Ánh sáng luôn luôn từ bên ngoài cửa chiếu rọi vào, cái bóng của Hứa Nhạc cũng luôn luôn ngã dài về phía sau, chẳng qua cái cánh cửa phía trướcmặt này nói thế nào cũng không quá mức kiên cố cho lắm, chẳng qua là dobản chất của hắn vẫn là một loại tính cách hay tuân thủ theo đúng quy củ mà thôi.
Hắn đứng ở phía trước cửa, không ngừng đưa tay gãi gãi đầu chần chờ, thật lâu sau cũng không dám bước ra ngoài lấy một bước.Tuy rằng biết rõ ràng là nếu bước thêm một bước nữa liền đại biểu cho sự tự do. Nhưng mà không có bất luận kẻ nào tuyên bố mệnh lệnh, Bộ Chỉ Huy tiền tuyến cũng không hạ đạt bất cứ chỉ thị gì, chỉ là gọi hai gã HiếnBinh kia cứ như vậy mà trầm mặc rời đi, một bước chân này đến tột cùnglà có thể bước hay không được bước đây?
Nhưng mà đám đội viêncủa Tiểu đội 7 thì lại bất chấp suy nghĩ những cái này, bọn họ tất cảđều ồ ạt chạy ùa tới, ồ ạt phóng vào gian phòng tạm giam vốn không chokẻ nào đi vào này, bọn họ đồng loạt giơ cao những khẩu súng quân dụng mà hoan hô ầm trời, mạnh mẽ dùng biển người cùng với những cái chân thốimột phen lôi Hứa Nhạc từ trong phòng đi ra ngoài.
Đặt chân lênmặt đất mát mẻ bên ngoài, ngồi xổm xuống phía dưới tán cây mát rượi củagốc đại thụ ngoài sân thể dục, nhìn những nhánh cây xòe ra giống hệt như một bàn tay năm ngón phe phẩy, chuyền tay điếu thuốc lá mà đám đội viên đưa cho, đưa lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-khach/2497517/quyen-3-chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.