Chương trước
Chương sau
Cũng không có hùng dũng oai vệ tỏa sáng quang mang, mà chỉ là một lầnxẹt ngang qua chiến trường chân chính, nhìn thấy vài đám đạn khói, mấychỗ mơ hồ máu thịt tung tóe, quả thật không đủ để thay đổi, thậm chí làmột chút xíu lay động tâm tính giống như tảng đá Đông Lâm của Hứa Nhạc.Chỉ là ở sâu bên trong nội tâm vững như bàn thạch không một chút di động kia, sau khi chân chính nhìn qua được cảnh sống chết, đã một lần nữagiống như quay trở về thời kỳ hắn còn ở Đông Lâm. Năm đó khi hắn còn ởPhố Chung Lâu, đi theo đám cô nhi dưới sự dẫn dắt của Lý Duy mà lăn lộn, cũng đâu có bất cứ kẻ nào có cái gì mà hậu trường bối cảnh cường thế cơ chứ? Vốn luyến ra đời của bọn chúng chính là xem nắm tay ai lớn, condao trong tay ai nhanh hơn, đầu óc ai càng linh hoạt hơn mà thôi.

Lúc này hắn đứng bên dưới bóng râm của chiếc Chiến hạm, nhìn thấy Chung Nhị Lang bày trò, trong lòng không cứng như sắc thép, thế nhưng ánh mắt của hắn lại cứng như sắt thép. Luồng ánh mắt lạnh lẽo bắn thẳng rangoài, giống như là muốn đem cặp kính râm ở ngay trước sống mũi mình màchấn cho vỡ tan ra.

Chung Tử Kỳ lúc này đang cực kỳ phẫn nộ đốivới câu trào phúng kia của cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang, độtnhiên cảm nhận được một tia ánh mắt lạnh lẽo của Hứa Nhạc, trong lòngkhông nhịn được cảm thấy cả người phát lãnh một trận. Thoáng trấn tĩnhmột lúc sau, hắn không chút nào yếu thế, chậm rãi ngẩng đầu lên, bắt đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cặp mắt… không, phải nói là nhìn chằm chằm vào cặp kính râm của Hứa Nhạc.

Trong suy nghĩ của rất nhiềungười trong Liên Bang, thậm chí là trong suy nghĩ của chính Chung Tử Kỳnữa, dựa vào sự sủng ái của vị lão đầu hổ Chung Gia kia đối với hắn,không cần phải hỏi, hắn chắc chắn chính là người thừa kế duy nhất củaChung Gia Tây Lâm. Loại thân phận này tuyệt đối khiến cho hắn có đủ tưcách để mà kiêu ngạo cùng với cuồng vọng. Ngày đó ở trong Đại khách sạnKim Tinh, thậm chí ngay cả cái gã điên chân chính như Lý Phong cũngkhông dám một phen bóp cò bắn mình, huống chi chỉ là một gã Trung Tá trẻ tuổi trước mắt này.

Sau cái ngày hôm đó, Chung Tử Kỳ đã vô cùng cẩn thận tiến hành tra xét một chút lai lịch thân phận của Hứa Nhạc,xác nhận rõ ràng hắn cùng với Phí Thành Lý Gia bên kia có mối quan hệ bí ẩn nào đó. Nhưng mà hắn cũng không quá mức kiêng kỵ. Huống chi hôm nay ở bên người của hắn còn mang theo một chi bộ đội bảo an lệ thuộc trựctiếp Chung Gia Tây Lâm. Bảy gã cận vệ mặc áo đen sắc mặt âm trầm bănglãnh, trầm mặc đứng ngay phía sau lưng Chung Tử Kỳ. Bọn họ đều là nhữngbinh lính vương vài của bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ của Quân khu TâyLâm, thực lực cận chiến phải nói là cực kỳ cường hãn dị thường.

Có một đám bảo tiêu lợi hai như vậy đi theo bên cạnh mình, Chung Tử Kỳcũng không hề lo lắng cho sự an toàn của bản thân, ngược lại hắn còn cóchút xấu hổ đối với chuyện lúc nãy bị ánh mắt lãnh liệt của Hứa Nhạc uyáp. Biểu tình Chung Tử Kỳ hơi hơi trầm xuống, giương mắt nhìn Hứa Nhạc,lạnh lùng nói:

- Trung Tá Hứa Nhạc…

Hứa Nhạc vốn cũngchẳng có tâm tình cùng với Chung Tử Kỳ nói chuyện gì, tia ánh sáng bắnra từ trong cặp mắt hí dần dần thu liễm lại. Hắn tiến lên một bước, giơtay nắm lấy bàn tay của Giản Thủy Nhi, nhanh gọn dứt khoát xoay ngườilại, hướng về chiếc ô tô màu đen mà bỏ đi.

Sắc mặt Chung Tử Kỳlập tức đại biến. Cái loại nhục nhã bị người khác bỏ qua không thèm nhìn tới như thế này, thật sự đã vượt quá trình độ mà hắn và cái gia tộc màhắn đại diện có thể gánh vác được rồi.

Sau khi mở cửa chiếc ô tô màu đen để cho Giản Thủy Nhi ngồi vào trong đó, Hứa Nhạc mới xoay người lại, liếc mắt nhìn bó hoa hồng khổng lồ trong tay của Chung Nhị thiếugia, chậm rãi gỡ xuống cặp kính râm trên mặt, vô cùng bình thản nói:

- Nếu như anh lại đến quấy rầy cô ta một lần nữa, tôi sẽ đánh anh đến mức ngay cả chú của anh cũng không nhận ra anh là ai.

Hứa Nhạc vốn không phải là người hay ra vẻ, giả vờ, những lời nói nàycủa hắn cũng không có cố ý rít qua kẽ răng, không cố tình trầm giọng,cũng không hề mang theo chút luồng gió nào của Lạc Nhật Châu, chỉ là một câu nói vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng đơn giản, giống như là một câu nóiđầy đạo lý, thế nhưng cũng chính bởi vì sự đơn giản của câu nói đó, lạiđặc biệt có vẻ phá lệ đáng tin cậy.

Con người có danh tiếng,giống như con hổ có bộ da vậy. Nếu đổi lại là bất kỳ một vị Trung TáQuân đội Liên Bang nào khác mà nói ra một câu như thế này, Chung Tử Kỳsẽ liền cho rằng nó vớ vẫn đến cực điểm, sẽ ôm bụng mà cười to cho cáisự lớn gan làm càn, sau đó sắc mặt sẽ vô cùng nghiêm túc mà hạ lệnh mộtphen hành hạ cái gã Trung Tá đó đến mức chết đi sống lại rồi.

Nhưng mà người nói ra những lời nói này lại chính là Hứa Nhạc, vì thếmột câu nói uy hiếp thô tục, đẳng cấp uy hiếp cực thấp, cực kỳ khôngchút thú vị nào, nhưng từ trong cặp môi của Hứa Nhạc vừa mới đi ra,trong khoảnh khắc đã biến thành những luồng âm phong thổi qua những ngọn tuyết sơn ở Bắc bán cầu trên tinh cầu 5460, lãnh liệt đến cực điểm, sau đó lại một lần nữa thổi quét trên một sa mạc băng tuyết, bay xuyên quatầng đối lưu lạnh lẽo, thổi thẳng xuống dưới mặt đất, khiến cho tất cảmọi người nghe thấy câu nói đó cũng cảm thấy một tia rét lạnh đến cùngcực.

Cái gã tên Hứa Nhạc này bản thân có được năng lực chiến đấu cận chiến không hề thua kém gã Lý Cuồng Nhân, đánh khắp Quân đội khôngđối thủ kia, lại có được cái ác danh kẻ không hề tuân theo quy củ gìgiống như Lâm Bán Sơn. Đám người đứng đầu các gia tộc ngàn đời trên ThủĐô Tinh Quyển kia, sở dĩ từ đầu đến cuối cũng đều không muốn cứu hắn từtrong nhà ngục Khuynh Thành đi ra, sở dĩ đối với một gã thanh niên trẻtuổi này mà ném hạ một sự cảnh giác lớn đến như vậy, không ngoài một cái lý do đơn giản. Chính là hắn dám giết người, và hắn có đủ thực lực đểmà giết người. Rõ ràng là, một khi cái thế giới này bức hắn đi đến chỗcùng cực, hắn liền vứt bỏ hết mọi quy củ, bỏ mặc đạo lý, chạy đi giếtngười, mặc kệ kẻ đó có là ai đi chăng nữa… Ví dụ như là Mạch Đức Lâmchẳng hạn…

Chung Tử Kỳ vốn làn bởi vì quá mức phẫn nộ mà gươngmặt trở nên vặn vẹo, sau khi nghe xong câu uy hiếp nhàn nhạt kia, sắcmặt nhất thời trở nên trắng như tờ giấy. Bởi vì hắn biết rõ ràng cái gãHứa Nhạc này nếu như đã nói ra thì nhất định sẽ làm được. Ngay cả đámnhân viên bảo vệ cường hãn xuất thân từ doanh bộ đội đặc chủng của Quânkhu Tây Lâm, từ đầu đến giờ vẫn luôn trầm mặc đứng ngay phía sau lưngcủa Chung Tử Kỳ, lúc này tưởng tượng đến những sự tích khủng bố mà vịTrung Tá Hứa Nhạc này từng làm, sắc mặt cũng không khỏi trỏe nên trắngnhợt, cực kỳ cẩn thận tiến lên một chút, đứng sát ngay phía sau lưng của Chung Nhị Lang.

Sắc mặt vốn đã tái nhợt của Chung Tử Kỳ lại một lần nữa chuyển sang một vẻ đỏ ửng quái dị. Hắn giương mắt nhìn về phíaHứa Nhạc đang đứng ngay bên cạnh chiếc ô tô màu đen kia, gằn giọng nói:

- Giỏi, giỏi, giỏi… Nhưng mà ta phải nhắc nhở anh một chuyện, nơi nàylà Tây Lâm, cũng không phải là thế giới dựa vào nắm tay mà kiếm cơm đâu… Ta đã cấp cho anh mặt mũi lắm rồi…

Hắn trầm giọng nói:

- Nhưng mà anh đã không chịu cấp cho ta mặt mũi trở lại… Bây giờ ta đứng ở đây mà tuyên bố một câu, chỉ cần cô ta còn ở lại Tây Lâm này một ngày,ta sẽ đi theo đuổi cô ta thêm một ngày. Nếu như anh cho rằng đây là tôiquấy rầy cô ta, anh có gan thì đến đây mà đánh ta.

Lúc mở miệngnói ra những lời này, Chung Tử Kỳ cũng không chút nào lùi bước, thậm chí còn tiến lên hai bước về phía chiếc ô tô màu đen kia, nở nụ cười tràophúng mà nói:

- Thật ra thì, ta trong lúc này liền chuẩn bị tiếp tục quấy rầy đây. Ta thật sự muốn biết, anh làm thế nào mà đánh ta đây?

Trong lúc hắn bước đi, đám nhân viên cận vệ áo đen sau lưng hắn cũngđồng thời bước theo, không rời hắn nửa bước. Đám nhân viên cận vệ đó,ánh mắt ai nấy cũng vô cùng cảnh giác, nhìn chăm chú vào Hứa Nhạc cùngvới đám nhân viên chiến đấu của Tiểu đội 7 đang đứng vây quanh đó bốnphía. Thậm chí mấy gã đứng gần Hứa Nhạc nhất, bàn tay đã thọc vào bêntrong bộ áo vest màu đen, động tác dút tay vào quả thật vô cùng tựnhiên, bình thường thoải mái, giống như là chuẩn bị rút điếu thuốc rahút vậy.

Tất cả mọi người có mặt ở nơi này đều biết rõ ràngrằng, những người này cầm khẳng định không phải là bao thuốc gì cả, màlà vũ khí giết người lợi hại. Nhìn những động tác mà bọn họ hoàn toànkhông có ý che giấu kia, cộng thêm vẻ mặt không có chút xíu biểu tìnhgì, một cỗ lực chấn nhiếp mạnh mẽ dâng lên, ý bảo chỉ cần mọi người cóbất cứ động tác bất thường gì, thì khẩu súng bên trong cái áo sẽ theođộng tác nâng tay đơn giản mà phóng ra.

Chính phủ Liên Bang từtrước đến giờ vẫn luôn quản chến súng ống vô cùng nghiêm khắc. Ngoại trừ cái đám quân phiệt Thổ Hoàng đế giống như là Chung Gia Tây Lâm này ra,có ai dám giữa ban ngày ban mặt đứng giữa khu căn cứ quân sự quan trọngmà móc súng ra đâu chứ?

Biểu tình của đám nhân viên Tiểu đội 7thoáng ngưng trọng lại, nhìn chăm chú vào đám quân nhân chuyên nghiệp vô cùng lão luyện kia, trầm mặc chờ đợi tình hình sẽ phát triển đến mứcnào.

Sự lo lắng của Chung Tử Kỳ quả thật cũng chính là chuyệnnày. Tuy rằng hắn có phẫn nộ đến mức nào đi chăng nữa, cũng không có khả năng đường hoàng thản nhiên điều đến hai doanh đoàn để một phen đem Hứa Nhạc đánh chết giữa đương trường được. Nhưng mà với tính cách dũng mãnh kiêu ngạo được rèn luyện từ trong gia tộc cùng với trong Quân khu TâyLâm ngay từ nhỏ tới lớn, khiến cho hắn có đủ can đảm dám giương cung bạt kiếm trước mặt Hứa Nhạc như thế này.

Ánh mắt của hắn lãnh lệnhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, khuôn mặt khẽ hếch lên, tựa hồ như muốn nói: Mày có giỏi thì đến đây đánh tao, giỏi đến đánh tao đi!

Cái đến cũng không phải là nắm tay của Hứa Nhạc, mà là một con dao găm nhỏ vô cùng thanh tú.

Một cái bàn tay vô cùng thanh tú, giống hệt như là đang ngắt một cánhhoa vậy, nhẹ nhàng nắm lấy cái chuôi mã tấu nhỏ bé, trơn bóng làm từloại gỗ mộc hương màu đen, chỉ trong nháy mắt đã cắt ngang khoảng khôngtràn ngập tiếng gió của khu căn cứ quân sự Trường Phong, mang theo mộttiếng xé gió thê lương lãnh lệ.

Xuy nhẹ một tiếng, ánh đao hiệnlên, đem bó hoa hồng khổng lồ ngay trước người của Chung Tử Kỳ cắt ralàm đôi, sau đó lưỡi đao khẽ nhích lên một chút, giống như một đạo thiểm điện, cực kỳ nhanh chóng mà nhẹ nhàng đặt ngang cổ họng của Chung TửKỳ.

Một đường đao thật sự quá nhanh.

Tây Lâm Chung Gianày hắc y bảo tiêu sắc mặt kịch biến, dùng một loại kẻ khác trố mắt cứng lưỡi đích tốc độ rút ra súng lục, nhắm ngay nắm đao đích người kia,nhưng mà nhưng không có móc động cò súng, bởi vì kia một phen thanh túđích tiểu đao thẳng đến im lặng địa đặt ở Chung Tử Kỳ cổ đích động mạchthượng, chiến đều không có chiến một tia.

Đám nhân viên bảo vệáo đen của Chung Gia Tây Lâm sắc mặt đại biến, dùng một loại tốc độkhiến người khác phải trố mắt mà cứng lưỡi rút khẩu súng lục trong người mình ra, nhắm thẳng vào đầu của gã đang cầm dao kia. Nhưng mà bọn họcũng không ai móc động đến còn súng, bởi vì cái thanh đao nhỏ thanh túkia lúc này đã im lặng mà sắc bén đặt lên động mạch cổ của Chung Tử Kỳrồi.

Một tia dấu hiệu báo trước cũng hoàn toàn không có, lưỡiđao sắc bén mà vô cùng ổn định đã đặt đúng vị trí hiểm yếu nhất củaChung Tử Kỳ, nếu so với mớ nòng súng đang không ngừng run rẩy chỉ vàođầu kia càng thêm đáng sợ hơn một chút.

Bó hoa hồng màu đỏ rực bị cắt nát còn chưa kịp rơi xuống đến mặt đất, cục diện cũng đã hoàn toàn thay đổi.

Bốn phía nhất thời vang lên một trành thanh âm lên đạn dày đặc. Trongloại thanh âm thanh thúy đó lại mang theo một cỗ khí tức vô cùng lãnhliệt. Đám nhân viên chiến đấu của Tiểu đội 7 nháy mắt đã nâng lên khẩusúng máy Tạp Yến loại nhẹ của mình, lạnh lùng chỉa thẳng xung quanh đámnhân viên bảo vệ của Chung Gia. Những nòng súng tối đen kia không ngừngtoát ra những sát ý khiến cho lòng người vô cùng lạnh lẽo.

Càngkhủng bố hơn nữa chính là, phía sau chợt vang lên một trận thanh âm cạch cạch nặng nề. Hùng Lâm Tuyền đứng ở một góc của đám nhân viên Tiểu đội7, hai cánh tay cường tráng mọc ra từ một cơ thể góc cạnh lúc này đã ômnguyên một khẩu cơ pháo nòng xoáy Đạt Lâm hạng nặng, nhắm thẳng vào đámngười của Chung Gia.

Bàn tay phải của Bạch Ngọc Lan chính làđang phải nắm chặt cái lưỡi đao nhỏ thanh tú kia, còn bàn tay trái đểkhông thì nhẹ nhàng đưa lên vén nhẹ lọn tóc màu đen đang phủ xuống giữatrán hắn. Hắn liếc một vòng nhìn ngắm đám nhân viên bảo vệ đang giơ súng chỉa vào đầu mình ở bốn phía xung quanh, nhẹ nhàng cất giọng nói vôcùng ôn nhu của hắn lên:

- Ít nhất hiện tại, về mặt súng ống thì chúng ta nhiều hơn các người. Ta khuyên các người tốt nhất là bỏ súng xuống.

Các trang bị súng ống của Tiểu đội 7 cũng đều là loại hỏa lực hạng nặng chuyên sử dụng trên chiến trường. Tùy ý bất cứ một kẻ nào bóp cò mộtcái, đám quân nhân chuyên nghiệp có tố chất huấn luyện cực cao kia củaChung Gia cũng chỉ có một kết cuộc duy nhất là máu văng đầy đất ngãxuống mà thôi.

Sắc mặt của Chung Tử Kỳ lúc này đã là một mảnhtrắng bệch, hắn khẽ ngẩng đầu lên, một lời cũng không nói tiếng nào. Từsau khi cha ruột của hắn qua đời, cái đầu của hắn từ trước đến giờ vẫnluôn luôn ngẩng cao lên nhìn người, chưa từng bao giờ hạ xuống cả. Chẳng qua lúc trước hắn ngẩng cao đầu chính là đại biểu cho sự tôn quý cùngvới vinh quang gia tộc của hắn mà thôi. Còn lúc này hắn ngẩng cao đầulại đại biểu cho một loại khuất nhục cùng với vô cùng khủng hoảng.

Sự khủng hoảng của hắn chính là đến từ phía cái thanh đao nhỏ thanh túlạnh như băng mà nhanh như thiểm điện kia, đến từ thanh âm súng ống lênđạn vang lên từ bốn phía xung quanh, đến từ thanh âm lên nòng của khẩusúng nòng xoáy tốc độ cao Đạt Lâm giống như phệ hồn kia. Hắn nói thế nào cũng không hiểu nổi, mấy cái gã lính đánh thuê này rõ ràng là biết bảnthân mình là ai, vì cái gì lúc này lại còn dám giơ súng lên như vậy. Hắn lại càng không rõ hơn, cái gã nam nhân này nhìn qua cực kỳ giống nhưmột ả đàn bà vậy, trầm mặc đứng đó, vì cái gì mà dám cầm một con đao sắc bén đến như vậy chỉ thẳng vào chổ yếu hại trên cổ của mình cơ chứ?

- Mày có gan dám giết tao à?

- Chúng tôi chính là đang chấp hành nhiệm vụ quân sự. Nếu như anh còndám quấy rầy Giản Thủy Nhi tiểu thư nữa, vậy thì tôi sẽ trực tiếp giếtchết anh!

Bạch Ngọc Lan lại một phen đem lời uy hiếp lúc trướccủa Hứa Nhạc càng làm cho sâu sắc hơn nhiều. Hắn trầm mặc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch của Chung Tử Kỳ, nói xong những lời này sau đó cũng không có mở miệng nói thêm tiếng nào nữa.

Liếc mắt nhìnthấy Hứa Nhạc đã đóng cửa xe ô tô lại, khóe môi của gã nam nhân thanh tú này thoáng nhếch lên, vẽ thành một đao đường cong tuyệt đẹp, ngón taykhẽ có chút dùng sức hơn một chút.

Trên phần cổ trắng nõn củaChung Tử Kỳ nhất thời hiện một vết rướm máu nhàn nhạt. Những mạch máutrên đó bởi vì quá mức phẫn nộ và sợ hãi mà hằn rõ lên trên phần dathịt, lúc này nhất thời bởi vì cỗ hàn ý trên thanh đao cùng với cảm giác đau đớn truyền xuống mà bị bức chìm hẳn xuống bên dưới làn da. Hai chân Chung Tử Kỳ thoáng có chút nhũn ra, cặp môi trở nên khô khốc, căn bảnkhông thể nói nên lời nào cả.

Bạch Ngọc Lan chậm rãi thu hồithanh đao nhỏ thanh tú lại, nhét trở vào bên trong túi quần. Hắn cũngchẳng thèm liếc nhìn đám quân nhân Chung Gia đang chỉa súng thẳng vàotrên đầu của mình, nhẹ nhàng nâng tay đẩy mớ nòng súng đen ngòm kia rachỗ khác, sau đó chậm rãi cất bước đi về phía chiếc xe quân dụng củachính mình.

- Thật sự là một hồi kịch hay ra trò…

LanHiểu Long mỉm cười theo dõi một màn xung đột này, thầm nghĩ đám gia hỏacủa Tiểu đội 7 rốt cuộc cũng hiểu được đạo lý cần phải giúp cho Lão Đạicủa mình xuất đầu, cho nên mới cố ý bày ra trận thế như vậy. Đám đại lão kia của Bộ Quốc Phòng nhất định sẽ vô cùng thích thú đối với một hồi vở kịch, mặc dù là có chút khuôn sáo quen thuộc, nhưng không bao giờ nhàmchán này.

- Thu đội!

Hắn thu liễm lại tâm thần, hướng về phía Chung Tử Kỳ, miệng mỉm cười, thực hiện một động tác kính chào theo nghi thức Quân đội Liên Bang, phất tay ra lệnh cho đám đội viên Tiểuđội 7, lúc này đều đồng thời nâng lên súng ống của mình, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể nổ súng, thu hồi lại trận thế, nhanh chóng rời đi.

Bụi mù không ngừng tản ra trong gió phía sau đoàn xe đang trầm mặc rờiđi. Chung Tử Kỳ đưa tay ôm cổ, mang theo vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm theo đoàn xe đang càng ngày càng xa dần. Sắc mặt hắn tái nhợt, nghĩ đến đám hán tử giương súng chĩa vào mình kia, lại nghĩ đến thanh đao sắclẹm đặt trên cổ mình lúc trước… Hắn có thể cảm giác được một cách rõràng, lúc trước nếu thật sự phát sinh ra xung đột gì đó, như vậy con dao kia thật sự sẽ một phen đem động mạch cổ của mình một phát cắt đứt, vàđám súng hạng nhẹ Tạp Yến cùng với khẩu súng xoay nòng tốc độ cao ĐạtLâm kia sẽ một phen thật sự đồng loạt khai hỏa!

Lúc này sau lưng áo của vị Chung Nhị thiếu gia đã đồng thời trào ra vô số những giọt mồhôi lạnh. Hắn nhịn không được khẽ rùng mình nhanh một cái. Ý nghĩ muốnphát tiết phẫn nộ cùng với trả thù trong lòng của hắn, đã bị cỗ hàn ýkia hoàn toàn đánh tan thành mây khói.

Đó đều là một đám kẻ điên cả, còn điên cuồng hơn cả Lý Cuồng Nhân nữa… Bản thân mình là công tửmình vàng thân ngọc, làm sao có thể nguyện ý đem sinh mệnh quý giá củamình ra mà chơi đùa với đám kẻ điên kia được chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.