Chương trước
Chương sau
Đêm khuya, bên trong doanh trại của Tiểu đội 7, dưới ánh sáng có chútsáng rọi của đèn làm việc trên bàn trong phòng làm việc của Hứa Nhạc cóvẻ đặc biệt sáng rọi. Hắn trầm mặc mà ngồi trước bàn, thừ người bấtđộng. Hắn giương mắt nhìn chằm chằm vào cái màn hình máy tính xách taykhông ngừng lóe lên các số liệu phức tạp nào đó, còn thật sự nghiêm túctiến hành ghi chép lại những con số, những chi tiết đáng chú ý về cácloại trang thiết bị cùng với các số liệu kỹ thuật tương quan vào sổ taycá nhân của chính mình. Tuy rằng mãi cho đến lúc này hắn vẫn thật sựkhông hiểu rõ ràng chức vị Tổng Giám đốc Kỹ thuật thật sự là có ý tứ gì, nhưng mà từ lúc chạng vạng, tiếp nhận được tất cả những số liệu trangthiết bị kỹ thuật của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới trọng tổ, hắn liền không một chút do dự, bắt đầu nhanh chóng đầu nhập vào quá trình công táckhẩn trương.

Thật lâu sau đó, bên ngoài doanh trại ngẫu nhiên chợt vang lên những thanh âm gầm rú trầm thấp, khiến cho hắn từtrong công việc vất vả kia phải bừng tỉnh lại. Hắn dùng đầu ngón taymạnh mẽ xoa xoa hai bên thái dương mình một trận, cảm giác được xúc cảmcủa hai hàng lông mi truyền đến từ đầu ngón tay, không khỏi cảm nhớ tớihành động cạo lông mi mà ngày nào hắn cũng làm lúc còn ở Đại học Lê Hoanăm xưa.

Đóng lại máy tính xách tay cá nhân của mình,Hứa Nhạc lắc lắc đầu, biết được cái trái tim cường hãn cứng rắn vô cùngkia của chính mình, quả thật cũng đã bị cái danh sách trang thiết bị dài khủng bố kia khiến cho rung động không nhỏ.

Sư đoànThiết giáp 17 vừa mới được trọng tổ kia, chính xác là có được nhữngtrang thiết bị khoa học kỹ thuật có thể nói là tiên tiến nhất Liên Bang, thậm chí là tiên tiến nhất cả vũ trụ này cũng được. Bất luận là cácthiết bị điện tử, hoặc là các hệ thống hỏa lực hạng nặng cũng là tiêntiến đến mức khiến kẻ khác phải giận sôi lên. Trong đó có một số loạitrang bị mới nhất, theo như trong trí nhớ của hắn, chính là những bản vẽ mà hai năm trước đây vẫn còn nằm trên bàn hồ sơ tại Bộ Công Trình Côngty Cơ khí Quả Xác…

Điều khiến cho Hứa Nhạc cảm thấykhiếp sợ nhất chính là số lượng Robot trang bị cho Sư đoàn Thiết giáp 17 vừa mới được trọng tổ này. Chỉ là một chỉnh biên Sư đoàn Thiết giáp,không ngờ lại được trang bị đến sáu mươi đầu Robot MX tiên tiến nhấtLiên Bang!

Hứa Nhạc bất chợt nghĩ đến lần đầu tiên gianhập chiến trường tại tiền tuyến, hắn từng gặp qua Đại đội Robot Đặcchủng Nguyệt Lang của Quân viễn chinh Đế Quốc, cặp mày hơi hơi nhíu lại.

Xem ra Liên Bang thật sự là chuẩn bị học tập đám người Đế Quốc… Nhữngmục tiêu mà lúc trước Bộ trưởng Trâu Ứng Tinh năm xưa trong căn cứ BộQuốc Phòng đã nói ra, hiện tại cũng đã thật sự trở thành mục tiêu cảicách của Quân đội Liên Bang. Sư đoàn Thiết giáp 17 mới trọng tổ cực kỳcó khả năng trong chiến tranh được cải tạo thành một Sư đoàn Thiết giáptoàn bộ do Robot hợp thành. Một chi hùng binh này có thể trở thành ngọncờ tiên phong cải cách quân sự của Quân đội Liên Bang. Trong một hồi kếhoạch quân sự tiến công thẳng vào bản thổ của Đế Quốc dự định sẽ khaihỏa vào đầu năm sau, Sư đoàn Thiết giáp 17 mới trọng tổ này khẳng địnhsẽ là chi bộ đội tiên phong!

Mang theo một tia suy ngẫm sâu sắc đối với sự cải cách quân sự của Quân đội Liên Bang này, HứaNhạc chậm rãi đi ra khỏi phòng, tiến đến sân thể dục, liền có chút khóxử khi phát hiện ra, doanh trại của Tiểu đội 7 tối hôm nay đã không còncó hình dáng mà hắn quen thuộc trước đây.

Sư Bộ của Sưđoàn Thiết giáp 17 mới trọng tổ được bố trí tại một khu vực trống ngoàidoanh trại khoảng bảy km. Đám đội viên cũ của Tiểu đội 7 lúc này sớm đãtiến đến các đơn vị chiến đấu tân nhậm của mình. Khắp cả doanh trại làmột cảnh phòng không người trống, bốn phía đều là một mảnh im lặng trầmmặc. Rốt cuộc cũng không nghe được thanh âm đánh bài sôi nổi cùng vớitiếng tranh cãi ầm ĩ, khiến cho hắn có chút khó có thể thích ứng được.

Chậm rãi leo lên nóc nhà, hắn im lặng trầm mặc ngồi bên cạnh đài điềukhiển hệ thống pháo kích tự động phòng ngự của doanh trại, tay phải nhẹnhàng vuốt ve vách tường kim loại lạnh lẽo của cái đài lớn, ánh mắtphóng ra xa xa bên ngoài bức tường doanh trại.

Dướikhung cảnh đêm tối, khắp nơi dày đặc toàn bộ vùng núi non đều là nhữngdoanh trại sâm nghiêm, hoàn toàn thay thế đi một mảnh núi non điền dãtăm tối trước đây. Xa xa vẫn là những đầu Robot công trình khổng lồ, vẫn như cũ khẩn trương tiến hành công tác xuyên màn đêm, thỉnh thoảng phátra những thanh âm nổ vang, thay thế từng trận ếch kêu trong đêm ngày xưa tràn ngập khắp nơi quanh doanh trại. Chỉ ngắn ngủi trong khoảng thờigian mười mấy tiếng đồng hồ, ruộng dâu cũng không có biến thành biển cả, thế nhưng một mảnh rừng núi thâm u đã biến thành một mảnh quân doanhrộng lớn tràn ngập hơi thở sâm nghiêm.

Ánh mắt của HứaNhạc thoáng khẽ nheo lại một chút, trên mặt chợt hiện ra một nụ cườitràn ngập vẻ cảm khái mãnh liệt. Cái này vốn dĩ là một hồi kỳ tích màchỉ có Đấng Sáng Thế vĩ đại mới có thể có, thế nhưng trên thực tế cũngđã thể hiện rõ ràng lực lượng vĩ đại của Quân đội Liên Bang.

Doanh trại lâm thời của Sư đoàn Thiết giáp 7 mới trọng tổ trên cơ bảncũng đã được kiến thiết hoàn tất, chỉ có công tác sắp xếp hệ thống cơ sở hạ tầng cuối cùng vẫn còn đang tiến hành những bước hoàn thiện cuốicùng nữa mà thôi. Quân đội Liên Bang đối với chuyện này đã chuẩn bị vôcùng đầy đủ. Mà bản thân Hứa Nhạc tận mắt chứng kiến hết thảy mọi chuyện này, bây giờ rốt cuộc cũng đã hiểu được vì cái gì mà lúc trước, Bộ Quốc Phòng một phen đem doanh trại của Tiểu đội 7 an bày tại một địa phươnghẻo lánh xa xôi như thế này. Hóa ra ngay từ lúc ban đầu, kế hoạch trọngtổ Sư đoàn Thiết giáp 17 của Liên Bang cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.

Bên dưới cái thang dẫn lên sân thượng chợt truyền đến tiếng bước chânrất nhỏ. Hứa Nhạc cũng không có quay đầu nhìn lại, bởi vì hắn biết người đến là ai.

Bạch Ngọc Lan đi đến bên cạnh hắn, chậm rãi ngồi xuống, đưa mấy ngón tay khẽ vén ra những sợi tóc tinh tế bởi vìgió đêm mà rũ xuống vầng trán thanh tú của mình, sau đó nghiêm túc nhìnxuống bản ghi chép tay đơn sơ của mình, nhẹ giọng nói:

- Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải, xuất thân từ Ban Hậu Cần, nhưng cũng khôngcó bất cứ quan hệ gì với Bộ trưởng Trâu Ứng Tinh. Rất nhiều năm trướcđây, ông ta chính là Trưởng ban Sĩ quan Hậu cần của Sư đoàn Thiết giáp17 cũ, về sau mới trở thành quan viên của Ban Hậu Cần Bộ Quốc Phòng…Nghe nói Quân Thần đại nhân thích nhất là ăn đồ ăn do ông ta làm…

- Dựa theo lai lịch xuất thân của ông ta hơn nữa lại là trưởng quan của Sư đoàn Thiết giáp 17, theo đạo lý nên sớm được thăng lên cấp bậc Trung Tướng rồi, đương nhiên khẳng định là quan chức cao nhưng công việc nhàn hạ. Bởi vì một số nguyên nhân về phương diện vận khí này nọ, ông ta mãi vẫn không có cơ hội được thăng lên. Dựa theo những lời đồn đại bên phía Bộ Quốc Phòng bên kia truyền đến, năng lực của ông ta không đủ để đảmđương những công việc quân sự thuộc cấp bậc sĩ quan cao nhất. Nhiều lắmcũng chỉ có thể đảm nhận Sư Đoàn trưởng mà thôi. Vừa vặn lần này Sư đoàn Thiết giáp 17 tiến hành trọng tổ, trải qua một hồi cân nhắc, bên phíaDinh thự Tổng thống cùng với Hội nghị Liên tịch Tham Mưu trưởng cuốicùng đã lựa chọn ông ta.

- Trong Quân đội Liên Bang,một vị Sư Đoàn trưởng cấp bậc Thiếu Tướng thật sự là vô cùng hiếm. ĐỗThiếu Khanh của Sư đoàn Thiết giáp 7 cũng tính trong đó. Sư Đoàn trưởngSư đoàn Thiết giáp 17 khẳng định là phải mang quân hàm Thiếu Tướng, sựan bày như thế này của Quân đội Liên Bang coi như là rất thích hợp.

Bạch Ngọc Lan vô cùng nghiêm túc nhìn Hứa Nhạc, chậm rãi nói:

- Điều quan trọng nhất chính là, tính tình của Sư Đoàn trưởng Vu LâmHải vô cùng ôn hòa, là một người hiền lành nổi tiếng trong toàn bộ Quânkhu I, từ trước đến nay cũng không hề tranh quyền đoạt lợi này nọ. Rấtnhiều người cũng tin tưởng rằng, ông ta có thể đảm nhiệm được chức vụ Sư Đoàn trưởng Sư đoàn Thiết giáp 17 vừa mới trọng tổ. Về mặt vận khí vôcùng hợp lý, hơn nữa chính là… Ông ta thật sự cam tâm đóng vai trò mộtnhân vật có danh không phận!

- Kế tiếp là lý lịch của Phó Sư Đoàn trưởng cùng với Tham Mưu Trưởng, tôi muốn báo cáo một chút với anh.

Bạch Ngọc Lan mười sáu tuổi đã nhập ngũ, tuy rằng bề ngoài trầm mặc màôn hòa, thế nhưng chân chính lại là một binh lính dày dặn kinh nghiệm,bằng không cũng không có khả năng có được cái ngoại hiệu Hắc Ngọc Lannày. Dựa vào mối quan hệ cá nhân giữa các quân nhân sĩ quan, binh línhcao thấp bên trong Sư đoàn Thiết giáp 17 mới trọng tổ này, hắn rất đơngiản mà nhanh chóng điều tra rõ ràng ra lai lịch bối cảnh cùng với lýlịch tất cả những quân nhân sĩ quan cao cấp của Sư Bộ Sư đoàn Thiết giáp 17 này.

Hứa Nhạc đưa tay phất nhẹ, ngắt ngang mội hồibáo cáo của Bạch Ngọc Lan, dùng một loại ánh mắt vô cùng phức tạp liếcmắt nhìn hắn, nói:

- Điều tra mấy cái này có tác dụnggì chứ? Chúng ta chỉ là thuộc hạ, chỉ cần phục tùng mệnh lệnh là được.Chẳng lẽ cậu còn chuẩn bị ở bên trong Sư đoàn Thiết giáp 17 làm ra mấyloại chuyện như tranh quyền đoạt lợi gì đó à?

Bạch Ngọc Lan nghe câu nói đó của Hứa Nhạc, tựa hồ như muốn nhún nhún vai, thếnhưng chung quy vẫn không hề động, nhẹ nhàng cất giọng nói ôn nhu trứdanh:

- Đúng! Quả thật không cần để ý đến mấy cái này làm gì. Ai cũng có thể nhìn ra được, quyền chỉ huy thực tế chính là của anh!

Hứa Nhạc chợt nhớ đến câu nói của vị Tổ trưởng tổ phóng viên cuồngnhiệt với nghề, cũng đồng dạng họ Bạch kia đã từng nói với hắn vào banngày, không khỏi lắc lắc đầu, cười khổ một tiếng.

Đámđội viên của Tiểu đội 7 được phân phối trải rộng khắp toàn bộ các chi bộ đội của Sư đoàn Thiết giáp 17, đóng vai trò những quân nhân sĩ quantrung tầng bên trong chi đội của mình, đám quân nhân sĩ quan học trò đảm nhiệm vai trò các sĩ quan tham mưu tác chiến, thậm chí là những Đại Đội trưởng nữa… Bất luận là Hứa Nhạc có thừa nhận hay không thừa nhận, thìngay từ ban đầu khi Sư đoàn Thiết giáp 17 bắt đầu trọng tổ, liền đã vôcùng rõ ràng đóng dấu ấn của hắn lên trên đó. Tuy rằng trên danh nghĩa,hắn chỉ là một gã Tổng Giám đốc Kỹ thuật hưởng thụ đãi ngộ của Phó SưĐoàn trưởng, nhưng cũng không có cấp bậc gì trong chi bộ đội này…

Bạch Ngọc Lan lặng lẽ rời khỏi sân thượng. Hứa Nhạc im lặng nhìn vềphía cái doanh trại kéo dài hàng km bên ngoài bức tường doanh trại, nghĩ đến hơn một vạn gã quân nhân sĩ quan, binh lính của Liên Bang, vô sốtrang thiết bị hạng nặng, những bóng đen của những con Robot MX giốngnhư những người khổng lồ bằng đá đang lặng yên nghỉ ngơi xa xa, tâm tình nhất thời trở nên có chút trầm trọng bất an.

- Một hồi động tĩnh lớn đến như vậy, vì cái gì lại không sớm báo trước cho tôi biết một tiếng chứ?

Hứa Nhạc trong lòng âm thầm hướng đến cái tồn tại vĩ đại nào đó mà nói.

Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang trong mấy giây đồng hồ cũng khônghề hồi đáp lại, sau đó trên đồng tử mắt phải của hắn chợt hiện ra haichữ vô cùng đơn giản:

- Kinh hỉ!

- Hắc hắc…

Hứa Nhạc vô cùng đùa cợt, nói:

- @&$(*@! Kinh cái chó má gì mà kinh? Kinh trong kinh nguyệt thì có!

Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang vô cùng bình tĩnh hồi đáp lại:

- Anh rất hiếm khi nào nói lời thô tục.

Trong lòng Hứa Nhạc âm thầm hồi đáp:

- Xem ra ông cũng không phải là hoàn toàn hiểu biết tôi. Mỗi khi mà tôi bị sự kích thích quá lớn nào đó, nhất định là sẽ mắng chửi thô tục mộtphen. Chỉ có đều tuyệt đối không có vang dội như là lần mắng chửi tronglòng lần này mà thôi.

Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang lại thoáng trầm mặc trong chốc lát, sau đó lại dùng hàng quang phù màu trắng hỏi lại:

- Chẳng lẽ anh không hề sinh ra bất cứ cảm giác đắc ý nào hết à? Chỉ là một loại cái sự tình đã phát triển vượt qua sự tưởng tượng của chínhmình, lại có thể thỏa mãn được cảm giác sinh lý cùng với cảm giác kỳvọng, cảm giác được thừa nhận, hoặc cảm giác được tôn trọng, hoặc là cảm giác vừa lòng vô cùng của anh rồi sao?

Gió đêm nhẹnhàng thổi quét qua trên mặt của Hứa Nhạc. Hắn bị những cái chữ viết màu trắng tinh dày đặc vô cùng xuất hiện trong đồng tử bên mắt phải củamình khiến cho tâm tình thoáng có chút mê muội, sau khi trầm mặc mộtlúc, hắn gãi gãi đầu, nhếch môi lộ ra một nụ cười ngây ngốc rạng rỡ vớihai hàm răng đầu răng trắng muốt:

- Có một chút! Hắc hắc…

- Xem ra là thật sự bị kích thích rồi. Trung Tá Hứa Nhạc bình thườnglạnh lùng hoặc là chất phác đơn thuần, không ngờ cũng có lúc lại nở nụcười ngây ngô đến như thế a! Tôi thật sự hối hận không có mang theocamera mini đến mà quay lại cảnh này!

Dưới đầu cầu thang chợt lộ ra khuôn mặt có chút kinh ngạc của Bạch Trạch Minh.

Cùng với cái gã phóng tổ trưởng tổ quay phim phóng sự, kiêm nhiệm đạodiễn, đồng thời kiêm nhiệm luôn người dẫn chương trình này ở cùng mộtkhoảng thời gian lâu như vậy, đám đội viên Tiểu đội 7 cũng không cònchán ghét ông ta giống như lúc đầu nữa. Hứa Nhạc cũng đã thừa nhận sựtồn tại của người này bên cạnh mình. Nhưng mà nghĩ đến nụ cười ngây ngôvừa rồi của chính mình đã bị đối phương nhìn thấy, trong lòng không khỏi có chút xấu hổ, hỏi:

- Có việc gì không?

- À…

Bạch Trạch Minh cũng không chút biến sắc, mang theo một tia không cam lòng nhàn nhạt, nói:

- Lần trước lúc Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang chiếu tập thứ ba của loạt phim phóng sự ‘Tiểu đội 7’, tất cả đội viên của Tiểu đội 7cũng không có xem. Tối khuya ngày hôm nay có phát lại một lần nữa, tôichỉ muốn nhắc nhở anh một chút. Dựa theo bản hợp đồng ký kết giữ Đàitruyền hình Liên Bang cùng với tiểu tổ phóng viên chiến trường chúngtôi, bọn họ chỉ có thể có quyền phát sóng hai lần mà thôi. Nếu như lầnnày anh còn không có xem, như vậy cũng chỉ có thể chờ đến năm sau mới có thể đến rạp chiếu phim ở Thủ Đô Tinh Quyển mà xem lại trọn vẹn loạtphim phóng sự mà thôi.

Nụ cười trên mặt của Hứa Nhạc nhất thời thu liễm lại, trầm mặc nói:

- Tôi chỉ là rất ngạc nhiên, những cái tư liệu sống kia rõ ràng đã bị tôi tiêu hủy rồi mà…

- Tôi đã sửa chữa lại. Bởi vì tôi cho rằng một màn đó thật sự là đánggiá được ghi nhận lại, lưu trữ lại cho toàn bộ dân chúng Liên Bang nhìnthấy.

Bạch Trạch Minh nhẹ giọng nói:

- Cho dù là một kỷ niệm đau buồn, nhưng mà tôi cũng rất hy vọng các người có thể nhìn lại một chút.

Hứa Nhạc thoáng trầm mặc trong chốc lát, khẽ vỗ vỗ bả vai của đối phương, nghiêm túc nói:

- Tôi tin tưởng rằng ông khẳng định là quay lại bọn họ vô cùng tốt…Nhưng mà lại một lần nữa nhìn lại cảnh bọn họ rời đi… Thật sự không tốt!

Gió đêm lúc này thổi quét có chút lạnh lẽo…

o0o

Thật sự kỳ diệu chính là, trong lúc tại doanh trại của Lạc Nhật Châutiến vào thời điểm đêm khuya, thì tại Đặc khu Thủ Đô trên tinh cầu S1tại Thủ Đô Tinh Quyển màn đêm cũng chỉ mới bắt đầu buông xuống. Bêntrong một khu vực tách biệt nằm trong tòa nhà Nghị Viện trang nghiêmnguy nga, có một gian văn phòng rộng lớn, mà cái cửa sổ của tầng trệtvẫn còn chiếu rọi ra ánh sáng huỳnh quang của ngọn đèn làm việc.

Trương Tiểu Manh hiện tại ngoài mặt chính là đảm nhiệm vai trò nhânviên chuyên viên liên lạc của Thanh Long Sơn phái đóng tại Đặc Khu ThủĐô, phục trách công tác tuyên truyền cùng với liên lạc với Ủy ban QuảnLý Liên Bang. Nhưng mà trong mơ hồ cô ta lại đang tiếp nhận công táctoàn diện của Khoa IV của Thanh Long Sơn. Lại thật là kỳ diệu chính là,tổ chức tình báo cao cấp nhất của Phiến quân Thanh Long Sơn, được đặttên là Khoa IV, mà ban ngành phòng chống gián điệp của Cục Điều Tra Liên Bang chuyên dùng để tiêu trừ gián điệp Thanh Long Sơn cũng đặt tên làKhoa IV.

Những công việc tiến hành liên tục cả ngày lẫn đêm, khiến cho cô nàng có vẻ hơi chút mỏi mệt. Cái cặp mắt kính gọngđen chứa đầy ý tứ hàm xúc cùng với những kỷ niệm xưa của cô ta, cũngkhông cách nào che giấu được ánh mắt tiều tụy trên cặp mắt thanh tú củacô. Lúc này vẻ mặt của cô nàng đang vô cùng thả lỏng, vô cùng bình tĩnh. Bởi vì cô nàng đang xem TV, thế nhưng bên dưới cặp mắt kính gọng đentựa hồ có một tầng nước mắt mênh mông ẩm ướt.

Kênh tintức Đài truyền hình Liên Bang đang phái lại tập thứ ba của loại phimphóng sự chiến trường ‘Tiểu đội 7’, được đặt tên là ‘Sinh tồn và Tửvong’, ở trong Liên Bang đã tạo thành một tràng hiện tượng còn thêm oanh động hơn cả hai tập vừa rồi. Theo công tác thống kê của một số banngành tương quan bên phía Bộ Quốc Phòng, một số công tác trưng binh ởmột số địa phương Châu phủ nào đó trong Liên Bang thậm chí cũng bởi vìtập thứ ba này mà đạt được những cải tiến vô cùng to lớn.

Trên màn hình TV, lúc này tập phim phóng sự đã phát gần đến thời điểm kết thúc, bắt đầu tiến nhập vào giai đoạn tử vong.

Tiểu tổ phóng viên chiến trường của Bạch Trạch Minh cũng không thể cùng Tiểu đội 7 đi chấp hành một hồi nhiệm vụ lắp đặt thiết bị cuối cùng bitráng kia, cho nên trên màn ảnh liền đành phải sử dụng phương thức trởvề vô cùng bi thương. Trên màn hình, những hình ảnh vốn vô cùng màu sắc, dần dần trở thành một màu đen và trắng, sau đó những hình ảnh dần dầnbiến mất…

Những hình ảnh lại một lần nữa lóe lên, cũnglà hình ảnh đen trắng, những hình ảnh xuất hiện tựa hồ có chút xa xăm,đó là một chiếc xe quân dụng dưới cái đuôi đầy bụi đất tiến vào cổngchính của doanh trại. Khuôn mặt có chút mơ hồ của vị Trung Tá trẻ tuổitoát ra một vẻ mệt mỏi chật vật vô cùng, kéo theo thân thể bị thương từtrên xe bước xuống, đám đội viên còn sống sót nhất thời ùa lại vâyquanh.

Sau đó vị Trung Tá trẻ tuổi kia bắt đầu hướng về phía đám đội viên của mình mà phát thuốc. Mọi người bắt đầu trầm mặc mà hút thuốc. Những làn khói xanh bốc lên bên trong doanh trại, tựa hồ như là đang tế điệu cho những người đã ngã xuống…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.