Chương trước
Chương sau
Tốc độ phản ứng của gã sát thủ này có thể nói là cực kỳ nhanh, mọi người ở đây căn bản cũng chẳng thể nào phản ứng lại được, tự nhiên cũng không có cách nào ngăn cản lại được. Thế nhưng khi hắn mới nhào đi chưa được mấy bước liền đụng phải một bức tường bông.

Bức tường bông này tự nhiên chính là phần ngực bụng của Điền mập mạp.

Cũng không ai có thể nhìn thấy được, rõ ràng là Điền mập mạp lúc nãy còn ở trước mặt của hắn cách đó mấy thước, như thế nào chỉ trong khoảnh khắc có thể nhận ra được thân phận của gã sát thủ này, hơn nữa trong thời điểm một khắc điện quang hỏa thạch đã lướt qua một khoảng cách hơn năm thước, chặn ngang đường bỏ chạy của gã sát thủ.

Trên tay phải của gã sát thủ chợt lóe lên một đạo hàn quang, một thanh đao sắc bén trơn nhẵn sáng loáng chợt xuất hiện, phóng thẳng về phía cổ họng của Điền mập mạp. Phần miệng vết thương trên mu bàn tay của hắn lúc trước được che chắn lại, hiện tại rốt cuộc cũng lộ ra, phun ra một đám máu tươi, văng lên tung tóe.

Tay trái của Điền mập mạp nâng lên, sạch sẽ lưu loát chụp một chưởng lên cổ tay của gã sát thủ. Lưỡi đao trên tay hắn rớt xuống, phốc một tiếng đã rớt thẳng xuống đất.

Trên tay trái của gã sát thủ chẳng biết lúc nào đã có thêm một khẩu súng lục. Nhưng mà ngón tay của hắn căn bản cũng không kịp chạm đến cái cò súng lạnh như băng, thì cổ tay của hắn đã bị ba ngón tay có chút thô béo nhẹ nhàng phất qua một cái...

Động tác phất tay của ba ngón tay thô béo này đặc biệt ôn nhu, thế nhưng lại đặc biệt phá lệ đáng sợ, cổ tay của gã sát thủ tê rần lên, giống như là bị điện giật vậy, rốt cuộc cũng không cầm nổi cây súng lợi hại nhất của hắn ta nữa.

Phốc phốc phốc phốc—

Toàn trường vang lên một trận thanh âm rầm rĩ dày đặc loạn xạ, giống như là có vô số những cây gậy gõ lên trên bức tường bông vậy, sau đó liền là một mảnh im lặng.

Sắc mặt gã sát thủ lúc này tái nhợt. Khuôn mặt vốn bình thường lúc này đã trở nên trắng nhợt, trong miệng lại càng không ngừng chảy ra máu tươi. Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt béo tròn có vẻ thân thiện, hòa nhã gần sát mặt hắn trong gang tấc, nhịn không được thoáng nhếch miệng lên mỉm cười một cái, có chút tự giễu cười cười, thản nhiên nói:

- Lợi hại... Hãy động thủ đi.

Trong khoảng thời gian mấy giây trước đây, gã sát thủ này đã đem hết toàn bộ công phu đánh nhau bảo mệnh dưới đáy hòm của mình toàn bộ thi triển ra hết, thế nhưng cái gã mập mạp đối diện có chút đáng khinh mà khủng bố này, lại chỉ cần khẽ phất phất tay mấy cái, liền biến tất cả những thế tấn công mãnh liệt của hắn, biến thành phí công vô ích. Ngay cả khẩu súng bảo mệnh của mình cũng đã nằm trong tay của đối phương.

Tay phải của Điền mập mạp có chút nhanh nhẹn, nắm chặt trong tay khẩu súng lục vừa mới đoạt được, nhắm thẳng vào trong cổ họng của gã sát thủ... Hắn nghe thấy vậy, trầm mặc suy nghĩ trong chốc lát, sau đó mới nói:

- Hứa Nhạc.

Hứa Nhạc trừng lớn cặp mắt, tuy có chút không thể tin nổi, nhưng lại vẫn như cũ bước sang bên phải một bước, dùng thân thể của mình che khuất đi ánh mắt tò mò của cô bé con Chung Yên Hoa.

Rắc một tiếng giòn tan vang lên, thanh âm cũng không quá lớn. Phần cổ họng của gã sát thủ đột nhiên chảy ra một dòng máu, xương cổ gãy rời, rắc một tiếng vang lên liền ngã xuống.

Điền mập mạp cúi đầu nhìn xuống cổ thi thể dưới chân mình, trên bàn tay phải dày rộng cầm khẩu súng lục của gã sát thủ, tựa hồ như đang nghiên cứu cái gì đó.

Tất cả mọi người hiện tại đang có mặt ở đây cũng đã bị một màn chấn động này khiến cho không nói nên lời. Bọn họ ngoại trừ việc khiếp sợ đối với chuyện gã mập mạp này dám ở nơi này ra tay giết người, phần lớn hơn nữa là kinh hãi đối với thực lực cường hãn mà hắn thể hiện ra lúc trước khi ra tay chặn lại gã sát thủ, hơn nữa còn thể hiện ra năng lực chiến đấu cận chiến gần như là khủng bố kia.

Lâm Đấu Hải lúc này sắc mặt đã vô cùng tái nhợt. Hắn nhìn chằm chằm về phía Điền mập mạp, rốt cuộc cũng đoán ra được thân phận thật sự của đối phương, hơn nữa cũng biết rõ ràng nguyên nhân vì sao lúc trước Khổng Thúc thậm chí không hề để ý đến tôn ti, vai vế, cũng một phen kéo mình lùi lại.

Lợi Thất Thiếu gia lặng lẽ nhìn Điền mập mạp đi lướt ngang qua trước mặt mình, thoáng khẽ chút cúi đầu hành lễ, thập phần lễ phép hỏi:

- Xin hỏi, ngài có phải là Thượng Tá Điền Đại Bổng hay không?

0O0

Trong căn biệt thự tại Tê Hà Châu, Hứa Nhạc đã từng nghe qua Chung phu nhân đề cập về đoạn sự tích xa xưa kia, Điền mập mạp bởi vì một chuyện xung đột gì đó trong quân doanh, đã đem vị Sư Đoàn Trưởng lãnh khốc băng tuyết Đỗ Thiếu Khanh kia đánh thành băng tuyết trư yêu, chính vì vậy mà quân hàm rốt cuộc bị giảm xuống mất bậc, hơn nữa trong hồ sơ quân đội đã để lại một vết nhơ lớn không cách nào xóa bỏ được. Điền mập mạp vào năm ba mươi ba tuổi đã nhờ vào vô số quân công hiển hách mà tấn chức thành Thượng Tá, lại bởi vì một vết nhơ lớn trong hồ sơ quân đội, cho nên cả cuộc đời này cũng không thể nào gắn thêm một khỏa tinh nữa lên trên quân hàm, rốt cuộc cũng chỉ có thế ảo não xuất ngũ.

Cho nên lúc này nghe được Lợi Hiếu Thông một câu gọi Điền Đại Bổng Thượng Tá, Hứa Nhạc liền biết rõ ràng Lợi Thất Thiếu gia này cũng không có nhận sai người, chỉ là trong lòng chợt sinh ra một tia cảm giác có chút quái dị... Điền Đại Bổng Thượng Tá? Cái tên cùng với cái quân hàm này phối hợp lại với nhau, thật đúng là có chút khiến cho người ta không thoải mái chút nào. Điều khiến cho hắn cảm thấy quái dị hơn nữa chính là, cái thái độ cung cung kính kính lúc này của Lợi Hiếu Thông, cùng với biểu hiện trầm mặc ngoan ngoãn của Lâm Đấu Hải đang đứng cách đó không xa.

Với năng lực khủng bố cùng với sức ảnh hưởng rộng lớn của Thất Đại Gia Tộc trong Liên Bang mà nói, một gã Thượng Tá đã xuất ngũ, quyết không thể nào khiến cho Lợi Hiếu Thông phải thể hiện ra vẻ mặt tôn kính đến như thế. Điền mập mạp ngay tại trang viên Mộc Cốc mạnh mẽ ra tay với gã sát thủ kia... Tuy nói rằng gã sát thủ kia chính là kẻ vừa mới ra tay trong Mộc Cốc vừa gây sự xong chạy thoát, nhưng mà gã sát thủ này chung quy vẫn là có thân phận nhân viên an toàn của Lâm Gia, Lâm Đấu Hải từ trước đến nay vẫn luôn ngu xuẩn kiêu ngạo làm càn xằng bậy, không ngờ hiện tại lại biểu hiện thành thành thật thật như thế, chẳng lẽ cũng chính là bởi vì... gã Điền mập mạp này?

- Ta chính là Điền Đại Bổng, không biết Thất Thiếu gia có gì dạy bảo không?

Điền mập mạp mỉm cười tủm tỉm nhìn Lợi Hiếu Thông nói. Trong tay hắn lúc này vẫn còn nắm chặt khẩu súng của gã sát thủ mà hắn vừa mới giết chết, nhưng trên nụ cười lại tràn ngập một sự nhiệt tình cùng với thân thiết chẳng biết là từ nơi nào mà đến.

Chương 066: Chuyện xưa Điền Đại Bổng (3)

Hôm nay Mộc Cốc đã xảy ra một trường phong ba, cũng không có khả năng ngồi đây mà kể lại những chuyện bảo mẫu năm xưa... Hắn chỉ là nói một câu mơ hồ sau đó im lặng không nói gì nữa. Chỉ là trong lúc nói những lời này, Hứa Nhạc trong lòng không khỏi thầm nghĩ, chính mình đi trên con đường thoát khỏi Đại khu Đông Lâm mà Phong Dư đại thúc đã sắp xếp cẩn thận cho mình, cho nên mới gặp được Tiểu Dưa Hấu, đi đến Đại học Lê Hoa gặp được Thai Chi Nguyên... Nếu tất cả chuyện này hết thảy thật sự đều là do Phong đại thúc an bày, như vậy không khỏi quá mức yêu dị rồi. Hơn nữa trước khi ông ta chết đi còn làm ra loại an bày như thế, đến tột cùng là vì cái gì chứ?

0O0

Trang viên Mộc Cốc lúc này đã hỗn loạn, nên mọi người trong đó không được phép bỏ về. Ở bên cạnh cánh rừng thu, Hứa Nhạc nhìn về phía Điền mập mạp, nghiêm túc mở miệng hỏi:

- Lúc ấy ông làm thế nào mà biết được gã nhân viên áo xám kia chính là gã sát thủ?

- Vậy còn cậu thì làm sao lại biết được?

Điền mập mạp mỉm cười tủm tỉm nhìn Hứa Nhạc, hỏi ngược lại một câu.

Hứa Nhạc bắt chước bộ dáng của Lan Hiểu Long, khẽ nhún nhún vai, bất đắc dĩ lãng tránh vấn đề này, bởi vì hắn cũng không giải thích được chuyện này.

Điền mập mạp trầm mặc một lúc sau, đột nhiên cái mũi mập mạp thoáng nhích nhích lên một cái, bộ dáng như ngửi ngửi cái gì đó, nhàn nhạt nói:

- Trên người của gã đó có chút mùi vị của loại thuốc súng đời thứ hai.

Hứa Nhạc lập tức sáng tỏ được vấn đề. Cái gã sát thủ kia sau khi bị thương, vì muốn mạnh mẽ cầm máu, cho nên đã dùng loại bột thuốc súng trong viên đạn của khẩu súng lục... Mà cũng chính là vì loại mùi vị này, cho nên mới bị Điền mập mạp phát hiện ra tung tích.

- Vậy thì ông vì cái gì mà lại xuống tay giết hắn?

Hứa Nhạc nhìn xuống hai bàn tay béo múp míp mà mềm nhũn như mấy ổ bánh mì của Điền mập mạp đang thả dọc xuống hai bên hông của hắn, nhẹ giọng hỏi.

- Bởi vì hắn rất nguy hiểm...

Điền mập mạp xoay người lại, nhìn Hứa Nhạc nói:

- Tuy rằng hắn đã bị cậu cùng với thủ hạ của cậu đánh cho bị trọng thương. Nhưng mà ngay lúc đó hắn vẫn như cũ vô cùng nguy hiểm. Trên thực tế, loại sát thủ nguy hiểm giống như thế này, cho dù có bắt được hắn, cũng không có khả năng hỏi ra được người chủ mưu đứng ở phía sau... Một khi đã như thế, ta đành phải ngay tại đương trường giết chết hắn, để cảnh cáo một số nhân vật nào đó...

Một số nhân vật nào đó, vì cái gì lại lựa chọn vào đúng lúc này, giờ phút này, lại hướng về cô bé Tiểu công chúa Chung Yên Hoa mà Tây Lâm Chung Gia đặt trong Liên Bang mà hạ sát thủ cơ chứ? Hứa Nhạc thoáng trầm mặc một lúc, trong lòng dần dần sinh ra một cảm giác mất mác, cất giọng thì thào nói:

- Nhưng mà để lại một người sống, có lẽ còn có cơ hội hỏi ra một chút manh mối gì đó...

- Cho dù có hỏi ra được thì có ai tin được cơ chứ? Cho dù là đám nhãi con của bên phía Đế Quốc từ trước đến giờ cũng luôn giương mắt nhìn về phía chúng ta, hoặc là địch ý của một số thế lực nào đó trong Liên Bang cho đến bây giờ cũng chưa từng giảm bớt chút nào.

Trong mắt của Điền mập mạp toát ra một tia trào phúng nhìn hắn, nói:

- Nếu như ta nói là người của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 làm, vậy cậu có tin hay không?

Hứa Nhạc thoáng ngẫm nghĩ một lúc thật lâu, sau đó mới lắc lắc đầu... Chỉ cần là một người bình thường có suy nghĩ logic một chút, cũng sẽ không thể nào chấp nhận nổi lối suy luận có chút điên cuồng như thế của Điền mập mạp. Giết chết người thừa kế của Chung Gia Tây Lâm, đối với Sư Đoàn Thiết Giáp 7 cùng với Đỗ Thiếu Khanh mà nói cùng không có bất cứ lợi ích gì cả. Càng quan trọng hơn nữa chính là, Đỗ Thiếu Khanh từ trước đến giờ vẫn luôn luôn là một quân nhân chuyên nghiệp kiểu mẫu, mặc dù hắn có thể là một gã quân nhân dữ dằn hiếu thắng kiêu ngạo tự đại, thế nhưng hắn cũng không phải là hạng người điên cuồng mất trí.

Điền mập mạp nhìn thấy hắn lắc lắc đầu, bật cười ha ha một tiếng, trong tiếng cười lại chợt sinh ra một tia thần thái tang thương kiên nghị, tràn ngập ý tứ cảm xúc hoàn toàn không phù hợp với thân hình mập mạp buồn cười của hắn.

oOo

Cũng không mất thời gian bao lâu, đám quân nhân của Tổng Cục Cảnh Sát Cảng Đô cùng với quan viên của Cục Điều Tra Liên Bang cũng nhận được tin chạy đến trang viên Mộc Cốc, thống khổ mà phẫn nộ bắt đầu tiến hành điều tra đối với sự kiện lần này. Bất luận là ai, muốn xúc phạm đến vị Tiểu công chúa do Chung Gia Tây Lâm đưa đến Thủ đô Tinh Quyển của Liên Bang, chính là chuyện mà Chính phủ Liên Bang tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra.

Bản thân Điền mập mạp là người ra tay hạ thủ với gã sát thủ, chỉ đơn giản để lại một bản ghi chép tường thuật sự tình, cùng với phương thức liên hệ cá nhân, sau đó liền ôm lấy Chung Yên Hoa, phất tay dẫn theo đám nhân viên bảo vệ đặc biệt của đơn vị bộ đội đặc chủng Quân khu Tây Lâm, chẳng thèm nhìn về phía đám cảnh vệ sắc mặt trắng bệch đứng gác ngoài cổng trang viên cùng với đám nhân viên Cục Điều Tra mặc áo khoác màu sẫm, cứ vậy mà rời đi.

Gã mập mạp này an nhiên tự tại đi đến, sau đó lại an nhiên tự tại mà bỏ đi, chỉ để lại một cỗ thi thể của gã sát thủ vô cùng lợi hại, một bóng dáng mạnh mẽ vô cùng cường hãn, cùng với một sự khiếp sợ trầm mặc.

oOo

- Hứa Nhạc ca ca, hẹn gặp lại.

Hứa Nhạc lúc này đứng bên cạnh khu rừng thu thanh u, dưới ánh hoàng hôn chiếu rọi của trang viên Mộc Cốc, nhìn thấy đoàn xe dần dần chạy đi xa, nhớ tới câu chào tạm biệt giòn tan của cô bé con Tiểu Dưa Hấu lúc trước. Trên khuôn mặt bình thường của hắn không khỏi hiện lên một tia nụ cười vô cùng chân thành. Hôm nay cũng đã chấm dứt ngày nghỉ lễ vui vẻ rồi, cũng không biết trong tương lai còn có thể nào gặp lại cô bé con tinh nghịch này nữa hay không.

Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần mềm mại của Chung Yên Hoa, cái bóng mà nhàn nhạt trong lòng của hắn tự nhiên trở nên phai nhạt một chút. Hắn theo bản năng quay đầu nhìn lại, nhìn về phía đám nhân viên điều tra của Cục Điều Tra Liên Bang cùng với đám người của Cục Cảnh Sát Liên Bang có chút khó xử khi không dám điều tra đến chỗ của Nam Tương Gia... Trong lòng hắn chợt tò mò không nguôi, cô con gái tú lệ kia, nếu biết được những chuyện xảy ra ở nơi này, sẽ có biểu tình như thế nào đây?

oOo

Trong một gian nhà trọ nhỏ, nằm trên khu phố đối diện với trung tâm huấn luyện quân nhân của Bộ Quốc Phòng tại Đặc khu Thủ Đô, một gã quân nhân đang đứng đối diện với một cái cửa sổ, nhìn ngắm cảnh phố mùa thu bên ngoài cửa sổ. Trong tay phải của hắn đang nắm chặt cái điện thoại đặc dụng đã được mã hóa, lại thể hiện ra tâm tình thật sự lúc này của hắn ta.

Bên ngoài cái cửa sổ phản quang này ngoại trừ có thể ngăn ngừa ánh sáng chiếu vào trong phòng, hơn nữa lại giống hệt như loại kính lắp trong phòng thẩm vấn, cho nên hắn đứng phía sau cánh cửa sổ cũng không cần phải lo lắng khuôn mặt của mình sẽ bị những người bên ngoài nhìn thấy. Nhưng mà hắn vẫn như cũ một phen đem chiếc mũ quân dụng kéo sụp xuống mặt, để cho bóng tối của vành mũ che lại phần lớn khuôn mặt của hắn, cũng giống hệt như gã sát thủ vừa mới chết trong trang viên Mộc Cốc hôm nay vậy.

- Nhiệm vụ lại thất bại rồi.

Một gã thuộc hạ bên cạnh hắn sắc mặt ủ dột nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.