- Ba vầng trăng chiếu sáng rạng ngời, chiếu rọi vườn rau cô hàng xóm… Ba vầng trăng chiếu sáng rạng ngời xuống mặt đất, nuốt chửng vườn rau côhàng xóm… Ba vầng trăng không còn nữa, cô hàng xóm cũng nơi đâu rồi… Bavầng trăng đã xuất hiện lại rồi, cô hàng xóm nơi đâu mà chưa trở về?
Một đêm nào đó, ánh trăng của ba vầng mặt trăng hoặc lớn hoặc nhỏ, hoặc khuyết hoặc tròn chiếu rọi sáng ngời, chiếu thẳng xuống khu quân doanhim lặng. Một mảnh ngân quang sáng ngời chiếu lên một mảnh liên miênnhững nóc nhà lố nhố, một thanh âm có chút thô hào nhẹ giọng ngân ngamột câu dân ca quan thuộc. Giọng ca vang vọng khắp nơi trong đêm thanhvắng, biến thành một khúc nhạt đệm vô cùng không hài hòa trong cảnh đêmxinh đẹp như thế này.
Đây là một bài dân ca quen thuộc của Đạikhu Tây Lâm, nội dung chính là kể lại cuộc sống của đám dân chúng LiênBang bị giam hãm lại trên vùng địch quản lý, trong khoảng hơn mười nămmà khỏa hành tinh 163 bị Quân viễn chinh Đế Quốc chiếm đóng. Xã hội Liên Bang tại Đặc Khu Thủ Đô hoặc vô tình hoặc cố ý mà lãng quên đi cái khỏa hành tinh trong số ba tinh cầu đã bị rơi vào tay giặc này. Nhưng mà đám dân chúng bản địa tại Đại khu Tây Lâm thì mãi cho đến bây giờ vẫn không cách nào quên được. Bài dân ca này sớm đã lan truyền rộng rãi khắp nơitại Đại khu Tây Lâm. Đám đội viên của Tiểu đội 7 mặc dù không có ai xuất thân từ Tây Lâm cả, nhưng mà ở tiền tuyến sinh hoạt một thời gian nhưvậy, mọi người ai cũng thuộc lòng bài dân ca này.
Hứa Nhạc lúcnày đang ngồi trên một cái ghế dựa ngay phía sau cửa phòng, trên miệngphì phèo điếu thuốc lá, ngẩng đầu nhắm nhìn ánh trăng trên bầu trời.Hiện tượng thiên văn ba cái mặt trăng đồng thời chiếu rọi trên khỏa tinh cầu này nghe nói còn kéo dài thêm bốn mươi sáu ngày nữa, bản thân mìnhthì còn phải bị tạm giam thêm bao nhiêu ngày nữa đây?
- Tôi nói này, giọng ca của tôi thế nào, anh dù sao cũng phải nói vài câu thể hiện ý kiến của mình đi chứ.
Giọng ca khàn khàn chói tai của Hùng Lâm Tuyền nhất thời dừng lại, cấtgiọng trầm đục mà hỏi. Khu căn cứ hình thoi này được bố trí trên mộtvùng cao nguyên, giọng hát của gã này tuy rằng không phải rất cao, thếnhưng không khí mùa này đặc biệt khô hanh, hơn nữa đám quân nhân thô hào này vẫn đều có thói quen thuốc không rời khỏi cặp môi, cho nên giọngnói so với ngày xưa cũng càng thêm thô khan hơn nhiều, bề ngoài cặp môikhông ngừng nứt nẻ khô quắt.
- Hắc, nói thật, thiệt tình là không thể nào nghe lọt lỗ tai!
Hứa Nhạc ngồi phía sau khung cửa mở rộng, mỉm cười nhìn Hùng Lâm Tuyềnnhàn nhạt nói. Hắn hiểu rất rõ ràng, mấy gã gia hỏa này chính là sợ bảnthân mình bị tạm giam quá mức cô đơn, nhàm chán, cho nên mới dùng biệnpháp này, thay phiên đến đây trò chuyện giúp mình giết thời gian.
Đám đội viên của Tiểu đội 7 vốn dĩ cực kỳ phẫn nộ, chuẩn bị bất cứ thời khắc nào cũng có thể điên cuồng phẫn nộ bùng dậy, ngày hôm nay cũng đãtrở nên bình tĩnh lại, bởi vì những chuyện tình phát sinh kế tiếp, khiến cho bọn họ tìm không ra bất cứ lý do gì để mà bộc phát sự phẫn nộ củamình.
Bộ Chỉ Huy tiền tuyến của Quân đội Liên Bang điều tra rađược hiện tượng bất thường bên trong quân doanh, đã làm ra một quyếtđịnh cực kỳ anh minh, một phen đem Hứa Nhạc từ trên Chiến hạm Liên Bangchuyển dời xuống mặt đất, tạm giam ngay tại bên trong doanh trại củachính Tiểu đội 7 của mình… Cái này đến tột cùng có tính là đang bị tạmgiam hay không đây? Ngoại trừ không thể đi ra khỏi gian phòng, tự dohành động, cuộc sống của hắn vốn cũng không có bất cứ vấn đề gì cả, thậm chí ngay cả cánh cửa căn phòng cũng không có đóng lại.
Đương nhiên, bất cứ lúc nào cũng có hai gã Hiến Binh đứng sững giống hệt như hai pho tượng bình thường vậy.
Có điều cũng may, trong mấy ngày hôm nay, Hứa Nhạc mãi vẫn luôn thànhthành thật thật đứng ở trong phòng, ngay cả một ngón tay cũng không hềvượt qua khỏi giới tuyến, chỉ là mãi vẫn không đợi được biện pháp khiểntrách cụ thể từ bên phía Thủ Đô Tinh Quyển kia truyền đến. Bất luận làchính thức bắt giam, hoặc là áp giải về Tòa án Quân sự chịu thẩm tra,hay là trực tiếp quẳng thẳng vào nhà giam quân sự Khuynh Thành… Cho dùkết quả có tệ hại đến mức nào đi chăng nữa, cũng còn tốt hơn cái kết quả chờ đợi không có chút tin tức nào như thế này.
Trong một chuỗingày cuộc sống nhàm chán như thế này, hắn thường xuyên kéo băng ghế rabên cạnh trước cửa mà ngồi như thế này, hưởng thụ những điếu thuốc lá mà đám đội viên không ngừng chuyển vào cho hắn, hoặc cùng bọn chúng nóichuyện phiếm, nghe những ca khúc khó nghe có, thô tục có của bọn chúng,nghe xong thì cất giọng chê bai, sau đó cười rộ lên vui vẻ.
Hắncảm giác như lúc này bản thân mình đã một lần nữa quay về đến Đông Lâm,biến thành một gã thợ mỏ tuổi già thất nghiệp, đang trầm mặc ngồi ở bênlề đường, ngắm nhìn đám con nít chơi đùa, cười nói, trên mặt tràn ngậpnhững dấu vết năm tháng hằn sâu, khiến cho những nếp nhăn cứng cỏi cũngđược giãn ra không ít…
Tựa như lúc này, trong đêm khuya, đám người Tiểu đội 7 tổ chức một buổi biểu diễn dân ca nho nhỏ vậy.
o0o
Ánh mặt trời đặc biệt chói mắt, không khí đặc biệt khô ra, thuốc lácháy phổi, Hứa Nhạc quẳng đi nửa điếu thuốc lá còn dư lại trong taymình, khẽ liếm nhẹ cặp môi có chút nứt nẻ của mình, nghi hoặc nhìn chằmchằm về phía cái USB lưu trữ dữ liệu mini mà vừa từ bên kia cánh cửa vói tay chuyển cho. Hắn nối chiếc USB vào trong cái điện thoại di động cánhân của mình, nhìn thấy những hình ảnh mới xuất hiện trên màn hình nhỏ, cặp mày hắn nhịn không được thoáng nhăn lại một chút.
Hai gãHiến Binh sắc mặt không chút biểu tình giữ nhiệm vụ canh giữ ở trướccửa, lúc này rốt cuộc cũng nhíu mày lại. Mấy ngày hôm nay bọn họ canhgác ở đó, bị đủ các loại phương thức, hoạt động an ủi của đám đội viênTiểu đội 7 làm cho phải chịu đựng một cách vô cùng vất vả, lúc này nhìnthấy tựa hồ như là đối phương đã vi phạm điều lệ tạm giam, tiến hành ‘âm thầm’ truyền đạt tin tức ngay trước mặt bọn họ, rốt cuộc nhịn khôngđược, muốn lên tiếng ngăn cản một chút.
Đúng vào trong lúc này,Bạch Ngọc Lan đang dùng tư thế truyền thống đứng dựa vào bức tường ngaybên cạnh cánh cửa, đột nhiên ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn hai gã HiếnBinh kia, ánh mắt lạnh như băng, giống hệt như hai thanh đao thanh túvừa rút ra khỏi vỏ. Hai gã Hiến Binh bị hắn liếc mắt nhìn, nhất thờirung lên, lui lại đứng vào chỗ cũ.
Hứa Nhạc đưa tay tắt đi những hình ảnh hiển thị ra trên màn hình điện thoại xách tay cá nhân củamình, liếc nhìn Lan Hiểu Long, căm tức nói:
- Cậu nghĩ một người cô đơn không ai nói chuyện, thì nên xem mấy loại phim sex này à?
Lan Hiểu Long nhún nhún vai, dùng loại ngữ khí đương nhiên theo lẽ thường mà nói:
- Chẳng lẽ nghe mấy bài dân ca không lọt vào tai kia cũng có thể xem là giết thời gian được hay sao?
Hứa Nhạc mặc kệ không thèm để ý đến hắn nữa, nghĩ thầm nếu như ta cómuốn xem mấy bộ phim sex kiểu này, tùy tiện bảo lão già kia đem mấy chục bộ tới cũng được, hiệu quả lập thể hiển thị ngay trong đầu của mình,xem còn rõ ràng hơn rất nhiều, cái này của ngươi có tình là hưởng thụkiểu gì đây chứ?
Đúng vào thời điểm này, hắn nhìn thấy ở chỗ cửa chính bên ngoài doanh trại, có một gã chiến sĩ mặc trang phục Sư đoànThiết giáp, biểu tình sùng sùng bái bái, tiến đến với ánh mắt thăm dò,cùng với mấy gã đội viên Tiểu đội 7 phụ trách thủ vệ bên ngoài cổng hànthuyên nói chuyện mấy câu, cuối cùng liếc mắt nhìn về phía căn phòng màHứa Nhạc đang bị tạm giam, tiến hành một động tác kính chào theo kiểuQuân đội, sau đó mới vô cùng luyến tiếc không nỡ mà rời đi.
Hứa Nhạc bật ra một nụ cười sảng khoái.
Mấy ngày hôm nay, đám chiến sĩ của các chi bộ đội khác ở bên ngoàidoanh trại của Tiểu đội 7 đột nhiên thường xuyên đi ngang qua nơi nàynhiều hơn trước rất nhiều. Đủ các loại lý do được bọn chúng đưa ra, đủcác loại phương thức cũng muốn được dừng lại ở bên cạnh cổng doanh trạilâu hơn một chúng, dùng ánh mắt giống như nhìn thấy thần tiên mà nhìnđám đội viên của Tiểu đội 7 cùng với gã Chủ quản đại nhân vốn đã rất nổi danh của bọn họ, hiện tại thanh danh càng vang dội hơn trước rất nhiều.
Các chiến sĩ khác bên trong khu căn cứ hình thoi này, thông qua đủ cácloại con đường, đã biết được sự kiện xung đột giữa đám người của CụcHiến Chương cùng với Tiểu đội 7. Nếu như nói loại xung đột cực kỳ chênhlệch này có thể dùng một loại hình tượng để diễn tả, chính là con kiếnmà muốn đá voi, như vậy thì cái tin tức mang tính bùng nổ, Hứa Nhạc ởtrên Chiến hạm chỉ huy đánh quan viên Cục Hiến Chương đến mức tàn phế,lại sớm lan truyền khắp nơi trong toàn khu căn cứ.
Đám quân nhân sĩ quan, binh lính Liên Bang cùng với đám tiểu tổ lắp đặt thiết bị điện tử vừa mới từ các vùng núi rút trở về căn cứ, từ trước đến nay vẫn luôn không ưa nổi tác phong của đám người Cục Hiến Chương, lại sợ sợ hãihãi, mơ hồ kinh sợ bọn họ, trong lòng đối với chuyện này vẫn luôn trầmtrồ khen ngợi, huơ tay múa chân hưng phấn vô cùng. Nhưng bọn họ cũng đều bắt đầu lo lắng cho kết cuộc của Hứa Nhạc và đám người Tiểu đội 7.Những hành động giả vờ đi ngang qua thường xuyên như thế này, ngoại trừcảm giác tò mò hưng phấn ra, kỳ thật cũng là một loại động thái mà đámquân nhân sĩ quan, quan binh dùng để biểu đạt sự duy trì ủng hộ một cách âm thầm vô lực mà đặc biệt thú vị của chính mình.
o0o
- Có thể nào để cho chúng tôi vào nói chuyện tán gẫu mấy câu riêng vớiông chủ được không? Cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đặc biệt đâu. Chỉ làthuần túy muốn tâm sự riêng mấy chuyện gần đây mà thôi.
BạchNgọc Lan thu hồi bàn chân phải đang chống lên tường phía sau lưng mình,từ trong cái túi áo quân dụng vô cùng thành thạo lấy ra một hộp thuốclá, đưa cho hai gã Hiến Binh đang phụ trách canh gác Hứa Nhạc một ngườimột điếu, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của bọn họ, nhìn về phía khuônmặt có chút non nớt, có chút khó xử của bọn họ, nhẹ nhàng cất giọng nóiôn nhu nhỏ nhẹ của mình.
- Cái này… không phù hợp với quy định…
Một gã Hiến Binh có chút do dự trả lời.
- Mấy ngày hôm nay các người hẳn cũng rất rõ ràng tính cách của Lão Đại chúng ta rồi. Hắn sẽ không bỏ chạy đâu. Đương nhiên, nếu như hắn muốnbỏ chạy, các người khẳng định cũng không ngăn cản nổi.
Bạch Ngọc Lan châm điếu thuốc cho bọn hắn.
Hai gã Hiến Binh cầm điếu thuốc lá đã được châm, bộ dáng giống hệt nhưlà đang cầm một thanh sắt nóng đỏ vừa lấy trong lò lửa ra vậy, biểu tình khẩn trương dị thường. Tuy rằng đối phương cũng không hề uy hiếp bảnthân mình lời nào, nhưng mà nhìn thấy đám hán tử ở dưới tàng cây cổ thụcách đó không xa hướng về phía này tung tung lên mấy khẩu súng quân dụng hạng nặng, trong lòng vẫn như cũ cảm giác thấy có chút bất an. Càngquan trọng hơn chính là, đám thượng tầng Quân đội Liên Bang sử dụng loại phương thức giống như đùa bỡn thế này để mà tạm giam Trung Tá Hứa Nhạc, đã đại biểu cho một loại thái độ nào đó.
Sau khi trầm mặc mộtlúc, hai gã Hiến Binh mấy ngày nay mãi làm hai pho tượng đá, rốt cuộccũng thả lỏng thân thể, chậm rãi nhích thân rời khỏi cánh cửa, bị đámđội viên Cố Tích Phong vô cùng thân thiết mà vui vẻ hoan nghênh, ôm vaibá cổ dắt vào một gian phòng bên cạnh, sau đó bên trong căn phòng đóliền vang lên thanh âm cụng ly bia sảng khoái.
Hứa Nhạc vẫn nhưcũ ngồi bên trong cánh cửa phòng, nhìn thấy khuôn mặt được ánh mặt trờichiều chiếu rọi của Bạch Ngọc Lan, im lặng chờ đối phương mở miệngtrước.
- Hiện tại bên trong khu căn cứ này có rất nhiều ngườicũng đều đang nói, Trung Tá Hứa Nhạc là một con chó không biết sủa nhưng biết cắn người…
Bạch Ngọc Lan nở nụ cười mỉm nói:
- Đương nhiên là đánh giá theo mặt tốt.
- Tôi cũng không nghe được chuyện này!
Hứa Nhạc trả lời, biết những lời đánh giá của đám quân nhân sĩ quancùng binh lính bên trong căn cứ kia đại khái là đánh giá về tính cáchtrầm mặc mà chất phác bình thường của mình, cùng với một sự kiện độtngột lóe lên trong đầu. Hắn thoáng trầm mặc một lát sau mới mang theochút suy nghĩ mà nói:
- Kỳ thật tôi cũng không phải lúc nào cũng trầm mặc giống như vậy đâu. Khi còn thiếu niên, kỳ thật tôi cũng thường xuyên đanh đá chua ngoa vô cùng, lại rất nhiều lời nữa, so sánh cũngkhông kém Lan Hiểu Long chút nào đâu.
Lan Hiểu Long lúc này sovới trước đây cũng đã trầm mặc hơn rất nhiều rồi, khi nghe đến những lời này của Hứa Nhạc, cũng chỉ là nhún nhún vai tỏ vẻ không thèm để ý.
Bạch Ngọc Lan thầm nghĩ, cuộc sống thời niên thiếu của ông chủ từ trước đến nay luôn là một điều bí ẩn, ở chung một thời gian dài đến như vậy,bên trong Tiểu đội 7 cũng không có bất luận kẻ nào biết được.
-Về sau tôi lại phát hiện ra nắm tay của mình so với lời nói càng có lựclượng nói chuyện hơn, cho nên hiện tại tôi cơ bản cũng không muốn nóicái gì nữa, chỉ thích sử dụng nắm tay mà nói chuyện hơn thôi.
-Tôi cũng biết, nhưng mà khi nghe được anh ở trên Chiến hạm Vũ trụ mộtphen đánh gã quan viên Cục Hiến Chương kia trở thành tàn phế, vẫn như cũ cảm thấy có chút giật mình.
Bạch Ngọc Lan cụp mi mắt xuống, chậm rãi nói:
- Trước kia Tiểu đội 7 từng tiếp nhận rất nhiều công việc trong bóngtối của Chính phủ Liên Bang, cũng đã từng phối hợp làm việc với dámngười Cục Hiến Chương rất nhiều lần, tôi biết rõ ràng Cục Hiến Chươngkhông dễ chọc chút nào, phi thường không dễ chọc vào.
- HiếnChương là chết, mà con người là sống, nhưng mà các quan viên của CụcHiến Chương cũng đều thật sự giống như người chết vậy. Tuy rằng nghe nói ở bên trong tràng đại lâu kia của Thủ Đô Tinh Quyền, bọn họ cũng giốnghệt như đám tiểu tử trong tổ mình vậy, cười cười nói nói vô cùng vui vẻ, đâu hề có bộ dáng lạnh lùng như thế đâu.
Bạch Ngọc Lan ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy ánh mắt ẩn chứa ý cười của Hứa Nhạc, nói:
- Chẳng qua tối hôm qua, trên Chiến hạm Vũ trụ đã truyền đến một tintức kinh người, cái gã quan viên Cục Hiến Chương họ Ngưu bị anh đánh bất tỉnh kia, đã được chuyển về Chủ tinh Tây Lâm tiếp nhận trị liệu, nhưngmà Cục Hiến Chương cũng không hề đưa ra bất cứ hình thứ khiển trách gìcụ thể đối với anh cả. Còn có một chuyện tình thật sự làm cho người takhông thể nào hiểu nổi… Nghe nói cái tiểu tổ Cục Hiến Chương kia đã bịbên phía Thủ Đô Tinh Quyển tiến hành phê bình cực kỳ nghiêm khắc.
Hứa Nhạc biểu tình bình tĩnh, cho dù đám bằng hữu bạn bè bên cạnh cùngvới ở phương xa đang vô cùng lo lắng cho sự an nguy của hắn, thế nhưngbản thân hắn cũng không hề có bất cứ chút sầu lo nào cả, lạnh nhạt nói:
- Kỳ thật mấy ngày hôm nay tôi vẫn một mực suy nghĩ, cảm thấy Cục HiếnChương kỳ thật vẫn rất trọng thị đối với Tiểu đội 7, ngoại trừ chúng tara, cậu xem thử xem những tiểu tổ khác trong công ty, cùng với đám người của hai công ty Hắc Ưng, Lam Điểu, cùng với đám người của Thanh LongSơn, có ai còn được phân phối cho một gã quan viên kỹ thuật của Cục Hiến Chương hay không?
Bạch Ngọc Lan nói cho Hứa Nhạc biết những tin tức mà hắn vừa mới dọ thám ra được, kỳ thật là muốn thông qua phản ứngcủa Hứa Nhạc, nhìn xem chuyện tình lần này có phải là có quan hệ gì vớihắn hay không. Lúc này Hứa Nhạc trả lời lại hoàn toàn không giải tỏađược những nghi vấn của hắn.
o0o
Trong Hạm đội Liên Bang đang không ngừng tuần du bên ngoài tầng khí quyển của tinh cầu 163,chiếc Chiến hạm Chỉ huy cũng không phải là chiếc Chiến hạm lớn nhất,cũng không phải là bắt mắt nhất. Bên trong đại sảnh chỉ huy của chiếcChiến hạm thứ hai ở phía trước Hạm đội, vị quan chỉ huy cao nhất của BộChỉ Huy chiến trường này, Dịch Phó Tư lệnh, đang trầm mặc ngồi trênchiến ghế chỉ huy rộng lớn, tách cà phê đặt bên cạnh tay ông ta đã sớmlạnh lẽo, nổi lòng của vị Tướng quân thế nhưng cũng không có cách nàohoàn toàn bình tĩnh cả.
Thân là một vị quan chỉ huy cao cấp đãtừng thân kinh bách chiến như ông ta, chiến sự kịch liệt ở phía dướitinh cầu 163 cũng không thể nào khiến cho cảm xúc của ông ta dao độngquá mức lợi hại như thế này được. Ngược lại, sự phản ứng của Cục HiếnChương ngày hôm qua, đã khiến cho ông ta cảm thấy chấn kinh vô cùng mạnh mẽ.
Để cho Hứa Nhạc ở bên trong doanh trại của Tiểu đội 7 tiếnhành tạm giam, chính là quân lệnh do đích thân ông ta tự mình ký tên.Động tác này chính là muốn bảo hộ cho tương lai của Quân đội Liên Bang,che chở cho đứa con cưng của Quân đội, vốn là chuyện tình đương nhiêntheo lẽ thường. Chỉ là ông ta chợt nghĩ đến, bên phía Phí Thành cùng với Trâu Ứng Tinh rất khó có thể trực tiếp gây ảnh hưởng với bên phía củaCục Hiến Chương. Có thể từ trong tay của Đệ Nhất Hiến Chương mà cứu vớtHứa Nhạc, đại khái cũng chỉ có vị phu nhân ở phía hậu sơn núi Mạc Sầukia mà thôi. Dù sao mối quan hệ giữa Thai Gia và Hứa Nhạc cũng xem nhưlà thân thiết, mà Cục trưởng Cục Hiến Chương kia lại vừa vặn cũng là họThai.
Ai mà biết được rằng, mấy ngày hôm nay phía hậu sơn núiMạc Sầu mãi vẫn không có động tĩnh gì là sẽ ra tay cả, thế nhưng HứaNhạc lại vẫn như cũ bình yên không có việc gì cả, trong cuộc sống tạmgiam kia lại có thể bình an tự tại như thế.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]