Chương trước
Chương sau
Hôm nay trong buổi thao diễn quân sự lâm thời, Chu Ngọc cùng với các quân nhân sĩ quan học viên kia ở khu vực Độc Cô Lĩnh cùng với Hoàng Sơn Lĩnh, đã phát huy gần như trọn vẹn năng lực mạnh mẽ nhất của bọn họ, bằng không cũng không có khả năng đem những binh lực khủng bố của Cận Vệ Doanh cầm chân lâu đến như vậy, đánh lạc hướng, dành cho Hứa Nhạc một cơ hội có thể đột kích doanh trại Bộ Chỉ Huy. Nhưng mà dưới sự công kích mãnh liệt mà vô cùng bình tĩnh, tràn ngập tố chất quân đội mạnh mẽ, bên phe màu đỏ cuối cùng vẫn như cũ chỉ có một con đường thất bại mà thôi.

Càng khiến cho kẻ khác cảm thấy khiếp sợ chính là, một mình Hứa Nhạc, lại có loại năng lực điều khiển robot mà trên thế giới này cũng không có mấy người có khả năng thấu hiểu nỗi, đã đem các tính năng nổi bật của con robot MX màu đen phát huy lên đến tận cùng, nháy mắt đột kích thẳng vào Doanh trại của phe màu lam. Kết quả đúng là gặp phải ba tầng phòng ngự mạnh mẽ của Sư Đoàn Thiết Giáp 7, sau khi xuyên thủng qua tất cả các tầng phòng ngự, cuối cùng cũng thành công đánh chết được sĩ quan chỉ huy cao cấp nhất của đối phương, mặc dù cuối cùng hắn cũng có kết cục tử vong.

Tây Môn Cẩn vẻ mặt bình tĩnh ngồi trong trang trại. Tách cà phê trong tay của hắn lúc này cũng không có tâm tình mà cầm lên nữa. Tâm tình của hắn cũng giống hệt như là biểu tình hiện tại của hắn vậy, sớm cũng đã phẫn nộ lên đến cực điểm. Chỉ huy Doanh đoàn có lực chiến đấu cường đại nhất toàn bộ Sư Đoàn Thiết Giáp 7, Cận Vệ Doanh, kết quả cuối cùng vẫn là bị một con robot MX của đối phương đột kích đến, sĩ quan chỉ huy cao nhất bị giết tại chỗ... Đây là sự sỉ nhục khó nuốt đến mức nào?

Hắn cũng không có ngẩng đầu lên cùng với Hứa Nhạc đang ngồi trên con robot MX màu đen mà nói chuyện, bởi vì nếu làm như vậy sẽ khiến cho người khác nhìn vào có cảm giác giống như là Hứa Nhạc đang ngồi ở vị trí cao cao tại thượng, dùng phong thái của người chiến thắng mà nói chuyện với hắn.

oOo

Cuộc chiến đấu kéo dài từ Độc Cô Lĩnh đến Hoàng Sơn Lĩnh vào thời khắc này vừa mới chấm dứt. Hệ thống máy tính chỉ huy cuộc thao diễn quân sự lâm thời này dùng tốc độ nhanh nhất phán định kết quả thắng bại lần này. Tuy rằng bên phe màu đỏ thành công đánh chết được sĩ quan chỉ huy cao nhất của phe màu lam, thế nhưng mà cuối cùng tất cả các binh sĩ, quân nhân của phe màu đỏ đều toàn bộ chết hết, phe màu lam lại hoàn thành nhiệm vụ chiến thuật cuối cùng, cho nên hệ thống máy tính đã phán định là phe màu lam giành được thắng lợi.

Nghe được thanh âm thông báo thắng lợi vang lên, sắc mặt Tây Môn Cẩn lại càng ngày càng trở nên khó coi hơn. Loại thắng lợi với kết quả như vậy đối với hắn mà nói có loại cảm giác như thế nào cơ chứ?

- Tôi chưa từng nghĩ qua chuyện sử dụng đến đơn vị bộ đội Tuần tra Đạn đạo Thần tốc. Bố trí bọn họ ở trong khe núi đó, chỉ là sự cẩn thận theo thói quen bình thường mà thôi. Nhưng thật sự là không ngờ nổi, anh lại có thể điều khiển một con robot MX đã đột kích thẳng đến Bộ Chỉ Huy của tôi.

Trong doanh trại Bộ Chỉ Huy tràn ngập một mảnh tĩnh mịch, Tây Môn Cẩn đột nhiên mở miệng nói:

- Nhưng có một việc, tôi suy nghĩ mãi thế nào cũng không làm sao hiểu nổi, nếu như muốn xuyên qua tầng phòng ngự điện tử mà tôi bố trí trong khu rừng, con robot MX của anh khẳng định là đã tiến nhập vào trạng thái ẩn nấp chủ động, ngắt hết toàn bộ các tín hiệu điện tử liên lạc. Vậy anh làm cách nào có thể tìm ra được doanh địa của tôi chứ?

Vị sĩ quan chỉ huy này rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, mệt mỏi nhìn về phía Hứa Nhạc đang ngồi trên cửa khoang điều khiển của con robot MX, cất tiếng hỏi:

- Cho dù là có thể tìm ra được doanh địa của tôi cũng không nói, anh làm cách nào có thể đoán ra được doanh trại này mới thật sự chính là Bộ Chỉ Huy của tôi chứ... Anh đến tột cùng là bằng cách nào mà biết được?

Tây Môn Cẩn dùng một loại giọng điệu suy luận logic như của các học giả, cặp mày nhăn tít, chống tay lên trên bàn nói ra câu hỏi mà mình suy nghĩ từ nãy đến giờ vẫn không cách nào nghĩ ra nổi. Sự nhục nhã của việc bị đối phương thành công đột kích doanh trại khiến cho sự khiếp sợ trong lòng hắn phóng đại lên vô số lần. Cho nên thà rằng hắn phải ngồi ở dưới ngẩng đầu lên hỏi Hứa Nhạc, chịu cảm giác cao cao tại thượng của hắn, cũng phải hỏi cho rõ vấn đề này.

Đám quân nhân sĩ quan của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 trong khe núi Lam Trì Sơn lúc này cũng đã dần dần tụ tập lại, nhân số đại khái còn lại khoảng 150 binh sĩ, toàn bộ đều đã bị hệ thống vi tính phán định toàn bộ đều tử vong cả. Đám quân nhân sĩ quan nhìn thấy con robot MX màu đen đang đứng ở cửa chính doanh trại Bộ Chỉ Huy thật sự, nhìn thấy gã phi công trẻ tuổi đang ngồi trên cánh cửa của khoang điều khiển robot, sắc mặt bọn họ toàn bộ ngưng trọng lại, hơn trăm cặp mắt đều nhìn thẳng về Hứa Nhạc, tràn ngập địch ý. Tựa hồ như bọn họ muốn dùng ánh mắt ngưng đọng của mình mà giết chết Hứa Nhạc vậy.

Hứa Nhạc vốn là tảng đá Đông Lâm, cũng sẽ không bởi vì ánh mắt đầy địch ý cùng với sắc mặt âm trầm của địch nhân mà xúc động, cũng không vì ngoại vật mà thấy khiếp sợ. Khuôn mặt của hắn cũng giống như bề ngoài của một tảng đá vậy, cứng rắn không một tia cảm xúc, đem toàn bộ những ánh mắt giết người kia đặt ngoài sự chú ý của mình.

Sau khi trầm mặc một lúc lâu, hắn mới nhìn xuống Tây Môn Cẩn đang đứng bên dưới con robot màu đen, nhàn nhạt nói:

- Ngày hôm qua khi Đỗ Sư Đoàn Trưởng tiến hành giáo huấn các quân nhân sĩ quan học viên cũng đã có nói quan, quân nhân cần phải có bản tính cờ bạc một chút... Tôi giống như con mèo mù, đánh bạc một phen... Xem ra vận khí của tôi không tệ, lần này thắng lớn...

Tây Môn Cẩn biểu tình ủ dột nhìn chằm chằm hắn, nói:

- Những lời này nói ra ai tin nổi cơ chứ?

Hứa Nhạc cũng không có trả lời, nghĩ thầm mình cũng không có khả năng ngồi trên con robot màu đen này mà đứng lên xoay một vòng, đánh tay co chân, sau đó cất tiếng ca xướng một trận: Đây là một cái bí mật nhỏ, bí mật nhỏ... Cũng không nói cho ngươi, nói cho ngươi... biết a!...

Nhìn Tây Môn Cẩn đang ngồi ảm đạm, ủ rủ trong Doanh trại, thế nhưng vẫn như cũ cật lực bắt chước phong cách cường liệt lãnh khốc của Đỗ Thiếu Khanh, nhìn lên dãy các mã số công dân có màu sắc vàng nhàn nhạt sáng lên trên đỉnh đầu của gã quân nhân sĩ quan vĩ đại kia, trong lòng Hứa Nhạc chợt dâng lên một tia cảm xúc kỳ quặc. Hắn nghĩ trong lòng muốn nói cho đối phương, ta không chỉ biết rõ ràng Bộ Chỉ Huy của các ngươi ở nơi nào, thậm chí ta còn biết được ngươi là công dân của Đông Lâm, năm nay 35 tuổi, nhóm máu o nữa...

Nhưng mà nhìn thấy cặp mắt mơ hồ ẩn chứa chút tơ máu, cùng với mái tóc phết keo vốn bóng lưỡng lúc này đã trở nên xơ xác bết dính lại của Tây Môn Cẩn, nghĩ đến tâm tình lúc này của đối phương, Hứa Nhạc chung quy cũng không có mở miệng. Hắn thầm nghĩ trong lòng rõ ràng những gã quan binh sĩ quan của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 đang bao vây xung quanh mình vẫn còn chưa thể ổn định lại cảm xúc, có lẽ mình cũng không nên tỏ vẻ quá mức thoải mái...

Chương 038: Thắng lợi sỉ nhục nhất (Hạ) (2)

Tới khoảng 12h trưa, các đơn vị bộ đội tham gia vào cuộc thao diễn quân sự lâm thời lần này mới theo thứ tự triệt thoái trở về. Tuy rằng đây cũng chỉ là một cuộc thao diễn quân sự lâm thời nhỏ bé mà thôi, chẳng qua cũng chỉ có khoảng một ngàn binh lính tiến hành đối chiến, nhưng mà nếu muốn đem tất cả các trang thiết bị hao tổn vận chuyển trở về, cũng là một chuyện tương đối phiền toái. Càng phiền toái hơn nữa chính là, trong lúc con robot MX màu đen đột kích vào doanh trại, những gã quân nhân sĩ quan bị nó đánh cho thành bị thương, cũng phải cần được gấp rút chữa trị.

Cũng may là không có xuất hiện qua sự cố chân chính tử vong. Mặc dù là như thế, nhưng đám quân nhân sĩ quan chỉ huy của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 trong lúc rút về căn cứ, mặc dù sắc mặt vẫn vô cùng bình tĩnh như xưa, thế nhưng ai ai cũng có thể nhìn ra trong cặp mắt của bọn họ ẩn chứa một loại tình tự khác với trước đây - chính là cảm giác phẫn nộ không cam lòng mãnh liệt.

Sự phẫn nộ trong mắt của bọn họ cũng không phải nhằm vào đám quân nhân sĩ quan học viên phe màu đỏ tiến hành diễn tập lần này, mà là nhằm vào cái kết cuộc không thể nào tưởng tượng nổi, nhầm vào cái thắng lợi mà không có bất cứ kẻ nào có thể chấp nhận được.

Sư Đoàn Thiết Giáp 7 là một đơn vị bộ đội đặc thù như thế nào. Một đơn bị bộ đội đã từng giành được chiến thắng trong 37 lần thao diễn quân sự, phối hợp tác chiến vô cùng nhuần nhuyễn với các huynh đệ cùng đơn vị, đối với địch nhân công kích lãnh khốc mà tàn nhẫn, đối với chính mình thì yêu cầu gần như là vô cùng hà khắc. Một đơn vị bộ đội từ trước đến giờ vẫn chưa từng nếm qua mùi thất bại lần nào, có được một vị lãnh đạo cực kỳ nghiêm khắc, cực kỳ thiên tài. Một khi đã gia nhập vào trong chiến trường, yêu cần gần như là tàn khốc, không để cho bản thân mình làm ra nửa điểm lỗ hổng nào cả.

Vấn đề là trong trận thao diễn quân sự lâm thời này, bọn họ cũng không cho rằng bản thân mình có bất cứ địa phương nào làm sai, bất cứ chỗ nào có lỗ hổng cả. Thế nhưng cuối cùng bọn họ lại vẫn thua, cho nên bọn họ phẫn nộ. Bọn họ đối với cái gã phi công đang ngồi trên con robot MX màu đen kia mà sinh ra vô số tình tự vô cùng phức tạp. Thù hận cũng có, nghi hoặc cũng có, khiếp sợ cũng có... vô số các loại cảm xúc đan xem lẫn nhau lại một chỗ, kết quả cuối cùng tổng hợp lại một chỗ, vẫn như cũ chẳng qua là hai chữ phẫn nộ.

Những chiếc máy bay vận tải nặng nề không ngừng từ trên sân bay quân dụng bay lên. Hệ thống bốc xếp và phi cơ vận chuyển hạng nặng giống như những con chim lớn không những gào thét mà bay qua. Ở một khoảng đất cách đó không xa, một chiếc phi thuyền vận chuyển đã chuẩn bị sẵn sàng. Đám quân nhân sĩ quan sắc mặt lãnh khốc, bước chân chỉnh tề nhanh chóng di chuyển về phía đó. Khắp nơi trong căn cứ huấn luyện đều tràn ngập hơi thở nghiêm nghị mà vội vàng.

Tây Môn Cẩn, một đầu tóc đen xơ xác tung bay tán loạn trong gió, dẫn đầu các quân nhân sĩ quan của Bộ Tham Mưu Sư Đoàn Thiết Giáp 7 cùng với Cận Vệ Doanh, đi ở đầu hàng nghĩ, sắc mặt vô cùng khó coi. Cho dù đến lúc đi vào bên trong phân xưởng căn cứ, thần sắc trên mặt hắn cũng vẫn như cũ, không chút buông lỏng nào.

Hoàn toàn bất đồng với sự phẫn nộ của đám người Sư Đoàn Thiết Giáp 7, đám quân nhân sĩ quan học viên tiếp nhận huấn luyện lần này, trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười nói thế nào cũng không thể che dấu nổi. Bọn họ đại biểu cho phe màu màu đỏ xuất chiến, lần này toàn bộ đều đã bị chết trận hoặc là đã bị bắt giữ làm tù binh, vừa rồi mới được chủ lực của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 phóng thích ra, bọn họ vốn nên phải cúi đầu ủ rũ, vẻ mặt bi phẫn, hoàn toàn thể hiện rõ ràng bổn phận thất bại của mình, thế nhưng thực tế lại là bọn họ tràn đầy vẻ tươi cười đứng nhìn ra bên ngoài căn nhà xưởng.

Trong kỳ thao diễn quân sự lần này, biểu hiện của các quân nhân sĩ quan học viên kỳ thật là vô cùng xuất sắc, chỉ bằng vào 7 con robot MX cùng với những bộ đội quân lực giả lập, cũng đã có thể mạnh mẽ đem toàn bộ binh sĩ của bộ đội chủ lực của Cận Vệ Doanh Sư Đoàn Thiết Giáp 7 cầm chân lại tại phòng tuyến Độc Cô Lĩnh cùng với Hoàng Sơn Lĩnh suốt mấy tiếng đồng hồ. Chính nhờ như vậy mới giúp cho Hứa Nhạc có thể điều khiển một con robot MX tranh thủ thời gian quý giá mà đột kích vào Bộ Chỉ Huy đối phương.

Nhưng mà sau khi chiều ngày hôm qua bọn họ bị Đỗ Thiếu Khanh mạnh mẽ lãnh khốc như băng tuyết răn dạy, bọn họ cũng không có khả năng bởi vì những chuyện tình này mà trở nên kiêu ngạo. Sự kiêu ngạo của bọn họ, nguyên nhân chính là đến từ con robot MX màu đen nặng nề đang được chiếc phi cơ quân dụng chậm rãi vận chuyển đến đây.

Hứa Nhạc, mặc một bộ trang phục phi công năng lượng cao màu đen, khẽ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ướt đẫm trên đầu của mình, một tay thì kéo theo cái thùng chứa máy tính xách tay màu đen nặng nề, đứng ở phía cuối cùng của đội ngũ, xếp thành hàng đi vào trong khu nhà kho bộ chỉ huy quân đội của cuộc thao diễn quân sự lần này.

Ngay tại một khắc mà hắn xuất hiện ở trước mặt tất cả mọi người, Chu Ngọc, mang theo vẻ mặt ôn nhu, mỉm cười cùng với Hoa Tiểu Ty, bị thương ở vai trái, đứng bên cạnh Chu Ngọc, bắt đầu nhiệt liệt vỗ tay. Ngay sau đó tiếng vỗ tay liền vang lên liên tục. Tuy rằng hơn ngàn gã quân nhân sĩ quan của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 đứng ở phía trước, cũng không có bất cứ động tác gì, thế nhưng hơn ba mươi gã quân nhân sĩ quan học viên nhận huấn luyện, cùng với mười bảy gã hán tử của Tiểu đội 7 và các quân nhân sĩ quan tham mưu trong căn cứ huấn luyện, đều nhiệt liệt vỗ tay. Tiếng vỗ tay vang lên giống như cuồng phong bạo vũ, tiếng sét giữa bầu trời vậy.

Hứa Nhạc thoáng sửng sốt một chút, sau đó chợt nheo mắt lại, mỉm cười rạng rỡ, hắn khẽ đưa tay lên hướng về đám quân nhân sĩ quan kia quơ quơ tay mấy cái. Ngay sau đó hắn liền nghe được thanh âm huýt gió bén nhọn cùng với tiếng trầm trồ khen ngợi của đám nhân viên Tiểu đội 7.

Nghe được tiếng vỗ tay, tiếng huýt gió cùng với tiếng trầm trồ khen ngợi, đám quân nhân binh sĩ của Sư Đoàn Thiết Giáp 7, vốn luôn bảo trì sắc mặt lãnh khốc bình tĩnh, hiện tại sắc mặt trở nên có chút âm trầm khó coi.

Hứa Nhạc nghe tiếng vỗ tay, chợt nhớ lại tình cảnh lúc trước trong Khu công nghiệp Đặc khu Cảng Đô, trong căn nhà xưởng ngầm dưới lòng đất của Bộ Nghiên Cứu Công ty Cơ khí Quả Xác, ngay cái ngày mà con robot MX thế hệ mới được nghiên cứu chế tạo thành công, bản thân mình cùng với Thương Thu đứng ở chính giữa, ngênh đón từng tràng vỗ tay vang vọng động lòng người dành cho mình và cô gái kia.

Đột nhiên, trong lòng hắn nảy sinh ý nghĩ muốn trò chuyện với Thương Thu, nói cho cô ta biết một màn xúc động lúc này của hắn.

Sự khác biệt lớn nhất giữa vinh quang và hư vinh, chính là nhìn xem ngươi đến tột cùng có làm ra những loại động tác tương ứng thế hiện sự vinh dự đó hay không. Nếu như sau buổi thao diễn quân sự này, Hứa Nhạc đem những vinh quang mà hắn hưởng thụ biến thành cảm giác hư vinh, như vậy hắn cũng sẽ không cự tuyệt chuyện đó, chỉ là mãi vẫn đứng đó mà hưởng thụ, hơn nữa lại còn nguyện ý mà đơn điệu lặp đi lặp lại sự hưởng thụ vinh quang này.

Chương 038: Thắng lợi sỉ nhục nhất (Hạ) (3)

Trâu Bộ Trưởng cùng với Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư cũng không có mặt trong buổi tổng kết cuộc thao diễn quân sự lúc này. Hai người bọn họ thân là hai vị đại lão có quyền lực cao nhất trong Quân đội Liên Bang, cuối cùng cũng vẫn nên để lại chút mặt mũi cho Sư Đoàn Thiết Giáp 7. Dù sao bên phía thắng lợi cuối cùng trong cuộc thao diễn quân sự lâm thời lần này vẫn là Sư Đoàn Thiết Giáp 7. Nếu như bọn họ xuất hiện lúc này, khó tránh khỏi sẽ đến thân thiết với Hứa Nhạc một trận, lên tiếng tán thưởng... Như vậy thì mặt mũi của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 sẽ nhét vào đâu đây? Mặt khác hai vị đại lão Quân đội Liên Bang này cũng đã nghĩ đến lúc này Hứa Nhạc đang ở vào thế trên chảo lửa, không cần phải đến mức không nể tình, chạy đến tạt thêm một gáo cồn lên người hắn nữa.

Sau khi trận vỗ tay như cuồng phong bạo vũ trong khu nhà xưởng của căn cứ huấn luyện chấm dứt, thế nhưng vẫn còn lại một tiếng vỗ tay, một tiếng vỗ tay đơn điệu mà nặng nề.

Sư Đoàn Trưởng Đỗ Thiếu Khanh của Sư Đoàn Thiết Giáp 7, mang theo vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào Hứa Nhạc, tay đang kéo theo một cái thùng lớn đi vào, hai bàn tay, lúc này đã mang vào cặp găng tay bằng da dê màu đen nhẹ nhàng vỗ tay. Thanh âm vỗ tay có chút nặng nề, vì thế tiếng vỗ tay trong toàn bộ khu nhà xưởng của căn cứ huấn luyện cũng dần dần bình ổn lại.

Toàn trường là một mảnh tĩnh lặng.

Hứa Nhạc đi thẳng về phía trước đội ngũ binh sĩ, tiến hành một động tác chào hỏi theo nghi lễ của Quân đội Liên Bang.

oOo

Tất cả các hoạt động tổng kết sau khi cuộc thao diễn quân sự cũng đã rất nhanh kết thúc. Quân đội Liên Bang cần hai lần diễn tập quân sự này để khiến cho lối suy nghĩ chiến thuật của các tướng lãnh Quân đội hoàn toàn thay đổi. Nhưng mà trên thực tế, nếu như cẩn thận phân tích lần diễn tập quân sự thứ hai này, Sư Đoàn Thiết Giáp 7 do Sư Đoàn Trưởng Đỗ Thiếu Khanh suất lĩnh, ngược lại cũng chính là đơn vị bộ đội không cần nhận phải sự đả kích nặng nề này nhất. Những thiết kế chiến thuật linh động vô cùng tinh chuẩn, khiến cho Sư Đoàn Thiết Giáp 7 hoàn toàn có thể không một lỗ hổng phối hợp với sự công kích mãnh liệt của con robot MX.

Các đám quân nhân sĩ quan trong gian nhà xưởng căn cứ huấn luyện dần dần tan đi. Các quân nhân sĩ quan của Cận Vệ Doanh Sư Đoàn Thiết Giáp 7 thì lại tụ tập lại một chỗ. Đám quân nhân sĩ quan học viên của căn cứ huấn luyện cùng với các thành viên của Tiểu đội 7 tự nhiên cũng tụ tập lại thành một nhóm. Lan Hiểu Long liếc mắt nhìn Tây Môn Cẩn đang đi lướt ngang qua bên cạnh mình, bực tức nói:

- Thật là mất mặt, chúng ta lại thua rồi. Chẳng qua ngươi cần phải biết rằng, lần này chúng ta cũng không phải là thua trong tay các ngươi.

Các nhân viên của Tiểu đội 7 bởi vì yểm trợ Hứa Nhạc điều khiển con robot MX màu đen xâm nhập vào hệ thống phòng ngự của Sư Đoàn Thiết Giáp 7, nên mới cố tình bại lộ tung tích, cho nên toàn bộ nhân viên đều bị bao vây. Lan Hiểu Long thật sự là thê thảm, bị bắt giữ mà không có chút cơ hội phản kích nào. Nhưng mà ở trước mặt đám quân nhân của Sư Đoàn Thiết Giáp 7, hắn hoàn toàn không hề có chút phong thái của tù binh gì.

Hơn ngàn gã sĩ quan, binh sĩ của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 cũng đều nghe được lời nói mang đầy tính khiêu khích này, sắc mặt vô cùng khó coi, thế nhưng chung quy cũng không có khả năng ở trước mặt vô số các quan chức của Quân đội Liên Bang, ở trong khu nhà xưởng làm ra một hồi ẩu đả quần chiến. Ngay cả Tây Môn Cẩn cũng vậy, hắn chỉ thoáng dừng cước bộ lại một chút, ngay sau đó liền rời khỏi hiện trường.

Chu Ngọc vỗ vỗ vai của Lan Hiểu Long, ý bảo hắn nên nhìn ra bên ngoài gian nhà xưởng.

Trên thực tế, lúc này tuyệt đại bộ phận các quân nhân sĩ quan trong khu nhà xưởng này, ánh mắt cũng đã nhìn về phía ngoài cửa.

Ánh mặt trời hoàng hôn trên khu rừng rậm ban ngày dần dần lặn xuống tại trời Tây. Hoàng hôn càng ngày càng nồng đậm hơn. Trong cái bối cảnh màu đỏ nhàn nhạt đó, trước hình ảnh đồi núi san sát, có hai cái thân ảnh đang đứng đối diện nhau, nhìn qua giống hệt như là những hình ảnh trên màn hình chiếu bóng vậy.

Chính là Đỗ Thiếu Khanh và Hứa Nhạc.

oOo

- Tất cả đồng đội của cậu toàn bộ chết sạch hết.

Đỗ Thiếu Khanh vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía xa, một đám mây màu đỏ nhàn nhạt lặng lẽ trôi trên bầu trời hoàng hôn, hai tay mang theo cặp găng da dê màu đen khẽ chắp sau người, lạnh lùng hỏi:

- Nếu như cái mà cậu đối mặt chính là mông Doanh đoàn Thiết giáp hoàn chỉnh, cậu có thể đột kích toàn bộ doanh đoàn hay sao?

Vị Thiếu Tướng Sư Đoàn Trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử Quân đội Liên Bang này, cũng không có bởi vì sự khiêu khích của Hứa Nhạc ngày hôm qua mà cố ý không mang cặp găng tay da dê đen trước mặt của Hứa Nhạc. Trái tim đã trải qua ma luyện không biết bao nhiêu năm trong Quân doanh, đã sớm không thể chỉ vì một chút chuyện nhỏ này mà thay đổi tốc độ nhịp đập.

Hứa Nhạc trầm mặc một lúc thật lâu sau mới nói:

- Hiện tại không thể, nhưng không có nghĩa là trong tương lai cũng không thể.

Lúc này hắn thật sự đã hiểu được vấn đề mấu chốt cuộc nói chuyện lần này của Đỗ Thiếu Khanh, cho nên hắn quyết định sẽ không hề nhượng bộ ông ta nữa.

Đỗ Thiếu Khanh lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Cho dù là cậu có thể làm, nhưng người khác thì không ai làm được.

Hứa Nhạc đối với cuộc thao diễn quân sự lần này, cái mà hắn dựa vào duy nhất chỉ là một cái niềm tin mà thôi. Nếu không có sự trợ giúp của quang huy Đệ Nhất Hiến Chương làm bừa, nếu không có những thủ đoạn bá đạo do Phong đại thúc đã truyền thụ trước đây, Hứa Nhạc làm thế nào có thể làm được tất cả chuyện này? Mặc dù hắn có thể làm, thế nhưng cho dù là các phi công vương bài khác của Quân đội Liên Bang, cũng sẽ không ai có thể nào làm được những chuyện này. Đây là một hành động không thể nào có thể lặp lại được, cho nên cũng sẽ không thể trở thành tiêu chuẩn huấn luyện cho Quân đội Liên Bang.

- Cậu không phải là một gã chỉ huy có đủ tư cách lãnh đạo.

Đỗ Thiếu Khanh lạnh lùng nhìn Hứa Nhạc, lạnh giọng nói:

- Hơn nữa trong tương lai cậu cũng vĩnh viễn không có khả năng phát triển trở thành một vị sĩ quan chỉ huy có đủ tư cách lãnh đạo.

Hứa Nhạc trầm mặc ngẫm nghĩ về lời phán đoán này của Đỗ Thiếu Khanh, thế nhưng cảm nhận được sự lãnh ý cùng với khinh miệt nhàn nhạt ẩn chứa trong câu nói này, lại nhớ đến cỗ sát khí ngày hôm qua phát ra từ đối phương, trái tim của hắn chợt dần dần trở nên cứng rắn lại, ngẩng đầu lên nói:

- Báo cáo Sư Đoàn Trưởng, cái vị sĩ quan chỉ huy có đầy đủ tư cách kia của các ông, vừa rồi đã bị tôi xử lý xong.

Đỗ Thiếu Khanh cũng không có bộc phát ra sự phẫn nộ giống như ngày hôm qua, hắn đã đem tất cả những cảm xúc phản cảm của mình đối với gã thanh niên trước mặt này toàn bộ lắng đọng xuống trong xương cốt của mình. Hắn nhìn Hứa Nhạc lặng lẽ nói:

- Liên Bang hiện tại có một cơ chế Quân sự hiện đại. Nếu như sĩ quan chỉ huy chết đi, có thể tiến hành thay thế bổ sung lâm thời. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao khi cậu đột phá doanh trại thành công, giết chết Tây Môn Cẩn, nhưng hệ thống vi tính tại đại sảnh chỉ huy thao diễn quân sự vẫn như cũ phán định là phe màu lam chiến thắng.

- Liên Bang có chế độ Quân sự hiện đại, nhưng mà... Đế Quốc không có!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.