Chương trước
Chương sau
Hơn một trăm gã quân nhân đang kích động nhất thời yên tĩnh lại. Tuy nói rằng đám quân nhân con ông cháu cha bên trong gian lễ đường này, từthưở nhỏ sớm đã bị các bậc cha chú ủ ấm bên trong các gian phòng ấm áprồi, nhưng cũng không phải đều là loại người ngay cả một tia mưa giócũng không thể nào chịu nổi, cũng không thể không chịu nổi vài ngày rétlạnh…

Một khi đã biết tình thế đã định, sau khi trải qua mấyphút đồng hồ tĩnh lặng, đám công tử thiếu gia lòng dạ luôn luôn caongạo, tâm chí vô cùng cứng rắn này nhất thời có thể lấy lại được tinhthần. Bọn họ nhanh chóng cầm lên những ly rượu mạnh, bởi vì buổi tiệcliên hoan chia tay đêm nay mà đặc biệt chuẩn bị, sau khi trải qua mộtlúc giật mình sững người, sắc mặt nhất thời lạnh lùng lên, ngửa mặt uống một hơi cạn sạch ly rượu.

Tuy nói rằng cũng có mấy người đã bật khóc, thế nhưng sau khi khóc một chút xem như là thống khoái, bọn họ đã thành công đem một tia bi thương tuyệt vọng trong lòng biến thành biphẫn, một phen đem sự tuyệt vọng hóa thành một loại can đảm mạnh mẽ rấtkhó có thể hình dung được.

Thậm chí ngay cả Tích Bằng, lúc trước đã bị đạp cho một cước ngã xuống mặt đất, rõ ràng một khắc trước đâysắc mặt vẫn còn ủ dột như mới chết cha, sau một lúc thống khổ, thế nhưng lại cũng yên lặng chật vật đứng lên, giãy dụa lết trở về chỗ ngồi củachính mình. Hắn dùng bàn tay không ngừng run rẩy, nhanh chóng bưng lênly rượu mạnh trước mặt mình, giống như một kẻ điên cuồng, dốc mạnh lyrượu, không ngừng đổ ừng ực vào trong miệng mình.

Uống một hơicạn sạch ly rượu lớn này, hắn hung hăng quơ tay lau đi mớ rượu chảy ratrên môi mình, quay đầu lại, hướng về phía thanh âm khóc lóc vừa mới van lên, hung tợn mắng lớn một câu:

- Khóc gì mà khóc!

Hơnmột trăm tên quân nhân con ông cháu cha này, ai nấy cũng đều là nhữngcực phẩm trong Sư đoàn Thiết giáp 17 cả, trời sinh vốn là những tên giahỏa kiêu ngạo vô cùng. Có những đồng bọn vô năng nhát chết như thế, thật sự khiến cho bọn chúng cảm thấy mất mặt. Nhất là lúc này đang đối diệnvới Hứa Nhạc cùng với những thành viên cũ của Tiểu đội 7 mà lại thể hiện ra vẻ mặt ủy khuất như đàn bà thế kia, thật sự làm cho bọn họ cảm thấyvô cùng đáng xấu hổ.

Đã biết tình thế phát triển đến mức nàycũng không có cách nào cứu vãn được nữa, đám công tử thiếu gia mang theo một tia cảm xúc bi tráng kiêu ngạo mà chấp nhận sự thật. Bọn họ bị rượu mạnh kích thích, khiến cho khuôn mặt có chút đỏ lên, lại cảm thấy xấuhổ đối với những thanh âm khóc lóc thỉnh thoảng vang lên xung quanhmình, sắc mặt lại càng đỏ rực lên. Lúc này bọn họ nghe thấy Tích Bằngmắng chửi như thế, nhất thời cũng mở miệng mắng theo.

Những lờinói xấu xa, tục tĩu nhất thời bay múa đầy trời, những tiếng mắng tựa hồnhư phát tiết cơn giận trong lòng, rốt cuộc cũng đem mấy thanh âm khóclóc của vài tên công tử thiếu gia vô dụng thu hồi lại toàn bộ.

- Uống đi! Uống cho đến chết luôn!

Tích Bằng ôm chầm lấy bả vai của Tòng Tượng Chinh, vẻ ửng đỏ trong cặpmắt đã sớm bị vẻ đỏ ửng trên mặt hoàn toàn che giấu đi. Hắn không ngừngmở miệng mắng chửi um lên, hung hăng nói:

- Dù sao cũng không ai thèm để ý đến chúng ta, bản thân chúng ta càng phải cố gắng sống sót trở về!

Bên trong lễ đường nhất thời dâng lên bầu không khí tràn ngập cảnh ănthịt uống rượu hừng hực, tràn ngập ý tứ mạnh mẽ mười phần. Đại khái đólà một loại cố gắng phát tiết cảm xúc tuyệt vọng trong lòng. Sáng sớmngày mai chính thức lên đường chịu tội, cho nên trong đầu bọn họ trànngập tâm lý thả lỏng bản thân, bỏ mặc tất cả.

Hứa Nhạc cảm giácđược cái điện thoại di động trong lòng bàn tay đã không còn rung độngnữa, trong lòng nhất thời thở dài ra một hơi, sau đó liền bị bầu khôngkhí bên trong lễ đường hấp dẫn ánh mắt. Đám quân nhân con ông cháu chakia có thể nhanh chóng như vậy thoát khỏi cảm xúc tuyệt vọng, biến thành điên cuồng một mảnh như vậy, thật sự là có chút khiến cho hắn cùng vớicác thành viên Tiểu đội 7 cảm thấy ngoài dự liệu. Tuy nói rằng ánh mắtcủa đám quân nhân con ông cháu cha kia nhìn mình cùng với đám người Tiểu đội 7 vẫn tràn ngập một sự oán độc không chút nào che giấu, nhưng màcái này dù sao vẫn là ánh mắt cầu sinh, ánh mắt tràn ngập lực lượng, cógan đi tìm đường sống bên trong cái chết.

Hứa Nhạc mang theo cảm giác ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Tích Bằng một chút, mới biết được cáiđạo lý rằng con cháu thế gia cũng có điểm hơn người. Đám công tử thiếugia cao quý tại Thủ Đô Tinh Quyển này, bị Bộ Quốc Phòng chơi một chiêulôi đình nhất kích, một đường quẳng sang tiền tuyến, lại bị Tiểu đội 7chỉnh trị suốt gần mười ngày trời, cho nên mới bộc lộ ra bộ dáng khiếpđảm không chịu nổi, vốn ẩn sâu bên trong nội tâm của mỗi con người. Màđến khi mấy gã thanh niên trẻ tuổi này phát hiện ra tình thế đã không có cách nào thay đổi lại, liền có đầy đủ ý chí để thiêu đốt nhiệt huyếtcủa bản thân… Cái này cũng không thể phủ nhận có một phần quan hệ đốivới sự giáo dục từ nhỏ của gia đình.

Hứa Nhạc cúi đầu cười cười, cũng không có đủ độ tuổi, sự trưởng thành, sự lịch lãm, hoặc là có hứng thú lấy tư thế cao cao tại thượng, ra vẻ trưởng thành để mà thể hiện ra sự cảm khái đặc biệt đối với vấn đề này. Hắn thoáng cố gắng bình tĩnhlại tâm tình, chuẩn bị tiến hành lần động viên chiến đấu lần đầu tiêntrong cuộc đời, từ khi sinh ra cho đến nay của chính mình…

Chỉlà trong lúc hắn đang chuẩn bị cúi đầu hướng về phía micro định nói gìđó, khóe mắt hắn chợt nhìn thấy có vài tên quân nhân, khiêng trên vainhững chiếc camera mini cùng với những thiết bị thu âm, từ phía cửa củalễ đường đột ngột đi vào.

Từ trên quân hàm của mấy gã quân nhânnày mà nhìn, hẳn là mấy gã quân nhân văn chức, đại khái là một tiểu tổphóng viên chiến trường gì đó, vào trong này để mà tác nghiệp.

Lan Hiểu Long lúc này chợt tiến lên trên bục chủ tịch, tiến đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng giải thích vào trong tai hắn mấy câu gì đó.

Ánhmắt của Hứa Nhạc thoáng khẽ nheo lại một chút, lúc này mới biết hóa racái này chính là ý tứ của Dinh thự Tổng thống cùng với Bộ Quốc Phòng.

Bên phía Chính phủ Liên Bang bởi vì muốn bình ổn sự phẫn nộ của dânchúng cùng với làn sóng phản chiến, muốn rút ngắn lại vết rách chênhlệch giữa các giai tầng trong Liên Bang, muốn xúc tiến sự hài hòa cùngvới cân bằng giữa các giai tầng xã hội, nên cố ý ra một chi đội ngũphóng viên chiến trường vương bài của Quân đội Liên Bang, tiến hành theo dõi toàn bộ quá trình hành động lần này của Tiểu đội 7. Bọn họ muốn đem những hình ảnh anh dũng giết địch trên chiến trường của các công tử,thiếu gia, con cháu trong nhà của các đại nhân vật bên trong giai cấpthượng tầng này, đem những hình ảnh hợp tác chân thành giữa giai cấpthượng tầng và giai cấp bình dân, trung thực thể hiện ra trước mặt hàngtỷ dân chúng của Liên Bang…

Đây là động tác chính trị, cũng làtiến hành tuyên truyền. Hứa Nhạc liền hiểu được Chính phủ Liên Bangkhông tiếc đắc tội đến giai cấp thượng tầng xã hội Liên Bang cũng phảitiến hành loại nhiệm vụ nguy hiểm này, đương nhiên sẽ không thể nào bỏqua cơ hội tuyên truyền cực kỳ hiếm có này. Mặc dù là hiểu rõ được điềunày, thế nhưng trong lúc nhất thời hắn cũng rất khó có thể tưởng tượngra được, trên chiến trường lúc nào cũng xảy ra tình huống tử vong thiếthuyết, làm thế nào lại có thể xuất hiện mấy cái tên gia hỏa lăng xăngchạy đi làm phóng sự như thế này…

- Cảnh tượng này có gì mà tuyên truyền?

Hứa Nhạc nhăn tít cặp mày rậm của mình, nhìn xuống tiểu tổ phóng viênchiến trường đang không ngừng quay chụp những hình ảnh thực tế, nghĩthầm cái cảnh tượng đám công tử thiếu gia này đang điên cuồng uống rượuăn thịt như thế này, quả thật là làm mất mặt của bộ đội Liên Bang.

- Hay là bảo bọn họ tạm thời lui ra ngoài một chút?

Lan Hiểu Long nhìn thấy sắc mặt khó coi của Hứa Nhạc, cũng không rõ lắm hắn vì cái gì lại phản cảm đối với cơ hội tuyên truyền hình ảnh củaTiểu đội 7, cũng là của chính bản thân mình như vậy, thử thăm dò hỏi.

- Tuy rằng bọn họ là người của Bộ Quốc Phòng phái đến đây, nhưng cũngkhông cần phải khách khí với bọn họ. Chúng ta là tiểu tổ chiến đấu củaQuả Xác…

Hứa Nhạc nói.

- Vâng, thủ trưởng, đã hiểu!

Lan Hiểu Long đội lên cái quân mũ của mình, lắc lắc đầu, bước nhanhxuống bên dưới lễ đường, mang theo mấy tên gia hỏa Hùng Lâm Tuyền, không một chút khách khí, đem toàn bộ tiểu tổ phóng viên chiến trường đuổithẳng ra bên ngoài lễ đường, hoàn toàn không thèm chú ý đến sắc mặt khócoi đến cực điểm cùng với những lời kháng nghị phẫn nộ của gã trưởngquan Ban Tuyên Truyền.

Hứa Nhạc nhẹ nhàng chỉnh lại micro mộtchút, thanh âm bén nhọn nhất thời vang lên rõ ràng bên trong không giancủa lễ đường. Một mảnh vô cùng hỗn loạn bên dưới dần dần trở nên an tĩnh trở lại. Đại bộ phận các quân nhân con ông cháu cha bên dưới cũng đãuống nhiều dến mức ánh mắt hơi mê ly ngơ ngẩn, trong lòng tràn đầy đauthương bi tráng. Nhưng mà sau khi trải qua gần mười ngày tra tấn chết đi sống lại, khiến cho toàn bộ trong số bọn họ không có bất cứ người nàodám đứng trước cái gã Trung Tá trẻ tuổi đeo kính râm kia là ra bất cứ sự phản kháng nào, hay là thể hiện ra thái độ ưu việt mười phần của bảnthân.

Liếc nhìn một vòng một trăm hai mươi mấy người, một trămhai mươi mấy gương mặt khác nhau, Hứa Nhạc đột nhiên quên mất bản thânmình cần phải nói cái gì. Những lời nói dùng để phấn chấn sĩ khí mà đêmqua hắn đã cất công chuẩn bị sẵn, tựa hồ như sắp đối diện với chiếntranh thật sự, đã trở nên không có chút lực lượng nào để mà nhớ lại nữa.

Đám quân nhân sĩ ban bên dưới lễ đường ai nấy cũng đều là những cựcphẩm bên trong Quân đội Liên Bang, đương nhiên những trang bị tác chiếncủa bọn họ so với những Quân đội bình thường còn mạnh mẽ hơn rất nhiều.Những trang thiết bị bình thường cung cấp cho Tiểu đội 7 cũng là nhữngvật dụng mạnh mẽ nhất của Công ty Cơ khí Quả Xác, lần này căn cứ lắp ráp quân dụng của Bộ Quốc Phòng lại trực tiếp bỏ qua Bộ Chỉ Huy tiền tuyếnTây Lâm, cung cấp cho bọn họ những trang thiết bị tiên tiến nhất toàn bộ Liên Bang.

Hứa Nhạc hiện tại là một gã quân nhân sĩ quan cấpbậc Trung Tá. Với quân số bộ đội trực thuộc quyền quản lý của hắn hiệntại xét theo tiêu chuẩn của Quân đội Liên Bang, thì chi bộ đội Tiểu đội 7 của hắn liền có thể trực tiếp tự xưng là một Đại đội, còn hắn tự xưnglà một Đại Đội trưởng cũng hoàn toàn danh chính ngôn thuận. Nhưng mà hắn chung quy vẫn là còn quá mức trẻ tuổi. Ngoại trừ lần trước một thân một mình điều khiển con Robot chiến đấu ra, hắn cũng không có bất cứ kinhnghiệm chiến đấu nào khác cả. Mặc dù một vài đại nhân vật chân chính bên trong Quân đội Liên Bang có nhìn vào mặt mũi của Quân Thần Lý Thất Phu, cùng với dựa vào tính tình mạnh mẽ quyết đoán của bản thân hắn đến đâuđi chăng nữa, cũng không có khả năng chân chính ném cả một chỉnh biên Sư đoàn cấp cho hắn quản lý.

Vì thế hơn một trăm hai mươi mấyngười này, chi bộ đội hoàn chỉnh này, liền chính là lần đầu tiên chânchính về mặt ý nghĩ, chính là… chi bộ đội của chính hắn.

Cái gìgọi là chi bộ đội của chính mình? Đó chính là bản thân mình phải cótrách nhiệm đối với sự sinh tử của từng cá nhân bên trong chi bộ đội của chính mình. Hứa Nhạc nheo chặt cặp mắt lại, nhìn xuống những gương mặtvừa quen thuộc lại vừa có lạ lẫm chưa hoàn toàn nhớ hết bên dưới, hiểuđược bất luận là mình yêu thích hoặc là chán ghét bọn họ, bất luận bọnhọ có là những con cháu của các vị Nghị viên, hoặc là công tử của cácChâu trưởng, hoặc đơn giản chỉ là con cháu của dân chúng bình dân, bảnthân mình cũng cần phải tận hết khả năng khiến cho bọn họ có thể sốngsót từ trên chiến trường mà quay về.

Nhưng mà bản thân hắn chung quy cũng chỉ là một gã thanh niên còn chưa đầy 22 tuổi, một cái tráchnhiệm cùng với gánh nặng trầm trọng như thế đột nhiên đặt lên trên haivai của hắn, khiến cho những lời mà hắn nói ra cũng có chút trầm trọngcùng với tối nghĩa.

- Các người cũng nên biết một số chuyện xưacủa tôi… Thời gian tòng quân của tôi quả thật cũng không dài… Nhưng màmấy năm nay quả thật tôi đã trải qua một số sự kiện, trên thực tế tôisớm cũng đã phải chết đi rồi, thế nhưng tôi lại vẫn còn chưa có chết…

Hứa Nhạc đem cặp kính râm trên mặt gỡ xuống, đút vào trong túi áo, sauđó thoáng cúi đầu nói vào trong micro. Thanh âm rõ ràng mà thành khẩncủa hắn quanh quẩn khắp nơi bên trong lễ đường, đám quân nhân ngồi xungquanh những bàn ăn bên dưới mang theo vẻ mặt tràn đầy phức tạp mà nhìnlên hắn, lắng nghe những lời nói này.

- Các thành viên cũ củaTiểu đội 7 các người cũng đều giống như vậy, bọn họ đã từng thay Quânđội Liên Bang đi làm rất nhiều những nhiệm vụ nguy hiểm, những công tácthập tử nhất sinh, những sự kiện không thể để người khác biết được…Nhưng mà tuyệt đại bộ phận bên trong bọn họ chung quy vẫn là còn sốngsót trở về…

Bạch Ngọc Lan lúc này đang ngồi bên cạnh bàn ăn, bên trong cặp mắt hẹp dài thanh tú của hắn chợt hiện lên một tia dị sắc,cũng không biết có phải là đang nhớ tới những chiến hữu thân thiết đãngã xuống trên những tinh cầu quặng mỏ ở Bách Mộ Đại hay không. Hứa Nhạc lại cúi đầu, tiếp tục nói:

- Một người sợ chết, kỳ thật hắncũng chính là người dễ dàng chết nhất trên chiến trường. Nếu như anhngay cả tử thần cũng không thèm sợ, vậy thì tử thần ngược lại sẽ trở nên sợ anh, sẽ trốn tránh khỏi anh xa hơn một chút. Tuổi tác của tôi sosánh với một số người trong đám các anh thậm chí còn nhỏ hơn một chút,chỉ là tôi đã từng trải qua tình cảnh sinh tử, biết cái gì là mùi vị của sự khổ sở thật sự, cho nên tôi cũng sợ… Nhưng mà sau khi tôi cân nhắccẩn thận lại, trong lúc tôi tham gia vào trong cái mảnh địa phương màsinh tử cách nhau một gang tay kia, cái mà tôi duy trì cũng không phảilà đại não đã bị nhiệt huyết kích thích đến mức u mê, mà chính là bảnnăng trực giác cực kỳ chính xác của mình.

- Bởi vì, con ngườicon sống thì luôn luôn sẽ phải chết đi, đây là chuyện tự nhiên. Mà trênthế giới này, luôn luôn có những thứ mà so sánh với cái chết càng khiếncho người khác chán ghét hơn rất nhiều, khiến cho người ta dùng cái chết tất nhiên mà đi đánh nhau một trận… Kỳ thật đó cũng không tính là những hành động vô cùng mạo hiểm.

- Trong mười ngày gần đây, saunhững bữa cơm chiều, chúng ta đã an bày cho các người xem những buổichiếu phim phóng sự trên chiến trường mà Bộ Quốc Phòng đã truyền hìnhtrực tiếp. Tuy rằng trong số các người có kẻ mệt mỏi quá mà ngủ gục,nhưng khẳng định ai cũng đã từng xem qua ít nhất một lần. Bên trong cácphim phóng sự kia, các người hẳn là cũng đã nhìn thấy được hình ảnhnhững đồng bào của chúng ta bị thảm sát trên các tinh cầu rơi vào bàntay xâm lược của kẻ thù Đế Quốc dã man. Các người hẳn đã nhìn thấy hìnhảnh những thành trấn hoang phế không người, hoặc là hình ảnh xương cốtngập tràn, thậm chí là những hình ảnh đã được lưu lại từ rất nhiều nămtrước đây. Các người hẳn là cũng đã nhìn thấy những binh lính Liên Bangcó độ tuổi không chênh lệch bao nhiêu so với các người hiện tại, bọn họđã anh dũng xung phong như thế nào dưới làn lửa đạn khốc liệt của đámngười Đế Quốc, cho đến thời khắc cuối cùng biết thành nững thương binhtàn phế, hoặc là những liệt sĩ…

- Tôi biết là các người có thể nhìn thấy được…

Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, chậm rãi liếc mắt một vòng đám người đã lặng ngắt không một tiếng động bên dưới, nói tiếp:

- Tôi cũng biết trong số các người có người đã bật khóc khi nhìn thấynhững cảnh tượng đó. Các người khóc là bởi vì sợ hãi, hay là bởi vì phẫn nộ, tôi cũng không muốn tìm hiểu, mà bản thân tôi cũng không cần phảibiết mấy cái này. Nhưng ít nhất, tôi biết được các người còn có cảmgiác. Nếu không có cảm giác, như vậy các người không phải là con ngườinữa. Mà nếu không phải là người, liền càng không nên sợ chết…

Đây cũng không phải là một lời chê cười trào phúng. Lần động viên chiếnđấu đầu tiên trong cuộc đời của Hứa Nhạc, chính là nghiêm túc, bình tĩnh mà giảng thuật, mang theo vài tia ấu trĩ và thành khẩn.

Bên trong lễ đường tràn ngập một mảnh im lặng, hắn nhìn xuống đám người đang ngồi bên dưới lễ đường, tiếp tục nhẹ giọng nói:

- Tôi biết trong số các người có rất nhiều người vô cùng thống hận tôi. Nhưng tôi tin tưởng rằng, ở trên chiến trường, các người sẽ không nhàmchán đến mức hướng vào lưng tôi mà nổ mấy phát súng.

Nói đếnđiều này, Hứa Nhạc chợt nhớ đến Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sư đoàn Thiếtgiáp 7, nghĩ đến những gã tân binh tiến hành phục kích tại Hoàng SơnLĩnh, Độc Cô Lĩnh, thoáng trầm mặc một lúc sau mới nói tiếp:

-Tôi không phải là sĩ quan chỉ huy vĩ đại, nhưng tôi có thể cam đaoan các người ở dưới sự thống lĩnh của tôi sẽ không biến thành những đào binh.Sau này trên chiến trường, những lúc cần phải xung phong, tôi liền xônglên trước tất cả mọi người, những lúc cần phải lui về, tôi sẽ là người ở lại cuối cùng. Đây chính là lời hứa hẹn duy nhất tôi có thể cam đoanvới các người lúc này.

- Tôi sẽ không nói đến cái tương lai sáng rọi gì cả, cũng không nói những lời hùng tâm tráng chí, mà chỉ dựa vàomấy câu nói này để mà đánh tan sự sợ hãi trong lòng của các người, cũngkhông có ý định muốn biến các người từ những gã thanh niên gào khóc thảm thiết nhất thời biến thành các chiến sĩ thiết huyết. Đó không phải làmột sự hy vọng xa vời mà là một suy nghĩ ấu trĩ.

Hắn khẽ lắc lắc đầu một cái, sau đó lại nghiêm túc nói:

- Nhưng mà một khi đã xác định là phải gia nhập chiến trường mạo hiểm,vì sao lại không thể ưỡn ngực lên, tiêu sái mà lên đường? Nếu như kếtcuộc là phải ngã xuống trên chiến trường, ít nhất trên con đường đi vềcõi vĩnh hằng, vẫn còn có thể phô bày ra tư thế ra dáng đàn ông một chút hay không?

- Nếu như muốn sống quay trở lại Thủ Đô Tinh Quyển,các người nhất định cần phải dũng cảm… Hơn nữa, tôi tin tưởng rằng cácngười hoàn toàn có thể dũng cảm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.