Chương trước
Chương sau
Trên một cái màn hình vô cùng lớn, một mũi tên màu đỏ từ phía Nam đâm thẳng về phía Bắc với tốc độ cực nhanh, sau đó lại cũng bằng tốc độ cực nhanh mà lan tràn rộng ra hai bên. Những cái mũi tên màu đỏ này chính là đại biểu cho Sư đoàn Thiết giáp 7. Tại một khu vực ngay phía trước chi Sư đoàn thiết giáp này khoảng hơn mười km, là một mảnh màu xanh lam, đại biểu cho chi Đại đột Đột kích của Đế Quốc đang dùng tốc độ cực cao lùi lại, ý đồ muốn thoát ly khỏi chiến trường. Nhưng mà chi Doanh đoàn Robot cùng với Phân đội bộ binh trọng trang đột kích mà bọn họ lưu lại phía sau để tiến hành bọc hậu, lúc này sớm đã biến thành tế vật khai đao của sự công kích sắc bén của Sư đoàn Thiết giáp 7 rồi. Bọn họ hôm nay tuyệt đối không thể nào hoàn thành được nhiệm vụ bọc hậu của mình.

Chi Đại đội Đột kích Quân viễn chinh Đế Quốc này theo nhiệm vụ ban đầu chính là nhanh chóng đột kích, phối hợp với chi Đại đội Robot Nguyệt Lang để đâm sâu vào chiến trường của Quân đội Liên Bang, nhưng mà Bộ Tư Lệnh Quân đội Đế Quốc ở khu vực Bắc bán cầu sớm nhận được tình hình chiến sự phi thường không ổn, trạng thái chiến trường trên đường ranh giới Nam, Bắc bán cầu đã xảy ra sự thay đổi mang tính chiến lược. Hai cái Sư đoàn của Quân đội Liên Bang đang từ khu vực Đông Bắc rất nhanh hướng về phía này mà phóng đến. Nếu như để cho đối phương đem chi bộ đội hai vạn người này hoàn toàn đóng băng tại khu vực đường ranh giới phía Nam, như vậy ngênh đón bọn họ khẳng định là kết cuộc tan tác, hoàn toàn thất bại. Cho nên chi bộ đội cơ giới hóa toàn diện này, hiện tại chỉ có cách tận khả năng dùng tốc độ nhanh nhất mà rút lui mà thôi.

Sư đoàn Thiết giáp 7 lúc trước đã phân ra thành ba đường truy kích, ở trên vùng bình nguyên Mã Nhã mà điên cuồng đập ra, từ trong khắp nơi khu vực cạnh Hoàng Sơn Lĩnh mà tiến hành truy kích.

Ngay tại thời điểm sắp sửa đuổi tới phía sau lưng chi Đại đội Đột kích Đế Quốc, ba đạo thiết lưu kia lại trong giây lát phân ra thành vô số các chi bộ đội chiến đấu cấp nhỏ hơn, hướng về phía sau của Đại đội Đột kích Đế Quốc mà đâm thẳng vào!

Lúc này thể hiện ra trên màn hình quan sát chiến trường, ba mũi tên màu đỏ thẫm đại biểu cho Sư đoàn Thiết giáp 7 kia trong giây lát đã phân ra rất nhiều những sợi tơ nhỏ, căn bản không hề e sợ bất cứ hỏa lực bao trùm nào cả, mạnh mẽ mà không chút sợ hãi phóng vọt lên trên, không hề tiến hành che chắn bất cứ cái gì xung quanh, cũng càng không có bất cứ cái gì bọc hậu, chỉ có trực tiếp nhất, phóng thẳng vào đội hình của quân địch.

Mà những sợi tơ đỏ nhỏ, đại biểu cho một Doanh đoàn, thậm chí là một Phân đoàn nhỏ kia, sau khi hung hăng xuyên thẳng vào trong đội hình của Đại đội Đột kích Đế Quốc, những sợi tơ đỏ kia lại một lần nữa đột nhiên lan tràn ra, xảo diệu vô cùng, bắt đầu tiến hành phân cách hỏa lực, lại cực kỳ ngăn nắp, không một chút hỗn loạn, đem toàn bộ Đại đội thiết giáp của Quân đội Đế Quốc hoàn toàn phân tách ra thành từng mảnh nhỏ.

Những đám mây do những luồng khói thuốc súng cấu thành thỉnh thoảng lại phiêu phù trên khu vực bầu trời đêm rộng lớn. Trên khu vực tác chiến rộng hơn mười km vuông kia, lúc này đã bị chia tách ra, giống hệt như những đường gân lá cây vậy, đồng thời cũng tuôn trào ra những quang mang chói mắt cùng với những thanh âm nổ mạnh khủng bố.

Từng đạo mệnh lệnh cụ thể của Sư Bộ Sư đoàn Thiết giáp 7 thông qua hệ thống liên lạc chỉ huy nội bộ không ngừng phát ra, thông qua luồng không khí tràn ngập lửa đạn, xuyên qua những khói bụi của những cơn nổ mạnh, tuyền đến trực tiếp từng đơn vị bộ đội tác chiến trên chiến trường. Thậm chí có đôi khi, những mệnh lệnh còn trực tiếp tuyên bố thẳng xuống từng ban, từng bậc đơn vị chiến đấu bên dưới nữa. Những đơn vị bộ đội Quân đội Liên Bang dưới sự chỉ huy tuyệt diệu mà sắc bén kia, giống như là vô số những thanh tiểu đao vô cùng sắc bén vậy, đem chi Đại đội Đột kích của Quân đội Đế Quốc không ngừng cắt thành từng mảnh nhỏ, tuôn máu tươi đầm đìa.

Sĩ quan chỉ huy cao nhất của Sư đoàn Thiết giáp 7 chính là Đỗ Thiếu Khanh, vị nhất đại danh tướng, thế nhưng cả đời này vẫn chưa từng chân chính xuất hiện trên chiến trường, rốt cuộc giờ khắc này đây, trên khỏa hành tinh 5460 tràn đầy khói lửa chiến loạn này, đã chân chính thể hiện ra năng lực chỉ huy tác chiến tuyệt mỹ cùng với tố chất tâm lý vô cùng bình tĩnh mà đang sợ của mình.

Ông ta lúc này giống như là một vị chỉ huy hòa nhạc xuất sắc nhất trong toàn cõi vũ trụ bao la này, nhẹ nhàng huy động cây gậy chỉ huy hòa nhạc nhỏ bé trong tay mình, liền có thể đem toàn bộ một dàn nhạc giao hưởng khổng lồ mà phức tạp, hoàn toàn nắm rõ ràng trong lòng bàn tay của mình. Cho dù chỉ là một tia biến âm vô cùng nhỏ bé ở một góc khuất nào đó, một động tác nhích người nhỏ bé của một vị diễn tấu nào đó, cũng đều không tránh khỏi cặp mắt tinh tường của ông ta.

Nhưng mà Đỗ Thiếu Khanh cũng tuyệt đối không có cuồng vọng đến mức có ý đồ muốn tự mình chỉ huy mỗi một khu vực phạm vi chiến đấu cục bộ nhất trên toàn bộ chiến trường này. Bởi vì ông ta hiểu rất rõ ràng rằng, bản thân mình cũng không phải là một siêu nhân có năng lực tính toán số liệu thiên tài như là cỗ Máy vi tính Trung ương tại Cục Hiến Chương kia. Ông ta chỉ là dựa vào những suy tính chiến thuật trước đó của Bộ Tham Mưu, lại thêm lúc này Quang huy Đệ nhất Hiến Chương cấp cho ông ta vô số các tham số, ông ta chỉ là đứng một chỗ nào đó, tùy thời phối hợp cùng với điều chỉnh mỗi một thế cục chiến đấu cục bộ nào đó trên chiến trường, rồi đưa thông tin điều chỉnh đó xuống cho các thuộc hạ bên dưới, cuối cùng nhờ vậy mà Sư đoàn Thiết giáp 7 của mình có thể đạt được thắng lợi cuối cùng.

Đại đội Đột kích Đế Quốc này vốn chính là chi đơn vị bộ đội vương bài trong Quân đoàn Phong Lâm Quân viễn chinh Đế Quốc. Mặc dù bọn họ bị Sư đoàn Thiết giáp 7 tiến hành truy kích sắc bén mà lãnh khốc, dùng một loại phương thức như là đao xắt thịt, không ngừng tiến hành xâm nhập, chia cắt lẫn nhau. Thế nhưng bọn họ vẫn như cũ không hề rối loạn trận tuyến. Đám quân nhân của Đại đội Đột kích Đế Quốc này vẫn như cũ không ngừng tiến hành chiến đấu lừng lẫy mà dũng mãnh. Chỉ là đối mặt với hai mươi mấy đầu Robot MX màu đen của Quân đội Liên Bang giống hệt như những con hổ nhảy vào bầy cừu chạy loạn kia, bọn họ vẫn có cảm giác vô cùng khó giải quyết.

Một tiếng đồng hồ sao, tại một khu vực lòng chảo, cách đường ranh giới phân chia Nam, Bắc bán cầu một khoảng cách đáng kể nào đó, Đại đội Đột kích Đế Quốc đang không ngừng lui lại kia, rốt cuộc cũng không thể nào thừa nhận nổi những vết thương không ngừng cắt xuống người mình, cùng với loại đột kích chớp nhoáng của đám Robot MX màu đen Liên Bang kia nữa rồi. Cả Đại đội trong khoảnh khắc nhất thời chủ động tản ra, bắt đầu tiến hành chiến đấu với đơn vị Tiểu đội làm cơ sở phối hợp. Bọn họ bắt đầu tăng nhanh tốc độ lùi lại, vừa chiến đấu vừa không ngừng lùi nhanh về phía sau, hướng về phía Bắc bán cầu mà dùng tốc độ nhanh phóng chạy như điên. Tình thế chiến đấu đã tiến nhập tình trạng này, bất luận là Đại đội Đột kích Đế Quốc đang không ngừng lui lại kia, hay là Sư đoàn Thiết giáp 7 đang tiến hành truy kích, cũng rất khó có thể tiếp tục bảo trì trận hình chiến đấu ban đầu nữa. Bọn họ bắt đầu giống như vô số những viên cầu bình thường, tan rã, bắn ra tán loạn khắp bốn phía trên khu vực bình địa. Có đôi khi một Doanh đoàn Liên Bang xâm nhập vào khu vực của hai Doanh đoàn Đế Quốc nào đó. Cũng có đôi khi một Tiểu đội Đế Quốc cũng tuyệt vọng phát hiện xung quanh mình cư nhiên xuất hiện đến bốn trăm đầu chiến xa thiết giáp của Quân đội Liên Bang…

Một cuộc chiến vừa chạy vừa đuổi lúc đầu, bây giờ đã biến thành một hồi loạn chiến. Vào đến thời khắc này, hệ thống Máy vi tính Trung ương Liên Bang đã tiến hành theo dõi chiến trường vô cùng chuẩn xác, cùng với sự bình tĩnh chỉ huy đến cực điểm của Đỗ Thiếu Khanh và các quân nhân sĩ quan tham mưu của Sư Bộ Sư đoàn Thiết giáp 7, cũng đã phát huy ra năng lự chỉ huy chặt chẽ, cẩn thận đến cực điểm… Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương đến thời khắc này rốt cuộc đã phát huy ra tác dụng lớn nhất của nó.

Trên khu vực bình nguyên rộng lớn, trong một màn đêm tối, Đại đội Đột kích Đế Quốc, bình thường giống hệt như một thanh chiến phủ sắc bén, lúc này đã sớm biến thành vô số mảnh sắt vụn bén nhọn, hung ác mà cuồng dã nhất. Còn Sư đoàn Thiết giáp 7, lúc đầu khi truy kích giống hệt như một thanh Khai sơn cự đao, lúc này cũng đã vỡ vụn ra, lại biến thành vô số những thanh tiểu đao vô cùng sắc nhọn, bén ngót không ngừng công kích. Nhìn bề ngoài những thanh tiểu đao này vô cùng hỗn loạn, thế nhưng trên thực tế, trong sự hỗn loạn đó lại luôn có tiết tấu nhất định. Mỗi một cái liên đội tiến hành công kích bằng những thế trận, hoặc trên những địa hình vô cùng phức tạp, nhưng đều có thể nắm bắt hết sức rõ ràng vị trí chính xác của mình, hiểu rõ ràng sứ mệnh của mình, vẫn như cũ, tiếp tục duy trì trạng thái tiến công sắc bén của mình…

o0o

Trong đại sảnh Bộ Chỉ Huy tiền tuyến Quân đội Liên Bang, Nam bán cầu.

- Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh, quả thật là danh bất hư truyền.

Thân là một sĩ quan chỉ huy cao cấp của Quân đội Tây Lâm, Trung Tướng Nạp Nhĩ Tốn đối với Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sư đoàn Thiết giáp 7 cũng không có quá nhiều hảo cảm. Nhưng mà hôm nay tận mắt chứng kiến năng lực chỉ huy của Đỗ Thiếu Khanh cùng với tố chất quân sự cường hãn của Sư đoàn Thiết giáp 7, ông ta vẫn nhịn không được sinh ra một sự cảm phục từ tận đáy lòng.

Tuy rằng đến lúc này, Đại đội Đột kích của Quân đội Đế Quốc cũng không hề có những dấu hiệu gì cho thấy sắp sửa tán loạn, nhưng mà nếu tình hình chiến trường tiếp tục phát triển theo chiều hướng này, đợi đến khi hai Sư đoàn hỗ trợ của Quân đội Liên Bang kịp kéo đến trợ giúp, bao vây toàn diện Đại đột Đột kích kia ở Nam bán cầu, như vậy kết cuộc cũng đã định.

Những hình ảnh chiến trường giống như thế này, hiện tại cũng đang không ngừng phát sinh ra trên khắp nơi tại mảnh đất giao tuyến giữa khu vực Nam, Bắc bán cầu, nằm vắt ngang cái Tinh cầu 5460 này. Quân đoàn Phong Lâm của Quân viễn chinh Đế Quốc, tiến hành cường thế tấn công bất ngờ vào Nam bán cầu, thành công chém giết đến tận đạo phòng tuyến thứ ba của Quân đội Liên Bang, giống như là một khỏa đạn pháo tốc độ cao, xuyên thủng qua vô số lớp màn chắn hợp kim rắn chắc, thế nhưng rốt cuộc cũng đã trở nên mệt mỏi vô cùng, hoàn toàn bị chặn đứng lại. Trong thời khắc này, thế công cuồng mãnh như thủy triều kia, cuối cùng đã bị ngăn chặn, mà đám Quân đội Liên Bang đang bị ép đến mức không thể nào thở nổi kia, thì lại bắt đầu đạt được một cơ hội hít thở hồi phục lại sức lực.

Ngay sau đó, dưới mệnh lệnh của Bộ Chỉ Huy tiền tuyến Quân đội Liên Bang cùng với sự chỉ dẫn cặn kẽ của Quang huy Đệ nhất Hiến Chương, Quân đội Liên Bang ở khu vực Nam bán cầu bắt đầu tiến hành phản công mãnh liệt!

Cái Máy vi tính Trung ương tại Cục Hiến Chương lạnh như băng kia cũng không thể nào hoàn toàn tiến hành chỉ đạo trận chiến tranh xảy ra trên khỏa tinh cầu này được. Nó chỉ là có thể cung cấp những số liệu cặn kẽ, chi tiết nhất về tình hình chiến trường khủng bố này, cùng với việc tiến hành theo dõi toàn phương diện tình hình chiến tranh xảy ra ở khu vực nó bao phủ mà thôi. Những thông tin mà nó cung cấp, sẽ trợ giúp cho Bộ Chỉ Huy tiền tuyến Liên Bang tiến hành hoạch định kế hoạch. Đồng thời năng lực tính toán cường đại của cỗ Máy vi tính Trung ương Cục Hiến Chương này, cũng bắt đầu tiến hành những kế hoạch thôi diễn chiến thuật cặn kẽ, chi tiết đến mức tận cùng cho Quân đội Liên Bang tiến hành lần phản công này…

Nhưng mà cái luồng sóng phản kích khổng lồ, bao la hùng vĩ này, cũng không đạt được chiến quả tuyệt mỹ như Sư đoàn Thiết giáp 7 trên khu vực bình nguyên bên ngoài khu vực Hoàng Sơn Lĩnh, Độc Cô Lĩnh kia…

Một phần nguyên nhân là vì các đơn vị bộ đội chủ lực của Quân đội Liên Bang dưới sự tiến công khủng bố không chút gián đoạn của Quân đoàn Phong Lâm Quân viễn chinh Đế Quốc, bản thân đã hao tổn không ít thực lực trước đây, cho nên lúc này mặc dù là phát động thế tiến công mạnh mẽ, nhưng cũng khó có thể bày ra uy lực mạnh nhất của mình. Càng quan trọng hơn nữa chính là, ngay trước khi Quân đội Liên Bang bắt đầu tiến hành phản kích, đám Quân viễn chinh Đế Quốc vốn còn đang rít gào, lãnh huyết, không ngừng tiến công mãnh liệt kia, đột nhiên giống như là nhận được một mệnh lệnh nào đó vậy, trong khoảnh khắc bắt đầu triệt thoái cực nhanh về phía sau!

Đám Quân đội Đế Quốc này lúc tiến công thì thế đánh úp giống như từng đợt triều dâng mãnh liệt vậy, thế nhưng rút lui thì cũng giống hệt như thủy triều rút đi. Khi phát động tiến công, bọn họ tuyệt đối vô tâm, không hề quan tâm đến thi thể của những chiến sĩ đồng đội ngã xuống trên chiến trường. Đến khi lùi lại, bọn họ cũng tuyệt đối trầm mặc mà nhanh chóng đến cực điểm. Sau khi bọn chúng rút hết, ở trên khu vực chiến trường rộng gần ba trăm km của khu vực ranh giới Nam, Bắc bán cầu, đã để lại vô số những thi thể của chiến sĩ song phương, hàng vạn tấn đất đá bị hỏa lực xốc lên, cùng với la liệt khắp nơi những chiếc chiến xa hỏng hóc đang không ngừng bốc khói nghi ngút và vô số những con Robot bị tiêu diệt, ám đen nằm lăn lóc trên chiến trường!

- An Bố Lý, lão thật sự là mạnh mẽ, thật sự là lãnh khốc… Chỉ là, lão đến tột cùng là đang muốn tính toán cái gì đây?

Cặp lông mày hoa râm của Trung Tướng Nạp Nhĩ Tốn nhất thời nhăn tít lại thành một đường thẳng, nhìn đám Quân viễn chinh Đế Quốc đang không ngừng lùi về nhanh như thủy triều rút trên màn hình theo dõi trước mặt, tâm tình dị thường trầm trọng.

Bất kể đến hậu quả, ném lên chiến trường hơn bốn vạn thi thể của Quân viễn chinh Đế Quốc, dốc hết toàn bộ vốn luyến tích trữ trong những ngọn núi băng kia hơn mười năm nay, lãng phí hàng vạn tấn đạn dược, bom, hỏa tiễn… như vậy, rốt cuộc chỉ có thể đánh đến đạo phòng tuyến thứ ba trong bốn đạo phòng tuyến của Quân đội Liên Bang… Kết quả là, chỉ một đạo mệnh lệnh hạ xuống từ Bộ Tư Lệnh Quân viễn chinh, khiến cho đám quân nhân Đế Quốc đang điên cuồng kia nháy mắt rút lui trở về, hơn nữa còn rút lui mạnh mẽ dứt khoát như vậy, không một chút ham chiến, không một chút tiếc nuối, không quan tâm đến cả những chiến hữu đã ngã xuống của mình… Trung Tướng Nạp Nhĩ Tốn thân là một sĩ quan chỉ huy Quân đội cao cấp, phi thường rõ ràng loại tố chất rút lui toàn diện khỏi chiến trường hỏa tuyến như thế này, có thể chứng minh rõ ràng, bình thường đám quân lính Đế Quốc đã tiếp nhận những sự huấn luyện quân sự khủng bố đến như thế nào, cùng với kỷ luật quân sự của Đế Quốc nghiêm khắc đến thế nào…

o0o

Vô số những chiếc chiến xa thiết giáp ầm ầm đùng đùng di chuyển, nghiền nát toàn bộ bề mặt khổng lồ của khỏa hành tinh này thành hàng trăm ngàn đường thẳng song song. Hơn mười vạn Quân đội Liên Bang tiến hành tiến công đám quân binh Đế Quốc đang không ngừng lùi lại. Cái hình ảnh này trình diễn trên bối cảnh màn đêm đang dần dần rút đi, nhường không gian lại cho ánh sáng ban ngày. Lúc này trên khỏa tinh cầu tràn ngập khói lửa này chợt thể hiện ra một hình ảnh bàng bạc mà vô cùng tráng lệ…

Mười lăm Sư đoàn chủ lực của Quân đội Liên Bang lúc này đã toàn bộ xuất phát, hướng về phía Bắc bán cầu, tiến hành một hồi tiến công toàn diện. Lúc này tình hình chiến trường đã tiến nhập vào giai đoạn thứ ba của kế hoạch dẫn dụ của Bộ Quốc Phòng. Bọn họ dưới sự chỉ dẫn cặn kẽ của Quang huy Đệ nhất Hiến Chương, dùng tốc độ cực cao, tiến hành theo lộ tuyến đột kích xen kẽ. Một khi bọn họ tiến nhập vào khu vực Bắc bán cầu, như vậy bọn họ sẽ mất đi ưu thế được sự trợ giúp của Quang huy Đệ nhất Hiến Chương.

Cũng không ai biết được rằng, cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang đáng lý ra là phải tận lực hỗ trợ trận chiến mãnh liệt trên khỏa hành tinh này, nhưng mà nó lúc này lại đang bận việc khác. Kỳ thật giờ phút này, nó lại đang phải làm thêm một sự kiện khác nữa: đó chính là thay người khác lái xe, hoặc nói chính xác là thay người khác làm tài xế…

o0o

Trên đường chân trời xa xa, bầu trời đột nhiên ló ra một luồng ánh sáng trắng tinh. Tia ánh sáng mới mọc chiếu rọi lên Không cảng Lạc Khâu, đem những họng vũ khí hỏa lực hạng nặng vô cùng nặng nề kia, chiếu rọi, phát ra những tia kim chúc sáng bóng mê người.

Từ bên trong khu rừng tối đen ở phương xa chợt truyền đến một trận rung động lớn. Một đầu Robot MX màu đen đã bị tổn hại nghiêm trọng, dưới sự ngắm chuẩn của vô số loại vũ khí hạng nặng, chậm rãi đi vào khu căn cứ Không cảng.

Đám quân nhân sĩ quan bên trong Không cảng đã sớm nhận được tin tức truyền đến. Một cái xe thang cao lớn đã nhanh chóng chạy đến trước con Robot.

Cánh cửa bảo hộ khoang điều khiển con Robot MX màu đen chậm rãi mở ra. Hứa Nhạc, sắc mặt vô cùng tái nhợt, tay ôm theo Giản Thủy Nhi, lúc này vẫn còn đang ở trong tình trạng mỏi mệt, ngủ say, dưới ánh mắt khiếp sợ mà khâm phục của vô số những binh lính Liên Bang bên dưới, chầm chậm từ trong con Robot đi ra.

o0o

Giản Thủy Nhi sau khi tỉnh lại, được một vị nữ quân nhân dẫn đi khu sinh hoạt, tiến hành tắm rửa, ăn uống khôi phục lại thể lực. Còn Hứa Nhạc thì lại yêu cầu một gã quân nhân dẫn mình đi đến khu căn-tin. Mặc dù lúc còn ở trong con Robot, hắn đã ăn một hơi bốn viên thức ăn tổng hợp năng lượng cao, thế nhưng mấy thứ này cũng không đủ để thỏa mãn được cái dạ dày đã trống rỗng đến cực điểm của hắn.

Gã quân nhân sĩ quan cấp bậc Thiếu Úy phụ trách dẫn đường kia, mang theo vẻ mặt vô cùng ngưỡng mộ, nhìn hắn, hồi hộp nói:

- Trung Tá Hứa Nhạc, đồ ăn sẽ ngay lập tức mang tới.

Hứa Nhạc gật gật đầu một cái, đột nhiên hỏi:

- Có thể phiền anh cho tôi mượn một cái điện thoại được không? Tôi cần dùng một chút…

- Đây là vinh hạnh của tôi!

Gã Thiếu Úy kia thành khẩn mà vui vẻ nói nhanh. Ngoại trừ vị Thiếu Úy hưng phấn này ra, lúc này còn có rất nhiều những gã quân nhân sĩ quan của Không cảng Lạc Khâu đang đứng ở khoảng cách xa xa trong khu căn-tin, hưng phấn mà vô cùng tò mò quan sát tình hình ở bên này.

Hiện tại ở trong Quân đội Liên Bang, Hứa Nhạc cũng không hề là một cái tên bình thường nữa, mà là một danh nhân thật sự. Huống chi vào lúc này, đã có rất nhiều quân nhân sĩ quan ở đây, đã biết được vị Trung Tá thiếu niên trẻ tuổi này, trong trận chiến phòng thủ phản công của Quân đội Liên Bang đêm hôm nay, đã lập nên một cái chiến công vô cùng hiển hách, khó có người có thể so sánh được.

Ngay lúc Hứa Nhạc vừa mới bấm xong một dãy số điện thoại, ở trước mặt hắn liền được đưa đến một đống những đĩa lớn đĩa nhỏ. Hắn trừng lớn cặp mắt hí của mình, nhìn về phía loại thức ăn cả người đỏ bừng, bộ dáng vô cùng xấu xí đang nằm trên những cái đĩa trước mặt, giật mình không nói nên lời.

- Là loại Cua Hoàng Đế, đặc sản vùng sông băng của Tinh cầu 5460, cùng với loại trứng cá muối thượng hạng nhất. Chắc là ngài chưa từng thưởng thức bao giờ.

Gã Thiếu Úy mang theo vẻ mặt khẩn trương nói.

Hứa Nhạc giương mắt nhìn đám cua luộc đỏ au trên bàn, lắc lắc đầu nói:

- Tôi không thích ăn mấy cái này… Làm phiền anh kiếm cho tôi một ít cơm trắng, hoặc là mì cũng được. Ách, tốt nhất là nhiều nhiều một chút…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.