Chương trước
Chương sau
Đám đội viên của Tiểu đội 7 đang ngồi bên trong xe nghe được câu nóikhẳng định của Bạch Ngọc Lan, cũng đều đồng thời giật mình, bất độngnhìn chằm chằm hắn.

Mỗi một gã chuyên gia ám sát chuyên nghiệp trong mỗi lần chấp hành nhiệm vụ, tuyệt đối cũng sẽ không lưulại bất cứ dấu vết gì, hoặc là những phong cách hành sự hoặc là đặc điểm ám sát nào cả. Mà cái vị chuyên gia đang ở trong tòa đại lâu kia, đã là sát thủ rất nhiều năm rồi, nhưng trong hồ sơ của Cục Điều Tra cũng chỉlưu lại được bóng dáng của hắn, gần như là một đại chuyên gia truyền kỳrồi. Bản thân hắn từ trước đến giờ hoàn toàn không để lại bất cứ thủpháp hành động đặc biệt gì, bởi vì mỗi một lần hành động, hắn đều sửdụng loại thủ pháp hoàn toàn khác nhau! Đám đội viên nghĩ thế nào cũngkhông hiểu nổi, vì cái gì mà Lão Bạch lại có thể khẳng định mà cho rằng, đối phương nhất định đang ẩn nấp trên căn phòng ở trên đó một lầu?

Liền đúng vào lúc này, Cố Tích Phong, phụ trách công tác xác định tintức cùng với thu thập dấu vết, cặp mày khẽ nhíu chặt lại, đưa tay lên sờ nhẹ lên hệ thống liên lạc cá nhân trên tai trái của mình, chăm chú lắng nghe mấy giây. Sau đó hắn mới ngẩng đầu lên nhìn Bạch Ngọc Lan, dùngmột loại ngữ khí vô cùng cổ quái, nói:

- Bên phía tiếpcận mục tiêu báo cáo lại tin tức, hệ thống camera quan sát hồng ngoạicảm ứng nhiệt phát hiện bên trong phòng 1201 không có người nào cả. Hệthống kiểm tra quang học cũng không phát hiện ngoài cửa sổ có súng ống…

Bạch Ngọc Lan từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm mặc cúi đầu lắng nghe, cảmgiác được ánh mắt kỳ dị của đám đội viên trong xe đang nhìn mình, khẽvươn đầu lưỡi liếm liếm môi mấy cái, thấp giọng nói:

- Không cần phải nhìn tôi như vậy. Tôi không phải là yêu quái, chính là Lão Đại mới đúng!

Trong lúc mọi người đang trao đổi với nhau, định ra kế hoạch hành độnglần này, khóe mắt của hắn kỳ thật mãi cũng không có rời ra khỏi mấychiếc xe quân dụng của Tây Lâm cách đó không xa, một tia khẩn trươngtrong lòng kia mãi vẫn không thể bỏ xuống được. Cái loại trực giác đókhiến cho hắn quyết định chạy xe thẳng vào trong bãi đậu xe dưới lòngđất của tòa kiến trúc kia, mà không hề phát sinh tiếp xúc với mấy chiếcxe quân dụng của đám quân nhân Tây Lâm này.

Bên cạnhcái thang máy trong bãi đậu xe dưới lòng đất của tòa kiến trúc, đám độiviên Tiểu đội 7 lúc này đã thay đổi cách ăn mặc thành người qua đườngbình thường. Bọn họ trầm mặc tiến hành chỉnh trang lại súng ống, cũngchỉ có mỗi Hùng Lâm Tuyền là vẫn như cũ vẻ mặt lạnh lùng kéo theo cáihộp đàn vi-ô-lông khổng lồ kia, cũng không có bất cứ động tác chuẩn bịgì cả. Cố Tích Phong thì đang tiến hành công tác theo dõi cùng với điềukhiển công tác vận hành của hệ thống thang máy trong tòa đại lâu. BạchNgọc Lan thì lặng lẽ dựa vách tường mà hút thuốc, trong đầu không ngừngtính toán những hành động tập kích bất ngờ sau đó. Tựa hồ trong số bọnhọ không một ai để ý đến, một gã trong số hai mục tiêu ở đây sớm đã rờikhỏi tòa kiến trúc này.

Gian phòng 1301 của tòa đại lâu này được thiết kế theo kết cấu một cửa ra vào duy nhất, hệ thống cánhcửa lại là lớp cửa hai lớp chắc chắn, điều quan trọng nhất là tên chuyên gia ám sát bên trong gian phòng đó lại chính là một nhân vật vô cùngsắc bén, lợi hại. Nếu như muốn trước khi đối phương phát hiện ra bênmình xâm nhập, có thể hoàn thành công tác đánh úp bất ngờ, đó quả thậtlà chuyện vô cùng khó khăn. Còn nếu như muốn bất ngờ ập vào tập kích, ai cũng không dám nói trước, đám đội viên của Tiểu đội 7 đối diện với mộtlần phản kích cuối cùng trước khi chết của đối phương, sẽ có bao nhiêungười phải hy sinh đây?

- Rốt cuộc là phải tấn công như thế nào đây?

Hùng Lâm Tuyền âm trầm nghiêm mặt lại, thoáng dang rộng hai bàn tay cóđầy vết chai trên đó, nghi hoặc hỏi. Đối mặt với gã chuyên gia ưu túnhất thế giới ngầm tại Bách Mộ Đại, nhất là trong hoàn cảnh không giannhỏ hẹp như thế này, ngay cả hắn cũng nghĩ cảm thấy có chút khó giảiquyết.

Bạch Ngọc Lan khẽ hít thật sâu một ngụm thuốclá, trong cặp mắt dài nhỏ nhu thuận của hắn nhất thời hiện lên một tiagian ngoan sắc bén, trong cổ họng phát ra một tia thanh âm rét lạnh tựanhư băng tuyết ngàn năm, lại có vẻ hơi chút điên cuồng, nói:

- Đập thẳng vào trong!

Đám đội viên của Tiểu đội 7 đang chuẩn bị đi lên thang lầu bất chợtnghe xong câu nói đó của hắn, thân thể thoáng khẽ cứng đờ lại một chút.Bọn họ hiểu rất rõ ràng cái câu nói ‘Đập thẳng vào trong!’ này đại biểucho thủ đoạn công kích như thế nào. Cố Tích Phong có chút lo lắng nhìnvề phía Bạch Ngọc Lan, hỏi:

- Nếu tấn công nhầm người thì sao đây?

Một hồi công kích mạnh mẽ sau đó có thể nào giết nhầm người hay không,hoàn toàn quyết định bởi sự phán đoán của ông chủ nhỏ lúc nãy có chínhxác hay không. Bạch Ngọc Lan thủy chung vẫn luôn không rõ tin tức tìnhbáo của Hứa Nhạc là xuất phát từ nơi nào, nhưng trong lòng hắn luôn luôn có một loại tin tưởng kỳ diệu không thể nào giải thích nổi. Nhất là khi nghĩ đến có một đám đại nhân vật lãnh huyết nào đó trong thượng tầngLiên Bang đang có ý đồ muốn ám sát Hứa Nhạc, sinh mệnh Hứa Nhạc lúc nàyđang bị vây trong tầng nguy hiểm, một tia ý tứ hàm xúc vô cùng điêncuồng trong thân hình có chút khuê tú của hắn liền tự nhiên dâng tràolên mãnh liệt.

Cho nên lúc này hắn cũng không có trảlời vấn đề của Cố Tích Phong. Hắn chỉ khẽ vươn ra mấy ngón tay thanhmảnh của mình, làm ra một vài động tác chiến thuật, sau đó dùng bình xịt hơi chuyên dụng, tiêu trừ đi mùi khói thuốc lá cùng với mấy mùi mồ hôikỳ lạ trên người mình. Đám đội viên Tiểu đội 7 cũng tiến hành động táctương tự, đồng thời đồng loạt bắt đầu tiến hành thay loại giày cách âmchuyên dụng.

o0o

Trên bảng hiệu của vô số cácquán ăn dọc theo hai bên đường đều toàn bộ viết hai chữ ‘Thịt Chuột’bằng loại sơn màu đỏ tươi, khiến cho toàn bộ con đường cũng đều nhiễmphải một tầng cảm giác có chút cay nồng. Mặc dù cũng nằm ở giữa một tòađại thành thị, cũng có những tấm kính thủy tinh cùng với những cây cốitươi mát, khiến cho phát ra một loại cảm giác vô cùng thanh lệ, thếnhưng lại khiến cho mấy cái quán ăn cùng với những khung cảnh của conđường này tạo thành một sự khác biệt vô cùng rõ ràng.

Chiếc ô tô màu đen không bảng hiệu dưới ánh nắng chiều dừng lại bên cạnh đường của khu phố màu đỏ rực kia. Hứa Nhạc từ trên xe bước xuống, nhìnvề phía một cái quán ăn thanh lệ nằm cách đó không xa. Ánh mắt hắn vẫnkhông hề thay đổi, liếc xẹt qua một cái nóc nhà, hướng về phía một tràng đại lâu cách đó xa xa. Lúc này hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy một cáimái hiên che nắng khá lớn trên một tòa đại lâu ngay bên đường, nói vậythì đối phương cũng sẽ rất khó có thể thông qua ống nhòm hồng ngoại điện tử mà phát hiện ra được thân ảnh của chính mình.

Lúctrước khi chiếc ô tô màu đen chạy vào khu vực trống trải của con đường,đó mới chính là vị trí bắn tỉa tốt nhất của đối phương. Hứa Nhạc vốnnghĩ rằng lúc đó đối phương sẽ lựa chọn nổ súng. Thậm chí hắn còn rất hy vọng đối phương sẽ nổ súng nữa. Bởi vì hắn biết rất rõ ràng, trên thếgian này, loại vũ khí công kích tầm xa có thể bắn xuyên qua chiếc ô tôchuyên dụng màu đen đặc chế của Thai Gia, vẫn còn chưa có ra đời… Đây là chuyện tình mà năm đó tại bãi đậu xe ngầm của Sân vận động Lâm HảiChâu, một đầu Robot M52 quân dụng đã dùng khẩu Cơ pháo nòng xoáy Đạt Lâm mà chứng minh rồi.

Điều khiến cho hắn có chút thấtvọng chính là, cái gã chuyên gia giết người ẩn nấp trong tòa đại lâu kia so với hắn tưởng tượng càng kiên nhẫn hơn, càng cẩn thận hơn sự tưởngtượng của hắn.

Chậm rãi bước đi về phía cái quán ănkia, đám lông tơ sau gáy của Hứa Nhạc thoáng khẽ dựng thẳng lên mộtchút, cũng không phải bởi vì hắn sợ hãi vì bị ám sát, mà là bởi vì hắnđang có chút hưng phấn mơ hồ nhàn nhạt. Hắn hưng phấn không biết một lúc sau đây, hắn có thể nào sắm được cái vai chuyên nghiệp mà mình phải sắm hay không.

Sắm vai con mồi, không hề nghi ngờ là côngviệc nguy hiểm nhất trên cả thế gian này. Con giun dùng để con cá, gãthiếu niên dùng để dụ dỗ trâu rừng, Giản Thủy Nhi dùng để dụ dỗ đámngười Đế Quốc, đều vẫn là nguy hiểm như thế…

Hứa Nhạcnguyện ý sắm vai con mồi, chính là do hắn chủ động lựa chọn. Hắn có được sự trợ giúp của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang không nơi nào không thể đến được, đối phương cũng có được sự trợ giúp của đám đại nhân vậtbên trong Liên Bang. Hứa Nhạc nếu như đột nhiên biến mất trước mắt củađối phương, đối phương khẳng định sẽ lập tức biến mất theo. Mà hắn lạikhông thể giống như một vị đại kiếm khách thời cổ đại vậy, cưỡi một contuấn mã rong ruổi khắp cả vũ trụ mà đuổi theo đối phương cho được.

Một loại nhân vật cực độ nguy hiểm giống như bọn hắn, nhất là đám thếgia đứng trên thượng tầng xã hội Liên Bang dám ra tay giết mình như thếnày, nếu như không một mực hung hăng bóp chết một phen, hắn tuyệt đốikhông thể an tâm, cũng không thể nào cam tâm được, cho nên hắn quyết tâm phải dẫn dụ kẻ giết mình ra tay.

Đứng trên lề đườngtrước cửa quán ăn, hắn liếc mắt đảo một vòng chung quanh con đường phíatrước. Trên tấm bản đồ ba chiều của tòa thành thị Thủ phủ Lạc Nhật Châuxuất hiện trong đồng tử bên phải của hắn, chợt im lặng lóe ra 37 cáiquang điểm trắng sáng. Các quang điểm này có ở trong các tòa kiến trúc,có ở trong khu căn cứ quân sự, có đang di chuyển trên đường… thập phầnchói mắt. Đây đúng là 37 con người có liên hệ trong lần sự kiện mưu sátnày, do cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia sau một khoảng thời gian tiến hành điều tra cặn kẽ. Trong khoảng thời gian mấy tháng gần đây,chính là những người này đã âm thầm tiến hành trợ giúp cho mấy gã sátthủ đến từ Bách Mộ Đại.

Chung quanh cũng không có bấtcứ động thái đáng nghi ngờ nào cả, trên khuôn mặt giản dị trẻ tuổi củaHứa Nhạc chợt thoáng hiện lên một tia kiên cường, mang theo một cỗ lỳlợm cố hữu, bắt đầu hướng về phía cái quán ăn kia mà đi đến, chiếc giàyquân dụng đập lên lên đường phát ra thanh âm đặc biệt giòn vang.

o0o

Trong gian phòng 1301, gã trung niên nhân lúc này đã nằm ngửa trên tấmthảm dưới đất. Bởi vì không có chiếc áo khoác che thân, cho nên nhiệt độ bên trong gian phòng có chút lạnh. Cánh tay của hắn đặt nhẹ trên bụng,thân thể thả lỏng, giống như một vị Quân vương nào đó đang bình thảnchuẩn bị đi vào giấc ngủ.

Nhưng mà ánh mắt của hắn mãivẫn luôn giương mắt nhìn về phía màn hình máy tính xách tay cách đókhông xa, chăm chú quan sát mục tiêu mà khẩu súng bắn tỉa đang nhắm vềphía đó, giống hệt như một đầu chim ưng săn mồi. Tự nhiên ở bên cạnh hai bàn tay không của hắn chính là hệ thống khống chế thiết bị khai hỏacùng với một khẩu súng tùy thân đang nằm trong trạng thái sẵn sàng côngkích. Hắn vẫn luôn duy trì trong tư thế cùng với trạng thái bất cứ lúcnào cũng có thể ngắm bắn công kích. Lổ tai của hắn thỉnh thoảng khẽ máyđộng một chút, lắng nghe thanh âm phát ra bên ngoài gian phòng. Khiếncho hắn cảm thấy an tâm chính là bên ngoài vẫn luôn im lặng không có bất cứ động tĩnh gì.

Trong cái hành lang có chút âm u,loại đèn tiết kiệm năng lượng tự cảm ứng nhiệt mãi vẫn không có phátsáng. Nhưng mà tám gã đội viên của Tiểu đội 7 lúc này lại giống như làmấy đầu u linh bình thường, lặng lẽ không một tiếng động âm thầm tiếnđến, dần dần đi sát về phía cửa của gian phòng 1301.

Chiếc hòm đàn vi-ô-lông khổng lồ lúc này đang nằm im lặng ở phía cuốicái hành lang. Hùng Lâm Tuyền trên đầu đội một cái mũ giáp quân dụng đặc chế, hai tay ôm chặt khẩu Cơ pháo nòng xoáy Đạt Lâm nặng nề, cả ngườihắn giống hệt như là một gã khổng lồ tử vong đang từ trong vực sâu địangục đi ra vậy. Ở bên cạnh của hắn, Bạch Ngọc Lan trầm mặc ôm theo mộtkhẩu súng pháo xạ bắn ra loại đạn tán xạ vô cùng cường hãn.

Hô hấp của đám đội viên lúc này được thu liễm lại, bảo trì cực kỳ nhẹnhàng mà bình lặng, phòng ngừa kinh động đến gã chuyên gia ám sát đang ở trong gian phòng trước mặt. Nếu như để đối phương kịp thời làm ra bấtcứ công tác chuẩn bị gì, sẽ biến thành một hồi loạn chiến trong khônggian vô cùng nhỏ hẹp. Ai cũng không dám nói trước sẽ phát sinh ra tìnhhuống như thế nào.

Liền đúng vào lúc này, hô hấp vốnđang được áp xuống, giống như luồng gió thổi qua lá liễu của Bạch NgọcLan đột nhiên thoáng ngừng hẳn lại. Ánh mắt nheo lại, sắc bén giống nhưhai lưỡi phi đao của hắn nhất thời liếc nhìn sang một bên, khẩu súngtrong tay hắn sớm đã không một tiếng động nâng lên, lạnh lùng mà chỉathẳng về phía đó.

Có một luồng ánh sáng nhàn nhạt từphía hành lang gian đại lâu phía sau xuyên thấu qua, chiếu vào cánh cửaphòng của hai căn phòng 1301 và 1302. Đám đội viên nhất thời khiếp sợphát hiện ra, từ phía bên kia của cái hành lang nhỏ hẹp mà âm u này,chợt đi ra một đám bộ đội đặc chủng trang bị võ trang hạng nặng!

Đám bộ đội đặc chủng mặc trên người quân trang của Quân khu Tây Lâmkia, rõ ràng cũng không đoán trước được, không ngờ lại đang có ngườilặng lẽ không một tiếng động xuất hiện ngay trước cửa phòng mục tiêu của mình như thế này.

Cơ hồ là đồng thời, cả hai bên đềukhông một chút do dự nâng lên mấy khẩu súng ống đang nằm trong tay củamình, nhắm thẳng về phía của đối phương, nhắm ngay về phía những thânthể đột nhiên xuất hiện trong làn ánh sáng nhàn nhạt kia. Thật kỳ diệuchính là, có lẽ song phương đều không muốn kinh động đến cái gì đó, chonên mặc dù làm ra những động tác giương súng rất nhanh và vô cùng chỉnhtề, nhưng vẫn như cũ không hề phát ra bất cứ thanh âm nào cả.

Không có một ai khu động cò súng cả!

Trong cái hành lang nhỏ hẹp có chút u ám kia, hai phương đều được võtrang hạng nặng nhất thời chỉa súng giằng co với nhau. Chỉ cần có mộtngười nào dám nổ súng, tất nhiên kết cuộc sẽ là hai phương đều tử vonghết cả. Đều là những quân nhân vô cùng chuyên nghiệp, kinh nghiệm chiếnhỏa dày dặn, bọn họ cũng vô cùng hiểu rõ lẫn nhau, cho nên đều dùng hếtkhả năng thần kinh mạnh mẽ như sắt thép của chính mình khống chế đượcmỗi một động tác dù cho nhỏ nhất của mình…

Toàn bộkhông gian cũng đều tràn ngập một loại không khí vô cùng khẩn trương.Bất luận là đám đội viên của Tiểu đội 7 hay là đám quân nhân mặc trênngười quân phục Tây Lâm cũng đều không thể nào xác định được thân phậnthật sự của đối phương, nhất là không thể khám phá ra được ý đồ mà đốiphương đột nhiên xuất hiện ở đây.

Những giọt mồ hôilạnh như băng từ phía sau lưng của mỗi người ở cả hai bên nhất thời thấm đẫm ra, làm ướt cả lớp áo chống đạn cứng rắn làm bằng loại tơ nhuyễnplastic tổng hợp bên dưới lớp áo bên ngoài của mọi người. May mắn làtrước đó mọi người cũng đều đã phun lên người loại khí vụ khử mùi tốtnhất, cho nên mới không khiến cho loại mùi mồ hôi nồng nặc phát ra.

Đám quân nhân Tây Lâm đột nhiên đi ra từ đầu bên kia hành lang tối đenkia, kỳ thật so với đám đội viên của Tiểu đội 7 càng thêm khẩn trươnghơn rất nhiều. Bọn họ nhìn lên người đám hán tử bề ngoài giống hệt nhưnhững người qua đường bình thường trước mặt này, ánh mắt liếc qua nhữngloại súng ống nằm trong tay của bọn hắn, nhất là hai khẩu đại thươngkhủng bố nằm trong tay Hùng Lâm Tuyền cùng với Bạch Ngọc Lan đang đứng ở phía trước nhất, trong lòng đã là một mảnh khiếp sợ vô cùng, thầm nghĩloại hỏa lực này cũng đã vượt quá khả năng hỏa lực trong tay đám thuộchạ của chính mình…

Trong bầu không khí khiến cho kẻkhác hít thở không thông như thế này, hô hấp vốn đã nín hẳn của BạchNgọc Lan rốt cuộc cũng lại một lần nữa bắt đầu chậm rãi tiến hành trởlại. Hắn hướng về phía đám quân nhân đang ở đối diện tiến hành một độngtác tay ra hiệu, theo dõi chằm chằm nhất cử nhất động của đám người đốiphương, cố gắng dùng động tác ánh mắt mà phát ra nghi vấn của chínhmình.

Gã quân nhân đứng hàng đầu bên phía đám bộ độiđặc chủng Tây Lâm kia khẽ gật đầu một cái, sau đó liếc mắt nhìn về phíagian phòng 1302 ngay bên cạnh mình, cũng dùng ánh mắt mà thể hiện ý tứcủa chính mình.

Bạch Ngọc Lan cũng không hề lơi lỏngbất cứ một tia cảnh giác nào cả. Thân thể hắn giống như một con cá chạch trơn tuột, hướng về phía khu vực âm u chính giữa hai nhóm người tiếntới trước mấy bước, chậm rãi lấy ra loại giấy chứng nhận thông hành đặcbiệt mà Chung Gia Tây Lâm đã cấp cho Hứa Nhạc, đưa về phía đối phương.

Gã quân nhân kia nương theo ánh sáng nhàn nhạt liếc mắt nhìn xuống tờgiấy chứng nhận thông hành kia, tình tự trên mặt nhất thời thả lỏngxuống một chút, đồng dạng lấy ra một tờ giấy chứng nhận thân phận, đưacho Bạch Ngọc Lan kiểm tra.

Bạch Ngọc Lan lập tức nhớđến mấy chiếc xe quân dụng Tây Lâm mà hắn đã nhìn thấy bên dưới tòa đạilâu lúc trước, trong lòng đại khái đã hiểu được chuyện gì xảy ra. Cả hai bên cũng đều đang mang nhiệm vụ tuyệt mật trên người, kết quả mục tiêucủa nhiệm vụ cũng là nằm tại hai gian phòng cạnh nhau, cho nên kết quảmới dẫn phát một hồi nguy hiểm khủng bố như thế này!

Gã quân nhân sĩ quan của Tây Lâm kia hướng về phía hắn khẽ gật gật đầu mấy cái, tay trái ôm lấy khẩu súng trường Tạp Yến, tay phải khẽ quơ ngangmột cái, ý bảo mời đối phương ra tay trước. Bạch Ngọc Lan khẽ nhún vai,cũng làm ra động tác mời đối phương ra tay trước. Một màn này nhìn quathật sự có chút buồn cười, giống như là đang muốn mời người ta tiến vàokhách sạn mà hưởng thụ an nhàn vậy.

Trên thực tế, đốidiện với tình giống trước mắt, tuyệt đối không thể cho phép bất cứ bênnào khởi xướng tiến công trước cả. Bạch Ngọc Lan cùng với gã quân nhânsĩ quan Tây Lâm kia liếc mắt nhìn nhau một cái, cực kỳ ăn ý khẽ gật gậtđầu một cái.

Gã quân nhân sĩ quan Tây Lâm vươn bàn tayphải năm ngón dựng thẳng lên trong ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi. Sau đóbắt đầu từng ngón tay từng ngón tay co lại, tiến hành đếm ngược.

Đến khi ngón tay út cuối cùng co lại rồi, cái nắm tay đeo một cái baotay bằng da tổng hợp đột nhiên nắm chặt lại, cả hai bên đều đồng loạtchính thức bắt đầu hành động.

Một gã binh lính đặcchủng Tây Lâm đứng ở hàng đầu liền không một chút do dự, cầm lên cáidụng cụ phá cửa cầm tay chuyên dụng, hung hăng đập thẳng vào cánh cửaphòng 1302. Nhưng mà cảnh xuất hiện trong khóe mắt của hắn lại khiến cho trái tim của hắn phải trở nên rung động kịch liệt một trận.

Bên phía Tiểu đội 7 bên kia, Bạch Ngọc Lan hai tay một phen ôm lên khẩu súng pháo xạ bắn ra đạn tán xạ khủng bố, một lời cũng không nói, hướngthẳng về phía cánh cửa phòng 1301… trực tiếp bắn thẳng vào đó!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.