Chương trước
Chương sau
Nghe được thanh âm của Sư Đoàn Trưởng, Trung Tá Tây Môn Cẩn sắc mặt chợt nghiêm túc lại, nhanh chóng thu hồi hoàn toàn khuôn mặt khẩn trương trầm mặc khi nãy, bình tĩnh xoay người lại. Thân thể Hứa Nhạc hoàn toàn thể hiện ra trước mặt tất cả mọi người. Trong lòng Hứa Nhạc nổi lên một cỗ hàn ý, vị vệ quan này thay đổi sắc mặt có thể nói là cực nhanh, chỉ có thể thuyết minh một điều là những phẫn nộ rít gào lúc trước của hắn toàn bộ đều là giả tạo cả, Sư Đoàn Thiết Giáp 7 rõ ràng chính là muốn tìm một cơ hội để mà thu thập mình mà thôi.

Bản thân của Hứa Nhạc cũng chỉ là một gã thanh niên ngẫu nhiên phẫn nộ, chỉ nên khi đối mặt với sự phẫn nộ ngoài mặt của Tây Môn Cẩn thậm chí là của Đỗ Thiếu Khanh nữa, hắn cũng không hề có chút sợ hãi nào. Nhưng mà đối thủ ngày hôm nay hắn đối mặt lại có cấp bậc cùng với quyền lực cao hơn cấp bậc hiện tại của hắn không biết bao nhiêu lần. Hơn nữa đó lại còn là một vị nhất đại danh tướng luôn luôn thể hiện vẻ mặt bình tình cùng với tâm tư vô cùng lãnh khốc, sự tình này liền có chút phiền toái.

- Hứa Trung Tá, cậu thân là một Giáo quan, có phải là đối với kỳ thao diễn quân sự vừa rồi, ở phương diện chiến thuật thôi diễn có cái nhìn gì độc đáo của bản thân hay không?

Đỗ Thiếu Khanh lạnh lùng mở miệng hỏi, tốc độ chầm chậm bình thản, ngay cả khẩu khí cũng gây ấn tượng giống như bất cứ người bình thường nào khác. Chỉ có điều ngay khi mở miệng liền nói ngay ra quân hàm hiện tại của Hứa Nhạc, một cỗ cảm giác sâm nghiêm chỉ có ở trong quân doanh vừa tự nhiên vừa nhẹ nhàng chợt tản ra mãnh liệt. Hứa Nhạc đã từng nghĩ đến chuyện vị Sư Đoàn Trưởng thiết huyết này sẽ tìm đến mình mà gây phiền toái, thế nhưng không ngờ tới câu nói đầu tiên của đối phương lại là nội dung như thế này.

Nghe được trong lời nói của Đỗ Thiếu Khanh có một cảm giác bình thản tự nhiên, thế nhưng lại ẩn chứa theo một cảm giác uy nghiêm mãnh liệt trong quân đội, Hứa Nhạc thoáng có chút im lặng mà ngẫm nghĩ. Trên thế gian này cũng có một số đại nhân vật chân chính, vốn đã quen với việc những lời mình nói ra từ trước đến giờ cũng không có ai dám phản kháng, cho nên trong lời nói tự nhiên mang theo một loại cảm giác không thể hoài nghi, mang theo một loại cảm xúc cường hãn lạnh như băng cùng với kim chúc mãnh liệt.

- Tôi là Giáo quan dạy về robot, cũng không phải Giáo quan dạy về thôi diễn chiến thuật.

Hứa Nhạc khẽ cúi đầu, bình tĩnh nói:

- Muốn kêu tôi làm thôi diễn chiến thuật, cho dù cấp cho tôi ba Quân đoàn, trước mặt của Sư Đoàn Thiết Giáp 7, kết cuộc cũng chỉ sẽ chết không thể nghi ngờ.

Cả cuộc đời một người, trải qua bao nhiêu kinh biến, ít nhiều gặp phải biết bao nhiêu tranh chấp va chạm, mới có thể đạt đến mục tiêu của cả đời mình. Nhưng mà cho dù có muốn cùng với người khác tranh chấp, thì điều kiện tiên quyết phải là anh có năng lực để mà tranh chấp. Ngoại trừ một số nguyên tấc mà không ai có thể xúc phạm được, một số vấn đề mấu chốt không ai được phép thay đổi và một số người cao cao tại thượng không ai có thể đối mặt kháng cự được. Sư Đoàn Thiết Giáp 7 cũng không phải là Mạch Đức Lâm, lại càng không phải những kẻ xâm lược của Đế Quốc bên kia, và Hứa Nhạc cũng biết rõ ràng năng lực của mình đối với việc thao diễn chiến thuật và năng lực chỉ huy cũng chỉ là một dấu chấm hỏi to tướng trên một tờ giấy trắng mà thôi. Cho nên lúc này đối với phương diện chiến thuật, hắn tự nhiên vô cùng bình tĩnh mà tránh xa tám cây số.

Đỗ Thiếu Khanh đang đứng cách đó xa xa nhìn chằm chằm vào Hứa Nhạc cảm thấy có chút hụt hẫng. Hắn không ngờ rằng Hứa Nhạc lại có thể trả lời một cách đơn giản trực tiếp như thế. Đối mặt với một sự khiêu khích rõ ràng phóng thích ra như vậy, thế nhưng hắn lại có thể tự động cảm nhận thua kém, nhẹ nhàng rút lui khỏi cuộc chiến như thế này. Một kẻ như vậy, làm thế nào có thể khiến cho Đại Nguyên Soái phải xem trọng cơ chứ?

Mà ngay lúc này, Hứa Nhạc lại ngẩng đầu lên, thay mặt cho đám học viên của mình mà biện hộ:

- Chỉ là hôm nay, con robot MX lần đầu tiên được sử dụng trong thực chiến, đám học viên cũng không có bất cứ kinh nghiệm thực tiễn nào, hơn nữa chỉ huy cũng đều không phải là đơn vị bộ đội quen thuộc của chính mình, đương nhiên là sẽ không bằng được Sư Đoàn Thiết Giáp 7 của Tướng quân ngài, có sức chiến đấu kinh người đã rèn luyện từ lâu rồi. Tuy rằng bọn họ thất bại, thế nhưng tôi cuối cùng cũng có cảm giác bọn họ thể hiện cũng không tệ. Sau này ở trên chiến trường có thể được ma luyện thêm một thời gian nữa, chắc chắn cũng sẽ không làm mất mặt Quân đội Liên Bang.

Lời ấy vứa nói ra, đám quân nhân sĩ quan học viên đang có cảm giác xấu hổ ngập tràn đứng phía sau chợt trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác sảng khoái nhàn nhạt, trong cặp mắt cũng thể hiện một tia cảm kích rõ ràng.

Bình tĩnh nhìn Hứa Nhạc đứng nổi bật trong đám Giáo quan đứng ở đó, thật sâu trong cặp mắt ẩn sau cặp kính râm của Đỗ Sư Đoàn Trưởng chợt hiện lên một tia âm trầm, bởi vì câu nói mà Hứa Nhạc vừa mới nói ra, chính là câu nói mà... ông ta vốn đang chuẩn bị nói cho mọi người ở đó nghe.

Đám thượng tầng Quân đội Liên Bang lúc trước yêu cầu ông ta đến đây tiến hành công tác tổng kết cuộc thao diễn quân sự ‘Ngày Tốt Nghiệp’ lần này, tự nhiên là có thâm ý, chính là ngầm đồng ý, thậm chí còn là muốn cổ vũ ông ta thành lập một cỗ quyền uy không thể khuất phục trong lòng đám quân nhân sĩ quan mới tốt nghiệp lần này.

Lúc trước trong bài phát biểu, Đỗ Thiếu Khanh đã đem mấy gã quân nhân sĩ quan học viên này mắng cho không thể ngóc đầu dậy, thế nhưng trên thực tế, ông ta so với bất luận người nào khác cũng đều thấy rõ ràng, tiềm lực vô hạn của đám quân nhân sĩ quan này cùng với năng lực trên chiến trường trong tương lai của bọn họ. Hơn nữa, hệ thống tướng lĩnh của Quân đội Liên Bang trong tương lai phải phát huy như thế nào mới tạo thành tác dụng lớn nhất... Phát biểu nghiêm khắc để răn dạy cũng không phải là mục đích ngày hôm nay của ông ta, mà thu phục mấy gã gia hỏa kiêu ngạo này mới là mục đích chính.

Ở trong kế hoạch trước đây của ông ta, một phen sóng to gió giật, đem sự kiêu ngạo của đám quân nhân sĩ quan này hoàn toàn nghiền nát mất, sau đó ngay trong thời điểm tâm tình của bọn họ trầm thấp đến mức không còn gì cả, mới cấp cho bọn họ một chút lòng tin nhàn nhạt, vãn hồi một chút thể xác và tinh thần của bọn họ, cũng giống như là ánh sáng mặt trời rạng rỡ sau cơn cuồng phong bão táp vậy, nắm bắt lấy thể xác và tinh thần của bọn họ, như thế mới có thể lưu lại đại danh Đỗ Thiếu Khanh của ông ta trong lòng của thế lực trẻ trung trong tương lai của Quân đội Liên Bang.

Ông ta tự biến mình thành một ngọn gió xuân, xem như ánh sáng mặt trời... Tâm tình của Đỗ Thiếu Khanh quả thật khiến cho ông ta cho rằng mình có tư cách trở thành một vầng thái dương không bao giờ tắt ánh sáng trong Quân đội Liên Bang. Hôm nay ông ta thân là một nhất đại danh tướng trong Liên Bang, vị Sư Đoàn Trưởng của Sư Đoàn Thiết Giáp 7, chính là một nhân vật thần tượng đầy kính nể trong mắt tất cả quân nhân Liên Bang, sau khi gõ một chút, rồi lại xoa dịu, tự nhiên là có thể rất dễ dàng đạt được mục đích lúc đầu của mình.

Nhưng mà sau một phen thôi diễn chiến thuật bằng miệng, Chu Ngọc, nhân vật nổi danh nhất trong đám quân nhân sĩ quan này bị ông ta trấn áp cho sắc mặt trắng bệch, toàn trường không một ai dám lên tiếng, Sư Đoàn Trưởng Đỗ Thiếu Khanh đang chuẩn bị thay đổi ngữ khí nói chuyện, trấn an tâm lý của đám quân nhân sĩ quan kia, thế nhưng lại có người không chút đúng lúc, cực kỳ khốn kiếp nhảy ra phá hoại đi cái kế hoạch hoàn hảo mà ông ta đã vạch ra, hơn nữa sau đó lại còn có người cướp luôn câu nói mà mình định sẵn sẽ dùng nữa, càng khiến cho tâm tình của ông ta trở nên phẫn nộ vô cùng. Hơn nữa cái kẻ nhảy ra cướp mất câu nói của mình, khiến cho tâm tình của mình phi thường không thoải mái, lại chính là Hứa Nhạc.

Thanh âm bước chân đi tới không ngừng vang lên trên toàn trường, bộp bộp bình thản. Chiếc giày quân dụng cùng với mặt đất tiếp xúc với nhau phát ra thanh âm thanh thúy, thế nhưng không ngờ lại có thể vang dội như thế. Điều kỳ quái chính là, tất cả các quân nhân sĩ quan đang có mặt ở đây, bao gồm cả Hứa Nhạc ở trong đó, nhìn vị Đỗ Sư Đoàn Trưởng đang chậm rãi dẫn đầu đám người đi về phía này, cuối cùng lại cảm giác thấy cước bộ của ông ta đặc biệt trầm trọng hữu lực, giống như là một đầu robot trầm trọng màu đen đang nặng nề bước tới, đang từ từ quét ngang sương khói ngập trời mà chầm chậm đi ra.

Đỗ Thiếu Khanh đi tới phần trung ương của đội ngũ, thông qua cặp kính râm mà nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, thật lâu cũng không nói lời nào.

Hứa Nhạc tiến về phía trước hai bước, thực hiện một động tác chào theo lễ nghi của Quân đội, cũng trầm mặc không nói tiếng nào. Nụ cười mỉm bình thường trên mặt hắn hoàn toàn thu liễm lại, bình tĩnh mà nghiêm nghị khẽ nheo mắt lại một chút, tựa hồ như là bị ánh sáng mặt trời sắp lặn chiếu rọi vào mắt, nên có chút không mở lớn được.

Loại cảm giác yên tĩnh bình thường nhưng lại gần như là giằng co mãnh liệt như thế này, khiến cho tất cả các quân nhân sĩ quan có mặt ở nơi này cũng đều cảm giác được một áp lực vô cùng cường đại. Đám quân nhân sĩ quan tiếp nhận thụ huấn ở nơi này đều vô cùng lo lắng cho vị Hứa Giáo quan trẻ tuổi này, thế nhưng mà bọn họ lại không có đủ tư cách cũng như dũng khí để mà đứng ra nói chuyện.

Các vị Giáo quan khác cũng muốn nói đỡ cho Hứa Nhạc mấy câu gì đó, thế nhưng dưới loại áp lực mãnh liệt như thế này, có người nào dám đứng ra nói chuyện cơ chứ? Mặc dù ở đám người của Tiểu Đội 7 bình thường cũng là những thành viên vô cùng cường hãn, thế nhưng trong nháy mắt này, cũng có chút bị khí thế toát ra trên người của Đỗ Thiếu Khanh hù dọa khiến cho vô cùng kinh sợ.

Người có tên, cây có bóng, vị nhất đại danh tướng lãnh khốc của Quân đội Liên Bang, vị Thiếu Tướng Sư Đoàn Trưởng trẻ tuổi nhất trong Quân đội Liên Bang, cũng chỉ là đứng nghiêm ở trước mặt của đội ngũ mà thôi, thế nhưng liền có thể tản mát ra một lực cảm giác vô cùng áp bách mãnh liệt.

Trầm mặc một lúc thật lâu, Đỗ Thiếu Khanh rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện, thanh âm nhẹ nhàng như lại tản mát ra lực áp bách mãnh liệt, từng câu từng chữ lạnh lùng mà lại sắc bén:

- Một gã Trung Tá... một tên Giáo quan khoa Robot, lại tự nhận mình về thôi diễn chiến thuật một khiếu không thông, thế nhưng lại dám đứng ra thay mặt học viên của mình gánh lấy tổn thương bất công, dám vọng ngôn lộng ngữ bác bỏ lời bình luận của ta. Là Bộ Quốc Phòng hay là Hội nghị Liên tịch Tham mưu trưởng cấp cho cậu lá gan này, cấp cho quyền lực này à?

Quân doanh vốn là một thế giới vô cùng đơn giản cùng với trực tiếp. Mặc dù Đỗ Thiếu Khanh là vị Sư Đoàn Trưởng trẻ tuổi nhất trong toàn bộ Liên Bang, là một vị Thiếu Tướng duy nhất đảm nhận vai trò Sư Đoàn Trưởng, là một quân nhân chuyên nghiệp tuyệt đối tiêu chuẩn nhất. Một nhân vật thần tượng tuyệt đối với phong phạm tốt nhất như vậy, một khi đã muốn gây ra chuyện phiền toái, tự nhiên chính là một động tác đơn giản trực tiếp là được, cũng không cần phải có những động tác cong cong quẹo quẹo phiền phức. Mở miệng sắc bén như đao, ngữ khí băng lãnh như một cục nước đá, chỉ một câu nói thôi cũng đã khiến cho cả người Hứa Nhạc cảm thấy một cỗ hàn ý mãnh liệt dâng lên.

Hứa Nhạc đứng thẳng người lên, đầu hơi cúi nhẹ xuống một chút. Ánh sáng mặt trời mênh mông chiếu rọi từ đường chân trời rọi thẳng lên trên khuôn mặt kiên nghị mạnh mẽ của hắn. Hắn cũng không có phản bác gì, chỉ là cúi đầu không nhìn trực diện vào khuôn mặt của Đỗ Thiếu Khanh, thế nhưng khí thế mà hắn đứng đó cũng không hề khiến cho người ta có cảm giác khuất phục mà nhận thua.

Đại khái đúng là do thái độ này, cho nên khiến cho tâm tình âm trầm của Đỗ Thiếu Khanh hoàn toàn bộc phát. Hắn liếc mắt nhìn về đám đội viên của Tiểu Đội 7 đứng ngay sau lưng của Hứa Nhạc, lãnh đạm nói:

- Cậu hiện tại cũng không phải là người của Sư Đoàn Thiết Giáp 17, cũng chỉ là một đám quân nhân không chính quy... cũng đừng có làm mất mặt Nguyên Soái đại nhân nữa.

Lời ấy vừa nói ra, Hứa Nhạc cũng không hề có chút xúc động nào, bởi vì hắn vốn cũng không phải là người chính thức của Sư Đoàn Thiết Giáp 17, nhưng mà sắc mặt của đám gia hỏa đứng phía sau lưng hắn thì lại phẫn nộ đến cực điểm.

Đỗ Thiếu Khanh thế nhưng cũng lạnh lùng không hề nhìn tới bọn hắn một cái, nhẹ nhàng giương mắt nhìn Hứa Nhạc, lạnh giọng khiển trách:

- Cả một đám quân nhân không chính quy, cậu cùng chỉ là một gã không chính quy.

Nghe đến mấy chữ ‘không chính quy’, Hứa Nhạc mơ hồ như nắm bắt được một chút gì đó trong câu nói của ông ta. Ngoại trừ sự kiện Phác Chí Hạo chết tại sơn khẩu Hỗ Sơn Đạo, ngoại trừ hai gã quân nhân sĩ quan vừa mới tốt nghiệp của Sư Đoàn Thiết Giáp 7, được đề cử tham gia vào kỳ huấn luyện lần này, đã bị mình đánh cho trọng thương mà rời đi, Sư Đoàn Trưởng Đỗ Thiếu Khanh muốn hạ nhục mình, đại khái cũng chính là có liên quan đến chuyện này. Chỉ là cái này đến tột cùng là do cảm thấy sự tôn nghiêm của một Quân đoàn vương bài của Quân đội Liên Bang bị xúc phạm mà phác tác, hay là chuyện này có liên quan đến vị lão nhân gia ở Phí Thành kia chứ?

- Ta không biết Bộ Quốc Phòng vì cái gì lại thu dụng một gã trọng phạm của Liên Bang...

Thanh âm của Đỗ Thiếu Khanh âm trầm nói:

- Nhưng mà cậu lại dám lợi dụng danh nghĩa của một Giáo quan, cư nhiên trong quá trình thụ huấn mà một phen đánh trọng thương hai gã quân nhân sĩ quan của Sư Đoàn ta tiến cử... Hay là cậu nghĩ rằng Tòa án Quân sự thật sự không dám quản cậu? Đỗ mỗ ta cũng sẽ không dám quản cậu sao?

Chương 31: Xin đừng chọc giận (3+4)

Thanh âm nói chuyện của Đỗ Thiếu Khanh cũng không to, thế nhưng mỗi một câu mỗi một chữ lại giống như là thanh âm đạn pháo phóng thẳng vào trong lỗ tai của Hứa Nhạc mà oanh tạc nặng nề.

Hứa Nhạc vốn cũng không nghĩ đến chuyện cùng với vị nhất đại danh tướng này cứng rắn đối chọi, thế nhưng khi nghe đến mấy lời này, cặp lông mày thẳng như phi đao của hắn vốn đã bình tĩnh lại, một lần nữa lại chợt nhướng lên.

Mối quan hệ giữa người với người nói chung cũng là một chuyện tình vô cùng kỳ quái, nếu như lần đầu tiên gặp mặt, nói chuyện đã không hợp nhau, thế thì thông thường cả đời cũng sẽ không bao giờ hợp nhau. Đại khái vị Mãnh hỗ Tây Lâm Chung Gia kia sở dĩ mạnh mẽ áp chế Đỗ Thiếu Khanh cả một thời gian dài như vậy, cũng chính là vì nguyên nhân này. Mà khi Hứa Nhạc lần đầu tiên nhìn thấy vị Sư Đoàn Trưởng Đỗ Thiếu Khanh này, đại khái cũng chính là có cảm giác giống như vậy. Vị Thiếu Tướng Sư Đoàn Trưởng này toát ra một cảm giác vô cùng lạnh lùng và lãnh khốc, khiến cho hắn thập phần khó chịu.

Khi một vị Thiếu Tướng răn dạy một gã Trung Tá, đổi lại ở bất cứ tình huống nào, bất cứ một người nào khác, cũng chỉ có thể cúi đầu thừa nhận, huống chi người đang giáo huấn kia, lại chính là Đỗ Thiếu Khanh của Sư Đoàn Thiết Giáp 7.

Nhưng mà Hứa Nhạc lại cũng không phải là một gã Trung Tá bình thường, cảm giác áp bách lãnh khốc mãnh liệt toát ra trên người của Đỗ Thiếu Khanh, có thể khiến cho toàn trường im lặng, lạnh ngắt không một tiếng động, thế nhưng lại cũng không thể nào chân chính đem đầu của Hứa Nhạc hoàn toàn đè ép xuống được. Phải biết rằng lúc trước trong Phòng Thẩm Vấn của nhà ngục quân sự Khuynh Thành kia, ngay cả ánh mắt như lôi điện cùng thanh âm mãnh liệt như sấm chớp của vị Quân Thần đại nhân tại Phí Thành kia cũng không thế nào đánh nát được trái tim mạnh mẽ của hắn, huống chi chỉ là một Đỗ Thiếu Khanh bình thường này.

Cho nên hắn ngẩng đầu lên, từ trong cặp mắt khẽ nheo lại của hắn nổi bật lên ánh sáng mờ ảo của ánh mặt trời phía Tây, đặc biệt sáng ngời, hắn thản nhiên trả lời:

- Báo cáo Đỗ Sư Đoàn Trưởng, tôi không phải là dùng danh nghĩa Giáo quan chính thức của mình mà đè ép bộ hạ của ngài không dám hoàn thủ, mới nhân cơ hội đó mà một phen đánh bọn họ bị trọng thương. Bản báo cáo điều tra chi tiết của căn cứ huấn luyện cũng đã có rồi, ngài có thể đích thân đọc lại bản báo cáo đó.

Sau khi nói xong câu đó, Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cặp kính râm trên mắt của Đỗ Thiếu Khanh, lớn tiếng nói:

- Hai gã quân nhân sĩ quan kia từng có nói lại, Sư Đoàn Trưởng đã từng dạy, thực lực của một người chính là tập hợp của tốc độ cùng với sức mạnh. Hơn nữa, cũng chính do hai gã quân nhân sĩ quan kia chính miệng nói ra trước mặt mọi người, trong các buổi huấn luyện chiến đấu cận thân cũng thường xuyên xảy ra tình huống bị thương, bảo ta cũng không cần để ý đến chuyện đó... Cho nên, bọn họ bị thương nặng, chính là chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Nếu như là Sư Đoàn Trưởng ngài nghi ngờ tính chính xác của bản báo cáo của căn cứ huấn luyện, ngài có thể mời các cao thủ cận chiến của Sư Đoàn Thiết Giáp 1... hoặc là đích thân Sư Đoàn Trưởng ngài tự mình đến đây thử qua một chút...

Thanh âm bình tĩnh, vang dội không ngừng phát ra trên toàn trường, sắc mặt của mọi người ở đây cũng đều phi thường phấn khích, nhất là các thành viên của Tiểu Đội 7 cùng với những quân nhân sĩ quan tiếp nhận huấn luyện đang xếp hàng ở phía sau càng thêm sảng khoái hơn rất nhiều... Những lời nói của vị Hứa Giáo quan này cũng không thể nói là hào khí ngất trời, nghĩa bạc vân thiên, cũng không thể nói là rõ ràng có lực, thế nhưng mà khi những lời nói nhìn qua có vẻ vô cùng bình thường này phát ra, lại khiến cho Đỗ Thiếu Khanh cùng với mấy gã quân nhân sĩ quan của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 đứng đó sắc mặt lại đồng thời cứng ngắt lại.

Đại khái là bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy một gã Trung Tá nào lại dám nói ra những lời như thế đối với Sư Đoàn Trưởng Đỗ Thiếu Khanh.

- Giỏi lắm, ít nhất vẫn còn có mấy phần khí phách.

Sắc mặt Đỗ Thiếu Khanh cực kỳ âm trầm, bàn tay phải cầm hai cái bao tay bằng da màu đen khẽ nâng lên, ngón tay chỉ thẳng vào mặt của Hứa Nhạc, âm trầm nói:

- Vi phạm kỷ luật Quân đội, đối mặt chống lại cấp trên, loại nhân vật tự do tản mạn không chút quy tắc giống như cậu vậy, như thế nào lại có tư cách làm một quân nhân Liên Bang cơ chứ? Quân doanh này cũng không phải là thế giới dành cho loại người như cậu, sớm hãy rời khỏi nơi này đi, bằng không một ngày nào đó nếu như cậu ở trên chiến trường vi phạm điều lệ Quân đội Liên Bang, ta sẽ đích thân xử lý cậu.

Lúc này thanh âm của vị Đỗ Sư Đoàn Trưởng này cực kỳ trầm thấp, đại khái cũng chỉ có hai người đương sự bọn họ mới có thể nghe được. Thế nhưng mà Hứa Nhạc trong loại thanh âm như thế này lại nghe ra được một cỗ cảm giác nguy hiểm cùng với hàn ý chân chính ẩn chứa trong đó. Hắn biết những lời mà Đỗ Thiếu Khanh đang nói đều là lời thật lòng. Tuy rằng mãi cho tới bây giờ hắn vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân chân chính của sự ác ý này, thế nhưng mà hắn tin tưởng rằng, nếu trong tương lai ở trên chiến trường vũ trụ rộng lớn, đối phương tìm ra được bất cứ sơ suất nào của mình, nhất định cũng sẽ không do dự xuống tay tiêu diệt chính mình.

Loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm như thế này, khiến cho toàn bộ tóc gáy của Hứa Nhạc cũng đều dựng thẳng hết cả lên. Cảm giác này giống như là cảm giác lúc trước trong bài đậu xe ngầm dưới lòng đất Sân vận động Lâm Hải Châu trước kia vậy, cũng giống như là trong tòa nhà Cơ Kim Hội tại Hoàn Sơn Tứ Châu, mỗi khi gặp phải nguy hiểm trí mạng, hắn đều thường xuyên dùng nụ cười tủm tỉm nhàn nhạt, cùng với ánh mắt càng ngày càng rạng rỡ hơn mấy phần như thế này, cũng giống như là đám tinh quang xuyên thấu qua tầng đất đá dày đặc trên tinh cầu Đại khu Đông Lâm vậy.

Bị một vị Thiếu Tướng Sư Đoàn Trưởng tay cầm binh quyền lạnh lùng tàn nhẫn mà răn dạy cùng với đe dọa, có thể làm gì nữa bây giờ? Giữa Thiếu Tướng và Trung Tá nhìn bên ngoài cũng chỉ là kém nhau có hai cấp mà thôi, thế nhưng giữa Tướng quân cùng với sĩ quan cấp tá lại là một khe rãnh thâm sâu gần như là không thể nào vượt qua nổi. Rất nhiều gã quân nhân sĩ quan chuyên nghiệp hùng tâm tráng chí mãnh liệt trong Quân đội Liên Bang đến cuối cùng chính là vẫn ngã xuống trước cái vực sâu không đáy này.

Đối mặt với sự lạnh lùng cợt nhã, sỉ nhục cùng với uy áp mãnh liệt của Đỗ Thiếu Khanh, Hứa Nhạc tựa hồ cũng chỉ có lắng nghe mà thôi. Nhưng mà ánh mắt của hắn lại là càng ngày càng sáng ngời hơn, làm thế nào có khả năng trở lại bình tĩnh được cơ chứ? Đúng vào lúc này, hắn lại nhớ tới vị phụ thân kia của Tiểu Dưa Hấu, vị Tây Lâm Mãnh Hổ đã không ngừng áp chế Đỗ Thiếu Khanh suốt mười năm trời.

Đối mặt với Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sư Đoàn Thiết Giáp 7 của ông ta, hắn cũng không có bất cứ biện pháp gì khác, cũng biết không thế nào nói tới đạo lý được, chỉ có thể cường hãn và mãnh liệt chống chọi lại mà thôi.

Cặp mắt đang nheo lại của Hứa Nhạc rất nhanh mở lớn ra, phát ra quang mang sáng rọi như hai vầng trăng sáng. Hắn giương mắt nhìn chằm chằm vào cặp bao tay trên bàn tay đang giơ lên đẩy nhẹ cặp kính râm của Đỗ Thiếu Khanh, đột nhiên mở miệng nói:

- Bằng da dê à?

Bàn tay đang hạ xuống của Đỗ Thiếu Khanh chậm rãi ngừng lại, ngưng đọng trong làn gió đêm giữa không trung.

- Không hề để ý đến điều lệ của Cục HTD? Pháp luật Liên Bang so với điều lệ của một Sư Đoàn Quân Đội còn phải cao hơn một chút chứ?

Trên mặt của Hứa Nhạc hiện lên một nụ cười vô cùng chân thành:

- Vi phạm kỷ luật quân đội, chống lại cấp trên, tự do càn rỡ... như vậy liền không có tư cách làm quân nhân của Quân đội Liên Bang? Vậy thì một người giữa ban ngày ban mặt dám sử dụng một vật làm bằng da động vật, vi phạm Đạo luật Bảo hộ Động vật Hoang dã của luật pháp Liên Bang, lại như thế nào có tư cách đi làm Sư Đoàn Trưởng chứ?

Đỗ Thiếu Khanh vẻ mặt lạnh lùng nhìn Hứa Nhạc, biểu tình trên mặt tựa như là đang lắng nghe một chuyện vô cùng buồn cười vậy, trên khóe môi lại tựa hồ như là nở ra một nụ cười trào phúng nhàn nhạt vậy.

Quân nhân trong Quân đội Liên Bang ai chẳng biết rằng vị Đỗ Sư Đoàn Trưởng của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 này chính là một quân nhân tiêu chuẩn nhất, tuân thủ nghiêm chỉnh vô cùng kỷ luật của Quân đội Liên Bang. Một thân phong tư tuyệt đại tiêu sái lãnh khốc, cặp kính râm màu đen cùng với cặp găng tay bằng da dê đặc chế kia chính là phong cách trang phục tiêu chuẩn nhất của ông ta. Đường đường là một Thiếu Tướng Sư Đoàn Trưởng, loại đặc quyền như thế này, ai lại dám nghi ngờ cơ chứ?

Nghe những lời mà Hứa Nhạc nói, trong lòng Đỗ Thiếu Khanh dâng lên một cỗ trào phúng nhàn nhạt, có chút bình thản nói:

- Cậu có thể báo cho Cục HTD đến đây tìm ta, chỉ cần bọn họ dám quản chuyện của Đỗ mỗ ta là được.

Lời nói này quả thật là rất kiêu ngạo, khẩu khí rất lớn. Sư Đoàn Thiết Giáp 7 từ trước đến nay luôn luôn kiêu ngạo, không ngờ vị Sư Đoàn Trưởng của đơn vị bộ đội lúc nào cũng tuyệt đối bao che khuyết điểm của thuộc hạ lại là như thế này đây. Câu nói kia của Hứa Nhạc gặp phải câu nói này của Đỗ Thiếu Khanh liền mang theo một cỗ ý tứ hàm xúc tự rước lấy nhục nhã. Trong lời nói bình thản mà đạm mạc của Đỗ Thiếu Khanh, toát ra một tia trào phúng không hề che dấu.

- Về chuyện đả thương quân nhân sĩ quan của Sư Đoàn Thiết Giáp 7, chuyện đối mặt chống đối cấp trên, làm trái kỷ luật của Quân đội Liên Bang....

Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào cặp kính râm của Đỗ Thiếu Khanh, bình thản nói:

- Ngài có thể chạy tới Tòa án Quân sự, không... là tới Bộ Quốc Phòng mà cáo trạng tôi... Chỉ cần bọn họ dám quản chuyện của tôi là được.

Đỗ Thiếu Khanh nói cái gì, Hứa Nhạc liền nói ngay lại cái đó. Pháp luật Liên Bang bình thường cũng không quản nổi vị Sư Đoàn Trưởng cao cao tại thượng của Sư Đoàn Thiết Giáp 7, chẳng lẽ Tòa án Quân sự hay là Bộ Quốc Phòng có thể quản được chuyện của Hứa Nhạc hay sao? Đây chính là một cái tát vô cùng vang dội, phóng thẳng lên trên mặt của Đỗ Thiếu Khanh. Ngươi có đặc quyền nào đó, thì ta cũng có một vị cha vợ sẵn sàng đứng ra gánh vác chuyện của ta. Hơn nữa bên bờ hồ Phí Thành lại còn có một vị bà con xa sẵn sàng đứng ra nữa mà. Cái gì gọi là không nói tới đạo lý, bão nổi mãnh liệt, quậy đến cuối cùng... Quậy tưng lên không phải là mấy cái này thì là cái gì cơ chứ?

Sắc mặt của Đỗ Thiếu Khanh rốt cuộc cũng không còn bình tĩnh như trước nữa, dòng nước bình thản trên ngọn núi băng rốt lại cũng chảy xuôi xuống, ngọn tuyết tùng thẳng tắp rốt cuộc cũng trôi đi đám tuyết trên những tán cây, vô số hàn ý toát ra mãnh liệt

Nhưng mà ngay tại thời khắc mà vị Thiếu Tướng Sư Đoàn Trưởng này chuẩn bị bộc phát cuồng nộ, Hứa Nhạc lại nói thêm một câu nữa... Trực tiếp tát lên mặt của đối phương một cái tát không nương tay, hơn nữa lại còn không cho phép đối phương có cơ hội để mà phản kích lại.

Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm về phía trước, tầm mắt nhìn xuyên qua khuôn mặt lạnh lùng như được khắc bằng băng tuyết của Đỗ Thiếu Khanh, nhìn xa xa về phía những tia sáng cuối cùng của ánh tịch dương trước khi lặn hẳn vào màn đêm, hạ thấp thanh âm nói:

- Không cần bộc phát bão tố lên nữa. Bằng không sẽ thật sự một phen bức cho tôi tức giận lên, như vậy ngài cùng sẽ không có bất cứ ưu đãi nào cả đâu. Ngài là một đại nhân vật, bày ra nhiều trò như vậy, nếu như ở trước mặt nhiều người như thế này mà bị tôi hành hung, như vậy sẽ mất mặt vô cùng đó. Tương lai ngài làm thế nào có thể còn mặt mũi để mà làm một vị Quân Thần thứ hai của Liên Bang?... Tôi tin tưởng rằng ngài cũng biết rõ là tôi có thể đánh nhau... Mấy vị vệ quan của ngài ở đây cũng có thể nổ súng bất cứ lúc nào... Nhưng quan trọng chính là ngài đã đứng quá gần tôi rồi...

Hứa Nhạc thu hồi ánh mắt lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Đỗ Thiếu Khanh, hạ giọng nói:

- Nếu như tôi đem ngài đánh thành tàn phế, nhiều lắm cũng chỉ là không được tiếp tục ở trong Quân đội Liên Bang nữa, lại bị đưa đến ngục Khuynh Thành thêm vài năm nữa... Tôi mặc kệ những chuyện đó... Hơn nữa ngài chắc cũng từng điều tra qua tôi rồi. Tôi giết Mạch Đức Lâm cũng còn có thể được đặc xá. Cái chức Trung Tá này cũng không phải là tôi muốn làm đâu, mà là do vị kia ở trong Dinh thự Tổng Thống cùng với vị lão nhân gia kia yêu cầu tôi làm mà thôi...

Hiếm khi nào Hứa Nhạc hạ thấp thanh âm xuống mà nói giống như thế này, sau khi nói xong câu đó, hắn mới thật sâu hít một ngụm không khí, nheo mắt lại nghiêm túc nói:

- Báo cáo Sư Đoàn Trưởng, thỉnh ngài vui lòng đừng chọc giận cho tôi phải nổi bão tố.

Toàn trường cũng không ai nghe được vừa rồi Hứa Nhạc đã nói cái gì, bọn họ chỉ là nhìn thấy vị Sư Đoàn Trưởng Đỗ Thiếu Khanh kia rất nhanh thu hồi hai bàn tay về phía sau, cặp găng tay bằng da dê màu đen đặc thù nằm trong bàn tay phải của ông ta lúc này đã bị nắm chặt lại đến mức có chút bị biến dạng.

Đỗ Thiếu Khanh giương mắt nhìn chằm chằm vào mặt của Hứa Nhạc, trầm mặc một lúc thật lâu không nói gì cả.

Chờ một lúc lâu sau để cho cơn lửa giận trong lòng ông ta dần dần chuyển hóa thành một loại tâm tình cực kỳ lãnh liệt, Đỗ Thiếu Khanh mới khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt nói:

- Giỏi, tốt lắm. Cậu chính là người thứ hai, sau cái tên dã nhân khốn kiếp ở Tây Lâm kia, dám đứng trước mặt tôi mà lên tiếng uy hiếp thẳng thừng như thế.

Toàn trường là một mảnh tĩnh lặng, màn đêm dần dần buông xuống.

Trong lòng mọi người dần dần sinh ra một sự nghi hoặc cùng với khiếp sợ mãnh liệt. Vị Đỗ Thiếu Khanh Sư Đoàn Trưởng của Sư Đoàn Thiết Giáp 7, cả đời này ở trong quân doanh chưa từng mỉm cười qua lần nào, hôm nay lại nở ra một nụ cười lãnh liệt như thế, tâm tình ông ta lúc này đến tột cùng là như thế nào cơ chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.