Chương trước
Chương sau
Sáng sớm, trong khu nhà chung cư, những chăn nệm trắng muốt trên giường rối tung, không khí tràn tràn ngập mùi hương nhàn nhạt của hoa dẻ~~

Một cô gái tuổi chừng ba mươi đang ngồi trước bàn trang điểm, nheo nheo đôi mắt, tô son lên môi, nơi khóe mắt còn đầy vẻ uể oải. Trên người cô chỉ mặc một chiếc quần lót bằng vải lụa, tấm lưng trắng mịn, những đường cong hấp dẫn, cặp mông đầy đặn với dáng vẻ thùy mị hiện ra thật say đắm lòng người.

Thi Thanh Hải châm một điếu thuốc, nhìn Hải Luân cười trong gương. Ngoài hắn ra thì hầu như ít người biết được rằng, cô thư ký riêng của văn phòng Nghị Viên Mạch Đức Lâm, dưới bộ đồng phục màu tro lại sở hữu thân hình gợi cảm đến vậy.

Bỏ cặp kính xuống, vẻ si mê được giấu kín bấy lâu nay phát ra từ bên trong. Trên gương mặt Hải Luân có mang chút mệt mỏi nhưng đây là thứ mỏi mệt thỏa mãn. Trên gương mặt đoan trang ấy, chỉ có những nếp nhăn nhỏ tại ấn đường mới lộ ra tuổi tác và vẻ rụt rè cẩn thận thường ngày của cô.

- Anh yêu, em đi tắm cái đã.

Đúng 8h phải đi tham gia hội nghị, công việc của Hải Luân vốn bận hơn nhiều so với những người khác, đêm qua quá nồng nhiệt nên chỉ kịp ngủ có hai tiếng thì đã phải đi rồi.

Nàng quay đầu lại, quyến rũ cười với Thi Thanh Hải đang hút thuốc, vơ lấy chiếc khăn tắm, rồi đi vào phòng vệ sinh.

Đóng cánh cửa nhà vệ sinh lại, những bọt nước rơi xuống. Hải Luân ở dưới những tia nước ấy, nâng khuôn mặt vẫn còn hơi ấm nóng, ngửa mặt, để nước ấm giội lên thân thể nhạy cảm của mình, trong đầu lại đang nghĩ đến những cảm giác mà người đàn ông kia mang lại cho cô. Chuyển đến những vùng khác, trong mắt cô lộ ra chút không nỡ, một tia nghi hoặc, một chút tự an ủi mình.

Cô biết rõ mình chẳng có chút hấp dẫn nào khi là một thư ký, đặc biệt là gương mặt bình thường ấy. Gã đàn ông với vẻ lạnh lùng làm cô say đắm ấy, tại sao lại có thể để ý đến người đàn bà đã quá ba mươi đó.

Là thư ký của Nghị Viên Mạch Đức Lâm, cô cũng có những ham muốn như mọi người, cũng si mê những kích thích khác lạ của những chàng trai lịch lãm. Nhưng dù vậy, cô vẫn điềm tĩnh, đã quan sát một tháng nay rồi. Cô không muốn quan sát thêm nữa.

Nếu quả đúng như cô dự đoán thì cô đành phải xin lỗi anh ta.

Nghe thấy tiếng nước trong chung cư. Đôi mắt Thi Thanh Hải đang nheo nheo bỗng mở ra, ánh mắt tràn đầy hấp dẫn. Rời chỗ nhẹ nhàng đặt điện thoại lên bàn trang điểm.

Đem điếu thuốc vừa cháy được một nửa khẽ đập vào gạt tàn, Thi Thanh Hải nhẹ nhàng bước tới bàn hóa trang, không hề phát ra một tiếng động nào.

Anh ta nhìn mặt bàn gỗ, chiếc di động sáng bóng phản quang, đã rất nhạy cảm chú ý thấy, trên mặt bàn phìm đen của chiếc điện thoại còn vương lại hai sợi tóc.

Hai sợi tóc đen nhẹ nhàng vương trên bàn phím màu đen, nếu không đặc biệt quan sát thì chắc chắn không thể phát hiện ra được, hơn nữa cách hai sợi tóc rơi trên bàn phím cũng rất đặc biệt.

Thi Thanh Hải nhìn cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt. Cười cười. Nhặt hai sợi tóc ra, sau đó tháo nắp sau của điện thoại.

Có lẽ vì vội đến hội nghị, thời gian tắm buổi sáng của Hải Luân hôm nay so với mấy hôm trước cùng Thi Thanh Hải hoan lạc nhanh hơn rất nhiều. Cô dùng khăn tắm màu trắng quấn tóc bước ra, cười nói:

- Anh yêu, anh muốn ăn gì? Chắc vẫn kịp chiên hai cái bánh bao.

Trong phòng ngủ không có ai, tiếng của Hải Luân lãnh đạm, nét mặt phức tạp… Cô chạy đến đầu giường, đếm số đầu thuốc trong gạt tàn, sau đó chạy đến trước bàn trang điểm.

Hai sợi tóc dài vẫn vương trên bàn phím chiếc điện thoại màu vàng. Sắc mặt của Hải Luân liền bình thường trở lại, tay phải bỏ khỏi đầu, nhẹ nhàng xoa bóp vùng ngực, có chút sợ hãi nhưng có chút gì đó thỏa mãn.

- Bánh bao chiên không đủ chất, những gã bán hành thương mại ấy làm sao có thể phục vụ tốt được.

Từ cửa phòng bếp vọng lại âm thanh quen thuộc, phát ra từ Thi Thanh Hải. Dưới người mặc một chiếc quần cộc thoải mái, tay trái đang cầm chiếc chảo chiên đế bằng, trứng gà bên trong đang dần tạo thành hình tròn dưới sức nóng. Tay phải hắn cầm một cái xúc gỗ, miệng ngậm điếu thuốc đã hút rất lâu.

Nhìn dáng vẻ chàng trai lúc này hấp dẫn lạ thường, cộng thêm với niềm tin dần dần xuất hiện, Hải Luân đột nhiên có chút ấm áp thoải mái trong lòng. Đột nhiên, cô lại thấy hơi xấu hổ khi luôn dùng chức danh thư ký văn phòng để che dấu công việc thực sự của mình.

Cô đi lên, ôm chặt lấy Thi Thanh Hải, nhẹ nhàng chuyển động cơ thể, nũng nịu nói:

- Nhạc Nhạc, buổi sáng em muốn thưởng thức anh…

Thi Thanh Hải đưa chảo rán và xúc gỗ lên cao, sợ làm bỏng thân thể người con gái… Cảm nhận được hai đầu ngực hơi cứng cứng, không khỏi thấy động lòng, liền nhổ đầu thuốc xuống nền nhà, cúi đầu hôn xuống dưới.

Khói từ điếu thuốc nhãn hiệu Ba số 7 che phủ gương mặt và trái tim đôi nam nữ khi hai người bắt đầu cuồng nhiệt quấn vào nhau.



o0o

Hứa Nhạc không hề biết cái điều vô sỉ kia, không biết gã huynh đệ, đã làm cha kia, của mình, lúc này đang dùng chiêu mỹ nam nhân vô sỉ nhất, chầm chậm tiến gần Nghị Viên Mạch Đức Lâm. Hắn càng không hay biết gã công tử hào hoa kia dùng tên giả lại có quan hệ với mình, nếu không có lẽ hắn sẽ rất phẫn nộ.

Hiện giờ hắn đang bị tống giam trong nhà lao quân sự. Hắn cũng không biết tên gọi của nhà lao quân sự này, nhưng nếu ở trong Thủ đô, hơn nữa an ninh lại nghiêm ngặt như vậy, thì chất lượng cũng không phải là hạng thường.

Đây là một phòng giam đơn, còng plastic trên tay và chân hắn cũng không được gỡ ra. Xem ra sau đêm nay, đối phương sẽ nắm rõ được khả năng của Hứa Nhạc, không dám có một chút sơ ý.

Trong nhà giam tất cả đều được làm bằng nhựa, bao gồm cả chăn đệm, ngọn đèn cách bên ngoài hàng rào, soi rọi vào bên trong, nhà giam hiện ra thật lạnh lẽo.

Hứa Nhạc nằm trên giường, hai tay bị trói chặt đặt trước ngực, trong đầu lúc mê lúc tỉnh.

Mỗi khi nhớ đến sự tồn tại ở đầu bên kia giấc mơ màu đen, suy nghĩ của hắn lại càng trở lên hỗn loạn. Từ nhỏ theo đại thúc Phong Dư học, đọc sách luyện chữ tại Đại Học Hà Tây Châu, dựa vào bao ngày nghiên cứu, hắn xác định trình độ kỹ thuật của Liên Bang xuất hiện sự khác biệt với khả năng của công nhân bình thường còn kém đến mấy vạn năm, thậm chí mấy chục vạn năm.

Thế nhưng cái Máy tính chủ Trung tâm của Cục Hiến Chương ấy, hầu như đã vận hành từ thời tổ năm người rồi. Còn về lịch sử trước kỳ khó khăn, đã mai một trong khi dòng sông lịch sử nổi loạn, cái máy tính đó vẫn vận hành đến bây giờ, mà vẫn chưa bị trình độ khoa học kỹ thuật dần phát triển của xã hội loài người tháo tung. Nó vốn là một sự thật đáng sợ, Đệ Nhất Hiến Chương tuy nói chiếc Máy tính chủ Trung tâm Cục Hiến Chương luôn được cải tiến và nâng cấp, nhưng trong nhận thức, Hứa Nhạc không hề tin điều đó.

Nhưng khả năng tự học tập và nâng cao trình độ cũng không phải là trí năng của nhân loại. Hắn nhớ đến đoạn hội thoại trong cơn ác mộng, tự nhiên nhăn mày. Nếu không phải là Máy tính chủ Trung tâm giúp hắn, thì lẽ nào là tay chân của nhân vật quan trọng trong Cục Hiến Chương?

Vừa nghĩ đến Cục Hiến Chương thần bí mà xa vời ấy, cái đầu đang rối tung của Hứa Nhạc càng rối hơn. Hắn không thích cảm giác rối loạn ấy, vì thế bắt đầu phân tích tình cảnh hiện tại, dần bình tĩnh trở lại.

Phá hoại dữ liệu cơ mật của Liên Bang, chắc chắn là trọng tội. Nếu bị kẻ nào đó gắn thêm cho tội danh gián điệp, thì có lẽ Tòa án Quân sự sẽ tuyên thẳng cho hắn án tử hình. Nếu nói đến cái chết bất đắc kỳ tử, bị điều tra ra liên quan đến bản thân, xuất thân của mình, vẫn là án tử hình.

Hứa Nhạc đang tỉnh táo lại không lo lắng mấy chuyện đó. Hắn lẳng lặng nhìn những tấm nhựa sáng bóng trên trần nhà. Âm thầm tính thời gian, muốn xem xem liệu vị phu nhân họ Thai kia có đồng ý cá một trận không.

Những dữ liệu trong phòng thí nghiệm có liên quan chế tạo robot thế hệ mới. Chuyện quan trọng, lợi ích cũng không ít. Đặc biệt sau khi liên hệ với bầu cử Tổng Thống, Thai phu nhân không muốn ra mặt vì nhân vật nhỏ bé như hắn, nhưng cũng sẽ suy nghĩ hộ cho Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ.

Vấn đề quan trọng nhất là, Thai phu nhân cần phải xem xét, sau khi Hứa Nhạc bị bắt, hình như đã không còn cách nào để khống chế chỗ số liệu trong phòng thí nghiệm ấy. Lúc này bà ta có lộ mặt, có lẽ đã muộn rồi. Từ đồng nghĩa với đã muộn rồi luôn là từ bỏ. Hứa Nhạc rất rõ điều này, vì vậy hắn mới cá xem đối phương liệu có đồng ý cá thứ hắn đang có trong tay.

Kể cả Thai phu nhân bỏ mặc hắn đi chăng nữa, Hứa Nhạc cũng sẽ không rơi vào tuyệt vọng, vì Trâu Úc đã về đến Bộ Quốc Phòng, hơn nữa trên cổ tay hắn vẫn còn có một chiếc vòng tay kim loại.

Nghĩ đến chi tiết này, đang nằm trên giường nhưng hắn tự nhiên thở dài, trong vòng tay kim loại này ngoài các sơ đồ kết cấu, ngoài cái thiết bị ánh sáng xanh lam ra, quan trọng nhất vẫn là những cái bản đồ kỳ lạ kia. Trước đây hắn không hiểu tại sao Phong Dư thúc thúc lại giữ những bản đồ đó coi như báu vật, chỉ đến hôm nay khi hắn đã bị giam trong ngục, mới mơ hồ hiểu ra.

- Đại thúc, năm đó tổng cộng ông bị Liên Bang bắt giữ bao nhiêu lần? Đã vượt tù bao nhiêu lần?

Với tâm trạng phức tạp, hắn nói thầm.



o0o

Cánh cửa nhà giam được mở ra, hai quân nhân dẫn Hứa Nhạc đi dọc theo hành lang yên tĩnh, đi ra phía ngoài. Lúc này tuy là sáng sớm, những phạm nhân ở những phòng giam hai bên hành lang cũng mới tỉnh giấc. Trong lòng thầm nhủ sáng sớm như vậy đã bị giải đi, chẳng lẽ bị bắn chết trực tiếp? Mới nghĩ đến đó, hành lang dài bỗng trầm xuống, không hề có chút âm thanh ồn ào nào.

Hứa Nhạc ngồi bên một đầu bàn kim loại, cúi đầu nhìn về phía đối diện. Một quân nhân không nhìn rõ mặt, khẽ nhíu mày. Nhà lao quân sự đương nhiên do Bộ Quốc Phòng quản lý, nếu là Trâu Phó Bộ Trưởng phái người đến, chỉ là phản ứng nhanh như vậy… nhanh hơn so với hắn nghĩ, hơn nữa người được phái đến này làm hắn hơi giật mình.

Người quân nhân kia nghe tới động tĩnh, chậm rãi đứng lên, lộ ra gương mặt thanh lệ mà lạ lẫm nói:

- Tôi là Từ Tùng Tử, nhân viên Sở Pháp Luật Ban Nội Vụ Bộ Quốc Phòng. Được chỉ thị đến giúp đỡ về mặt pháp luật cho Thiếu Úy Hứa Nhạc anh.

Đây là một nữ sĩ quan văn phòng. Cô ta rất đẹp, sau khi ngẩng đầu lên, có thể nhận thấy dáng cô ta cũng thật đẹp.

Hứa Nhạc hơi khó khăn cử động cơ thể của mình, nheo mắt nói:

- Cảm ơn.

Nữ sĩ quan Từ Tùng Tử nhìn Hứa Nhạc, bỗng nhiên lạnh lùng nói:

- Phá hoại cơ mật quan trọng của Liên Bang là trọng tội, thời gian thi hành án là ba năm. Án cao nhất có thể là tử hình. Nếu anh không muốn bị khởi tố tội danh gián điệp, tôi khuyên anh nên nhận tội. Như vậy khi lên Tòa án Quân sự, tôi có thể thử xin quan tòa xem sao.

Hứa Nhạc xác nhận cô ta là người do Trâu Phó Bộ Trưởng phái đến, vì Ban Nội Vụ Bộ Quốc Phòng cũng chính là đơn vị trực thuộc của Trâu Ứng Tinh. Nhưng không hiểu tại sao, nữ sĩ quan pháp vụ tên Từ Tùng Tử ấy hầu như chẳng hề có chút thiện ý nào với hắn cả.

- Tôi không nhận tội.

Từ Tùng Tử cúi đầu xuống, trên mặt hiện lên vẻ hơi giận và có chút mỉa mai. Tuy chỉ có thời gian nửa đêm, nhưng theo nghiên cứu những quản chế và chứng từ được cung cấp đã rất đầy đủ. Gã thanh niên ngồi trước mặt này chắc hẳn là có hậu thuẫn trong Bộ Quốc Phòng. Rõ ràng là có thể đến mức độ này, chẳng lẽ hắn lại không biết, kể cả hắn là con rể của Trâu Phó Bộ Trưởng đi nữa, dưới tình hình này cũng không thể hoàn toàn không sao?

- Tôi khuyên anh nên tỉnh táo một chút.

- Tôi rất tỉnh táo, nhưng tôi nghĩ trước khi cô đến, nhất định chưa chuẩn bị tài liệu để điều tra.

Hứa Nhạc nhìn nữ sĩ quan đầu bên kia chiếc bàn sắt, cúi đầu nói:

- Cô có vẻ không hiểu, căn phòng thí nghiệm đó là của tôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.