Với trình độ khoa học kỹ thuật tiên tiến của Liên Bang hiện nay, có thểvô cùng nhẹ nhàng làm ra một bức tường phong tỏa toàn diện. Bộ QuốcPhòng âm thầm phái Hiến binh đem hơn trăm gã quân nhân con ông cháu chacủa Sư đoàn Thiết giáp 17 áp giải lên Chiến hạm Vũ trụ, cắt đứt hoàntoàn những phương thức thông tin liên lạc, lặng lẽ không một tiếng động, lôi đình nhất kích, liền đem bọn họ điều đến tiền tuyến Tây Lâm. Mặc dù bọn họ đã làm ra những hành động này kín kẽ đến mức một giọt nước cũngkhông lọt, thế nhưng chung quy vẫn không cách nào giấu diếm được tất cảmọi người thuộc giai cấp thượng tầng Liên Bang.
Thân phận củamấy gã quân nhân con ông cháu cha này quả thật vô cùng mẫn cảm. Sau khicác đại nhân vật thuộc giai cấp thượng tầng Liên Bang vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện con cháu của mình đột khi mất tích, cho dù với kỷ luậtsâm nghiêm cùng với tầm ảnh hưởng cực lớn của Quân đội Liên Bang cũngkhông có cách nào hoàn toàn ngăn cản được sự phấn nộ cùng với chất vấncủa các đại nhân vật cùng với sự cố gắng truy tìm chân tướng của bọn họ.
Mấy đám đại chính khách cùng với các thương gia lớn này, đã lợi dụngmối quen biết của mình cùng với hệ thống nhân lực khổng lồ tại Tinh cầuS1, chỉ dùng một thời gian cực ngắn, liền phát hiện ra hành động điềubinh khẩn cấp cùng với vô cùng bí mật của Quân đội Liên Bang.
Đối mặt với những hành động phản ứng của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cùng vớiBộ Quốc Phòng dùng để bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng bình thường, đámđại nhân vật bên trong thượng tầng Liên Bang cũng biết rõ ràng sức ảnhhưởng của chính mình, bởi vì còn thiếu một cái lý do đạo đức chân chínhquan trọng nhất có thể dựa vào, cho nên cũng không thể tiến hành nhữngphương thức phản đối quang minh chính đại nhất, tự nhiên cũng khó mà tác động để đánh vỡ cái thiết bản do Quân đội Liên Bang đưa ra. Nhưng màdưới sự khóc than thảm thiết của vô số các vị phu nhân bên trong các gia tộc, khiến cho đám đại nhân vật kia sau khi trải qua quá trình trầm tưsuy nghĩ, bắt đầu hướng về phía một số phương diện nào đó, thể hiện rasức ảnh hưởng vô cùng cường đại của chính mình. Bọn họ ý đồ trong thờiđiểm trước khi đám công tử thiếu gia bảo bối kia thật sự chân chính tiến vào tiền tuyến Tây Lâm tràn đầy máu lửa tàn khốc, liền kịp thời cứu vớt bọn họ trở về.
Đây là một hồi hành động cứu vớt đại binh LiênBang gợn sóng như thủy triều, vô cùng bao la hùng vĩ. Giới thông tin đại chúng bên trong Liên Bang hoàn toàn không nghe được chút xíu phongthanh nào, những dân chúng bình thường trong Liên Bang, thậm chí đại bộphận người bên trong hệ thống Quân đội Liên Bang cũng không hề cảm nhậnđược, thế nhưng trong giới thượng tầng Liên Bang đã xảy ra vô số nhữngcuộc nói chuyện đêm, những cú điện thoại vô cùng quan trọng, cùng vớimột cỗ áp lực khủng khiếp vần vũ trong đó.
Các Nghị viên LiênBang, các Nghị viên Châu, các Châu trưởng, các đại chủ quản của các Công ty, xí nghiệp khổng lồ tại Cảng Đô, những vị đại nhân vật này cũng đềulà những hòn đá tảng khổng lồ cấu thành giai cấp thượng tầng của xã hộiLiên Bang, một khi bọn họ phẫn uất, tập thể tạo thành áp lực, như vậy đó là sự khủng bố đáng sợ đến thế nào?
Bộ Quốc Phòng dưới sự trầmmặc không tỏ chút thái độ nào của Bộ trưởng Trâu Ứng Tinh, cũng chỉ hứng chịu phải một phần nhỏ áp lực mà thôi, thế nhưng cũng đủ khiến ông taphải nhức đầu nhăn trán không biết bao nhiêu lần. Cho nên kẻ trực tiếpthực thi cái kế hoạch lần này, chính là Công ty Cơ khí Quả Xác, lại phải đối mặt chính diện với những cơn cuồng phong ụp mặt mà đến này.
Công ty Cơ khí Quả Xác không hề nghi ngờ, chính là sự tồn tại thực lựchùng hậu nhất trong toàn bộ Liên Bang, địa vị vô cùng siêu nhiên. Thếnhưng cái công ty cơ khí to lớn nhất toàn bộ Liên Bang này, quyền sở hữu thuộc về vô số thế lực khác nhau bên trong Liên Bang, ở rất nhiềuphương diện khác nhau cũng nằm dưới sự chế hành của Ủy ban Quản lý LiênBang. Một khi các đại nhân vật này điều tra ra được, đám con cháu bảobối của chính mình, hiện hôm nay chính là ‘rơi vào tay giặc’, nằm trongmột chi bộ đội cổ quái, gọi là Tiểu đội 7 gì đó trực thuộc sự quản lýcủa Công ty Cơ khí Quả Xác, như vậy tất cả những áp lực khủng bố nhấtthời trút hết xuống đầu cái công ty này.
Cú điện thoại đầu tiênmà Hứa Nhạc nhận được, liền đến từ vị Tổng Giám đốc tiên sinh của Côngty Cơ khí Quả Xác đã rất lâu rồi không có xuất hiện. Tổng thống LiênBang thay đổi một nhiệm kỳ mới, cũng không hề ảnh hưởng đến địa vị siêunhiên của vị Tổng Giám đốc tiên sinh này. Dưới sự duy trì âm thầm phíasau của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, vị Tổng Giám đốc tiên sinh này bình tĩnhmà mạnh mẽ chưởng quản tất cả những sự tình phát sinh bên trong cái Công ty Cơ khí vô cùng khổng lồ này. Nhưng mà cú điện thoại này cũng đã xácđịnh được một chuyện, cho dù là vị Tổng Giám đốc tiên sinh này, cũng sắp sửa không thể chống đỡ nổi sức mạnh của lần hành động cứu vớt đại binhLiên Bang tại Thủ Đô Tinh Quyển nữa rồi.
- Nghị Viện Liên Bangsắp sửa tiến hành việc xét duyệt tài chính mùa xuân tổ chức hằng nămrồi. Năm nào tôi cũng phải đích thân đi tham kiến cái Hội thu thập ýkiến quỷ quái kia. Đám Nghị viên khốn kiếp kia lần nào cũng muốn hướngvề phía Công ty Quả Xác đã trụi lủi của chúng ta mà cắn xuống vài miếngthịt nữa… Nếu mà, tôi nói là nếu mà, lần này có vài gã công tử, thiếugia nào đó của đám Nghị viên kia, thật sự chết trong tay Tiểu đội 7, tôi thật sự không thể nào tưởng tượng nổi trên đại sảnh Nghị Viện sẽ phátsinh ra chuyện gì…
Hứa Nhạc tay cầm điện thoại, trầm ngâm nói:
- Tôi hiểu!
Thanh âm Tổng Giám đốc Quả Xác có chút mệt mỏi, nói:
- Có thể cho một vài kẻ trong số đó được xin phép nghỉ bệnh hay không?
Hứa Nhạc cũng không hề tốn chút thời gian nào liền nghe ra được ý tứcủa vị Tổng Giám đốc tiên sinh, hắn nhìn về pía đám công tử thiếu gia ởdưới ánh trăng của sân thể dục, hưởng thụ những chuỗi ngày khổ cực nhấttrong cả cuộc đời mình, trên khuôn mặt chợt lộ ra một nụ cười rạng rỡ,hé lộ ra hai hàm răng trắng tinh, ngữ khí vô cùng thành khẩn nói:
- Bọn họ không bệnh không đau gì cả!
Vị Tổng Giám đốc tiên sinh nghe ra được trong lời nói của tên gia hỏanày cất giấu một ý tứ vô cùng bướng bỉnh. Ông ta trầm mặc một lúc saumới cười khổ một tiếng, lạnh giọng nói:
- Tôi không phải muốncấp cho anh áp lực. Anh cứ dựa theo mệnh lệnh của Bộ Quốc Phòng cùng với ý kiến của chính bản thân mình mà làm việc là được rồi… Người em trairuột của tôi hiện tại cũng đang có mặt trên Tinh cầu 3320. Những chuyệntình mà đám Nghị viên tiên sinh này đã làm, quả thật có chút xấu xa…
Trong lòng Hứa Nhạc nhất thời cảm thấy ấm áp, ngay lúc hắn đang chuẩnbị nói ra những lời nói cảm thông gì đó, đột nhiên lại nghe Tổng Giámđốc tiên sinh nói tiếp:
- Có một việc này, tôi phải báo cho anh biết trước.
Ông ta thoáng dừng lại một chút, sau đó thanh âm mang theo chút áy náy, chậm rãi nói:
- Cha chú của đám thủ hạ quân nhân con ông cháu cha của anh… Đã biếtđược bọn họ đang ở trong Tiểu đội 7, chịu sự quản lý của Công ty Cơ khíQuả Xác, chứ không phải sự quản lý trực tiếp của Chính phủ hoặc Quân đội Liên Bang, những ngày nay Ban Giám Đốc của Quả Xác đã bị những áp lựcđè xuống đến mức gần như hộc máu. Cho nên… ừm… Cho nên tôi đã nói chođám đại nhân vật kia biết… Chủ quản của Tiểu đội 7… chính là anh.
Thân thể Hứa Nhạc nhất thời rùng mình lên một cái, trầm mặc suốt nửa ngày mới do dự nói:
- Cái này chẳng phải là muốn trông cậy vào tôi để chống đỡ bọn họ sao?
- Nếu ngay cả chính anh cũng không thể chống đỡ nổi bọn họ, như vật trong Liên Bang cũng không còn ai có thể chống đỡ nổi.
Thanh âm của Tổng Giám đốc tiên sinh bên trong điện thoại khẽ mỉm cười, nói.
Hứa Nhạc chính là nhân vật do Tổng Giám đốc tiên sinh cùng với QuânThần đại nhân cộng đồng bồi dưỡng, quan trọng nhất là có đủ đảm lược dám hướng về phía cái gọi là xã hội thượng tầng của Liên Bang phô bày ra sự cường hãn mạnh mẽ của chính mình. Phải đứng vững trước một hồi phong ba của hành động giải cứu đại binh Liên Bang mà đám đại nhân vật tại Tinhcầu S1 nhấc lên kia, cũng không phải là công việc chính yếu của HứaNhạc. Bản thân hắn cũng hiểu rất rõ ràng điểm này. Tổng thống Mạt Bố Nhĩ lựa chọn hắn làm thanh đao này, tự nhiên cũng đã trải qua quá trình suy nghĩ cẩn thận mới ra quyết định.
- Ngài hiện tại đang ở Tây Lâm?
Hứa Nhạc nhìn thấy chuỗi dãy số bên trong cái điện thoại trên tay mình, đột nhiên thay đổi chủ đề câu chuyện.
Tổng Giám đốc tiên sinh mỉm cười trả lời:
- Đương nhiên rồi. Vì để duy trì sự cung cấp hậu cần khổng lồ cho Quânđội Liên Bang, tôi tất nhiên là phải ở nơi này đích thân áp trận rồi.Thật ra hiện tại anh tuy rằng là một gã quân nhân sĩ quan Trung Tá thuộc căn cứ lắp ráp quân dụng của Bộ Quốc Phòng, nhưng nếu như một ngày nàođó anh không muốn ở lại trong chi bộ đội trong thời hạn quân sự, liền cứ việc quay trở về Quả Xác đi. Bất luận là trong Sở Nghiên Cứu hay là BộCông Trình, bất cứ vị trí nào cũng do anh tùy tiện lựa chọn. Quả Xácluôn luôn giữ lại chức vị Chủ quản Kỹ thuật bậc I chờ anh về tiếp nhận.Trong tương lai Quân đội Liên Bang sẽ ít đi một vị Tướng quân trẻ tuổinhất lịch sử, nhưng khẳng định sẽ có thêm một Đổng sự Kỹ thuật Độc lậptrẻ tuổi nhất lịch sử…
Đối với sự tồn tại khổng lồ không hề nghi ngờ như Công ty Cơ khí Quả Xác mà nói, viên chức làm ra những cống hiến vĩ đại nhất trong vòng mười năm trở lại đây, đương nhiên chính là HứaNhạc, kẻ đã vì Quả Xác mà mang lại vô số những vinh quang cùng với thành quả cực lớn. Nhưng chợt nghe được câu nói đó, hắn vẫn như cũ cảm thấytrong lòng có chút ấm áp. Hắn nói vào trong điện thoại:
- Tôihiện tại vẫn là một viên chức của Quả Xác. Ngài đừng quên tôi chính là ở trong Tiểu đội 7, cho nên cái chức vụ Đổng sự Kỹ thuật Độc lập kia…
Hắn chợt nhớ đến cái đêm mưa tại Cảng Đô năm xưa, cùng với cái gã Đổngsự trung niên đã bị Lợi Gia dùng một số tiền lớn mà mua chuộc, chậm rãinói:
- Tôi nghĩ Thương Thu càng có tư cách hơn tôi một chút.
o0o
Đúng như những gì vị Tổng Giám đốc tiên sinh của Công ty Cơ khí Quả Xác đã từng nói, đám đại nhân vật sau khi phát hiện ra, cấp trên trực tiếpcủa chi bộ đội nơi tiền tuyến mà các con cháu bảo bối của nhà mình đangtrực thuộc kia, chính là cái gã thanh niên Hứa Nhạc trong truyền thuyết, hành động cứu vớt đại binh Liên Bang sục sôi kia chợt nhất thời bình ổn lại. Cũng không phải bọn họ bị cái hung danh cùng với bối cảnh của HứaNhạc dọa cho khiếp sợ. Bọn họ kỳ thật càng thêm lo lắng cho sinh mệnhcủa con cháu bảo bối của mình hơn nữa. Chỉ là sau khi Bộ Quốc Phòng cùng với Công ty Cơ khí Quả Xác cực kỳ vô sỉ quẳng ra tấm chiêu bài Hứa Nhạc đáng sợ này xong, đám đại nhân vật đang cắn răng tím mặt phẫn nộ kiatrong lúc nhất thời không thể tìm ra được thủ đoạn thích hợp để đối phóvới gã thiếu niên này.
o0o
Phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu. Phong cảnh vẫn như trước là một bức tranh sơn thủy vô cùng tĩnh mặc.Một tòa biệc thự mộc mạc, ngạo nghễ đứng sừng sững bên cạnh bờ hồ venvách núi. Thời gian vào sáng sớm, thanh âm chim bói cá vang lên trongsơn cốc u tịch, cũng không thể hiện là do bọn chúng đang vô cùng khoáitrá. Xa xa phía trong khu rừng đọng đầy tuyết trắng, có thể nhìn thấy vô số những chim chóc dáo dát, bay lượn trên nền tuyết trắng tinh, phẫn nộ vì không tìm ra được bất cứ hoa quả nào.
Trầm thư ký cất bướcchân chậm rãi, đi đến giữa mảnh sân rộng rãi, nhìn về phía vị phu nhânđang thưởng thức cảnh tuyết dưới ánh mặt trời nhàn nhạt, ánh mắt rờikhỏi kiện áo ấm làm bằng lông con điêu màu đen mượt mà, bình tĩnh nhẹgiọng nói:
- Vị Tổng thư ký của Văn phòng Nghị Viện lại gọi điện thoại đến đây, ngữ khí vô cùng lo lắng.
- Tích An cũng chỉ có một đứa cháu trai cưng như vậy, trước giờ luônche chở bảo vệ như là trân bảo, hôm nay lại bị Bộ Quốc Phòng một tay lôi tuột đến tiền tuyến Tây Lâm, ném thẳng vào chi bộ đội do gã gia hỏa Hứa Nhạc kia quản lý. Đương nhiên ông ta sẽ sốt ruột vô cùng rồi.
Thai phu nhân vẫn ngắm nhìn về phía tuyết cốc, khẽ nhíu mày nói:
- Ta cũng có thể hiểu được tâm tình của ông ta, chỉ là cái này dù saocũng là ý tứ của Tổng thống tiên sinh, hơn nữa lại do Trâu Bộ trưởngchấp hành…
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cùng với Bộ trưởng Trâu ỨngTinh đồng thời xuất hiện quang binh trên chính trường Liên Bang, cũngcùng với vị phu nhân ở phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu này có mối quan hệvô cùng thân thiết. Tuy rằng trong ánh mắt của Thai phu nhân thỉnhthoảng cũng hiện lên chút ý tứ suy ngẫm, muốn đoán ra mục đích cuối cùng của vị Tổng thống tiên sinh kia, nhưng mà bà ta quả thật cũng khôngmuốn tự mình ra mặt, phá hoại đi ý đồ chính trị của những minh hữu củachính mình.
- Bên kia cũng hiểu rất rõ chuyện này.
Trầm thư ký nói:
- Nhưng nghe ý tứ của bọn họ, bọn họ chỉ là muốn tiến hành nói chuyệntrực tiếp với Hứa Nhạc, muốn thỉnh cầu sự đồng ý của chúng ta.
Đối với xã hội thượng tầng của Liên Bang mà nói, cái gã Trung Tá HứaNhạc đột nhiên quật khởi đứng dậy mà nói, tuy rằng lúc trước từng cùngvới vị phu nhân phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu tựa hồ xuất hiện qua một số vấn đề xung đột gì đó, nhưng mà căn cứ theo tình bạn thân thiết giữahắn cùng với Thái Tử gia, cho nên trên người của hắn vẫn như trước khắcsâu dấu vết của Thai Gia.
Thai phu nhân đưa tay lấy từ trên bànra một khúc gỗ trầm hương cực phẩm, đưa lên chóp mũi nhẹ nhàng hít mộthơi hương thơm ngát, trầm mặc một lúc sau mới nói:
- Ta sẽ không ngăn cản bọn hắn… Chẳng qua theo ý kiến của ta, nghĩ muốn có thể thuyết phục được Hứa Nhạc, cứu ra đám con cháu vô dụng kia của bọn họ, đó chỉlà một sự hy vọng vô cùng xa vời…
Trầm Cách hiểu được bản thânmình chỉ cần thuật lại cho bên phía Văn phòng Nghị Viện nửa câu đầutrong lời nói của phu nhân mà thôi. Hắn cúi đầu nhập mệnh lệnh vào trong cái máy tính điện tử cầm tay của mình.
- Cái tên tiểu tử kiacứng cỏi ngang ngạnh, cứng mềm đều không nhận, ngay cả chính mình cũngkhông có biện pháp mà thu phục hắn, huống chi là đám người kia…
Thai phu nhân khẽ đưa tay nắm chặt vạt áo của chiếc áo lông điêu ấm áptrên người mình, nhìn về phía những mảnh băng tịch liêu trên mặt hồ unhã, trong lòng lạnh nhạt nghĩ.
Trong suy nghĩ của vị phu nhânnày, Giáo sư Cận là một tên gia hỏa bạc tình bạc nghĩa, tính tình quyếttuyệt, lạnh nhạt đến cực điểm, không gì có thể áp chế được hắn. Còn HứaNhạc, cái gã đệ tử duy nhất của hắn, thì lại có một loại tính cách mạnhmẽ kiên cường hoàn toàn bất đồng với sư phụ của hắn. Nhưng mà cũng không biết là số mệnh kỳ lạ, hay là quả thật cái gã thanh niên tuổi trẻ cócặp mắt ti hí này thật sự có một sức hút nào đó, khiến cho những kẻ bằng hữu ít ỏi mà có bối cảnh không hề tầm thường sau lưng của hắn, những kẻ có mối quan hệ phức tạp vô cùng, ví dụ như cô thiên kim tiểu thư của Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng, như là đứa con trai cưng của chính mình, hay làgã con cháu thế gia láu cá vô cùng, Lợi Thất thiếu gia kia, thậm chíngay cả cô thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang đang bị dính một hồiscandal kia, lại vẫn luôn luôn đứng sau duy trì và ủng hộ hắn.
Nghĩ tới điểm này, trong ánh mắt của Thai phu nhân chợt xuất hiện mộttia thưởng thức cùng với nghi hoặc nhàn nhạt. Bà ta nhớ lại những sựkiện xảy ra phía sau cuộc đời của Hứa Nhạc, từ khi chạy thoát ra khỏiĐông Lâm cho đến nay, vẫn cứ nghĩ thấy phía sau cuộc đời bi tráng của gã thanh niên này mơ hồ ẩn hiện cái bóng của một người nào đó, bằng khôngcăn bản cũng không thể nào giải thích nổi.
- Hứa Nhạc quan hệkhông nhiều, thế nhưng lại cẩn cẩn thận thận tiếp xúc, kết giao vớinhững nhân vật vô cùng tầm thường… Nếu như hắn thật sự là có ý đồ đó, ta tựa hồ có thể nắm bắt được hắn một chút…
Thai phu nhân nhẹ giọng nói:
- Sự cẩn thận của hắn tựa hồ còn cao hơn anh một chút.
Trầm thư ký đứng ở sau lưng bà ta, thoáng nhíu mày, cúi đầu một chút,bên trong đôi mắt chợt hiện lên một tia thần sắc phức tạp.
- Hắn chắc hẳn là yêu thích cái cuộc sống nhân sinh bình thường này. Hắn cũng không phải là những con cháu quyền quý, cũng không phải là những loạingười xúm xít xung quanh Hoàng đế Bệ hạ thời đại trước đây, luôn luôntruy cầu một cuộc sống an nhàn một cuộc sống điền viên thanh thảng.Trong lòng hắn phẳng lặng như nước suối, bởi vì hắn vốn dĩ là một tiểunhân vật trời sinh. Hôm nay cho dù hắn đã ngồi bên cạnh cái ngai vàngquyền lực cao nhất Liên Bang rồi, nhưng mà bên trong bản chất lại vẫnnhư cũ là một tiểu nhân vật mà thôi.
Thai phu nhân có chút khẽ xoay người lại, chậm rãi nói:
- Sự cẩn thận rời xa quyền lực như thế, có thể chấp nhận được cuộc sống cô đơn như thế, lại có thể chứng minh được nghị lực kiên nhẫn của chính hắn. Loại gia hỏa có được một nghị lực lớn như thế, có được năng lựcthủ đoạn tàn nhẫn, lại có bản chất của một tiểu nhân vật như vậy… rất là nguy hiểm.
Trong lòng Trầm thư ký mang theo một tia cảm khái mà suy nghĩ, đại khái cũng chỉ có mỗi mình Thai phu nhân, mới có khả năngrõ ràng mà thoải mái chạm vào nội tâm sâu sắc của tên gia hỏa Hứa Nhạc,nhìn bề ngoài vô cùng bình thường kia mà thôi.
- Tích An thân là Chủ tịch Quốc hội, cũng chỉ có mỗi một đứa cháu trai mà thôi…
Thai phu nhân trầm mặc một lúc sau, đột nhiên mở miệng nói:
- Chuyện tình này tốt nhất giao cho Tiểu Nguyên đi làm đi. Hắn dù saocũng quen biết với Tích Bằng, nói thế nào cũng không thể trơ mắt nhìnthấy tên tiểu tử kia đi tìm cái chết.
Trầm thư ký vẫn như trướcim lặng không nói gì, biểu tình bên ngoài không có chút biến hóa, thếnhưng trong nội tâm lại là sóng gợn ba đào không thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]