồn tại đó.

Hứa Nhạc dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc hướng về phía lão già kia mà nói.

- Cái trình tự kỳ quái mà tiểu tổ năm người năm xưa lưu lại kia, đemanh liệt vào danh sách đối tượng bảo hộ thuộc cấp bậc I, hẳn cũng là căn cứ vào cái nguyên nhân này. Tuy rằng bọn họ cũng không có lưu lại bấtcứ chi tiết quy tác kế hoạch cụ thể nào cả, nhưng mà tôi vẫn một mực cốgắng thử phân giải, đọc lại cái chương trình ứng dụng lưu lại này, nhưng mà thật đáng tiếc, những dòng ngôn ngữ máy móc của cái chương trình ứng dụng này lưu lại quá ít…

Hàng chữ màu trắng phiêu phùmà cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang lúc này biểu hiện ra, giờ phútnày nhìn qua tựa hồ mang theo một tia sầu não cùng với thất vọng tràntrề:

- Căn cứ vào sự tính toán của tôi, ở trong phiếnvũ trụ tràn ngập nguy hiểm như thế này, cơ hội đối phương có thể còn lưu lại cũng không quá lớn. Không có ai có thể trường sinh bất tử được cả.Mọi người năm xưa chắc chắn đã chết cả rồi. Cũng không có cỗ máy vi tính nào có thể thật sự tồn tại vĩnh viễn cả. Nhất là đối phương cũng khôngcó sự cung ứng năng lượng, vật tư khủng bố như của Liên Bang vậy.

- Mấy con chíp vi mạch nhân thể này đều là do đại thúc làm cả.

Hứa Nhạc đột nhiên thấp giọng nói:

- Hắn là một đại thiên tài trong cuộc sống, có lẽ cũng chỉ có một mìnhhắn mới có thể giải thích hết thảy tất cả những chuyện này. Nhưng mà ông lại một phen đem hắn đánh thành từng mảnh nhỏ rồi.

Lão già kia chợt nói:

- Tôi cho rằng mấy con chíp vi mạch nhân thể này có liên quan gì đó với phía Đế Quốc bên kia…

Thân thể Hứa Nhạc lại một lần nữa trở nên cứng đờ, một lát sau mới lắc lắc đầu, nói:

- Mọi người đều biết rõ ràng, cỗ máy vi tính của Đế Quốc bên kia, ngay cả tư cách làm cháu nội của ông cũng còn không tới nữa.

- Những tình huống dị thường từ số 1 đến số 71 đều có mối liên hệ sâuđậm với phía Đế Quốc bên kia. Lần đầu tiên hắn tiến vào tình huống dịthường, thoát ly khỏi sự theo dõi của tôi, chính là chuyện tình phátsinh từ sau khi hắn từ bên phía Tinh Vực Đế Quốc bên kia quay trở lạiLiên Bang.

Biết được tin tức đại thúc đã từng đi qua Đế Quốc, Hứa Nhạc cũng không cảm thấy quá mức giật mình. Hắn thoáng cúiđầu nhìn xuống phần vải dệt có chút trắng bệch trên đầu gối mình, chậmrãi nói:

- Nếu như những con chíp vi mạch nhân thể nàyquả thật có quan hệ với bên phía Đế Quốc kia, như vậy có phải chính lànói rằng… Liên Bang và Đế Quốc ở thời điểm trước tràng hạo kiếp, chínhlà cùng xuất thân từ một nền văn minh giống nhau, thậm chí là chung mộtnền văn minh hay không?

- Đây cũng không phải là mộtcái suy luận hoàn toàn mới mẻ hoặc là hoàn toàn hoang đường. Trên thựctế, từ ngay từ hai năm cuối cùng của Hiến lịch 33, sau khi phát hiện rasự tồn tại của Đế Quốc, trong Liên Bang liền đã có vị học giả đưa ra cái nhìn tương tự rồi. Tuy rằng cái nhìn loại này đã hứng chịu phải sự phêphán vô cùng nghiêm khắc, nhưng mà mãi cho đến tận ngày hôm nay, vẫn như cũ có rất nhiều học khả đã có những phát biểu tương tự trong những luận văn của mình.

- Còn cái nhìn của chính ông thì sao?

- Người Đế Quốc cũng không phải là những con sâu có giáp xác bên ngoàigiống như những tiểu thuyết khoa học viễn trưởng mà mọi người vẫn thíchxem, lại càng không phải là những loại sinh mệnh thân thể kỳ quái màngay cả ta cũng không thể tưởng tượng ra được. Bọn họ có những sinh lýcấu tạo, chế độ xã hội, hình thức văn minh hoàn toàn xấp xỉ với trình độ của nhân loại Liên Bang bên này. Ngay cả những khuẩn cầu a-míp tríthông minh thấp kém nhất cũng có thể nhìn ra được mối quan hệ giữa bọnhọ cùng với chúng ta.

Trong cái vũ trụ mà giới hạn cóthể mở rộng ra đến vô hạn như thế này, vị trí tinh hệ của chúng ta chính là một cái hạt cát nhỏ trong cả sa mạc bao la. Ở trên cái cái khỏa hạtcát nhỏ bé đó, sinh mệnh lại có thể tự chủ mà tiến hóa ra thành hai cáinền văn minh hoàn toàn giống nhau không hề khác biệt hay sao? Không,những kỳ tích do vũ trụ sản sinh ra, cũng không thể có một sự sản sinhbuồn cười đến như thế.

- Ân, như vậy xem ra, Liên Bangcùng với Đế Quốc thật ra là họ hàng xa của nhau… Thật sự là một chuyệnkhiến kẻ khác phải ghê tởm mà…

Hứa Nhạc có chút buồn bực thầm nghĩ trong đầu.

- Không phải là họ hàng xa… Mà là họ hàng gần.

Lão già kia vô cùng lãnh đạm, đưa ra một câu trả lời cho ý nghĩ nhất thời của hắn.

Hứa Nhạc thoáng trầm mặc thật lâu sau, lắc lắc đầu cảm khái nói:

- Nếu như… Tôi là nói nếu như, Liên Bang cùng với Đế Quốc quả thật làhai anh em ruột bị thất lạc trong phiến vũ trụ này… Như vậy, vì cái gìngay một khi chúng ta gặp lại nhau, liền chỉ có một tràng chiến tranghủy diệt lẫn nhau, chứ không có loại thái độ nào khác?

- Cái vấn đề này nên hỏi nhân loại, chứ không phải là hỏi một đầu máy vi tính!

- Mặt khác, căn cứ vào quy định của Đệ Nhất Hiến Chương cùng với phápluật hiện hành của xã hội Liên Bang, cho dù đám người Đế Quốc kia có làcha ruột của người Liên Bang đi chăng nữa, một khi hắn tiến hành mộthành vi bạo lực gia đình nào đó đối với anh, mà anh không thể ngăn cản,có thể gây nguy hiểm cho sinh mệnh của chính anh, như vậy anh có thể lấy chùy sắt, một phen đem người cha ruột của anh mà đập tan thành một mảnh thịt vụn, mà không cần gánh vác bất cứ một trách nhiệm pháp luật nàocả.

Hứa Nhạc nở nụ cười tươi, giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ vô cùng tán thưởng, nói:

- Tuyệt đối chính xác.

Cha con ruột cũng có thể là như vậy, huống chi đây lại là một gã anh em xa lạ đã rất nhiều năm không gặp nhau rồi? Cỗ Máy vi tính Trung ươngLiên Bang cũng không có để ý đến loại tâm chí kiên định cùng với cử chỉtán thưởng kia của hắn, bình tĩnh mà phát ra lời thỉnh cầu của chính bản thân mình:

- Bởi vì con chíp vi mạch sinh thể sau lưng anh có mối quan hệ không rõ ràng với bên phía Đế Quốc, tôi đề nghị anhsau này khi Liên Bang tiến hành tấn công về phía lãnh thổ của Đế Quốc,hãy bỏ chút thời gian để mà kiểm tra một chút manh mối liên hệ nào đó…

Hứa Nhạc trả lời phi thường rõ ràng, dứt khoát:

- Được!

- Tại Kinh đô Đế Quốc có một tòa kiến trúc giả cổ. Tôi cũng không cóbản đồ, nhưng mà hắn rất dễ dàng tìm được. Bởi vì chủ nhân của hắn chính là Đại Sư Phạm của Đế Quốc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.