Phác Chí Hạo không muốn thừa nhận sự sợ hãi đang xâm chiếm mình.
Hắn trước nay cho rằng bản thân là một thanh niên ưu tú nhất trong Liên Bang, sinh viên ưu tú của Học Viện Quân Sự 3, đã vào Bộ Công Trình của Công ty Cơ khí Quả Xác, hơn nữa mắt thấy bản thân sắp được vào Viện Khoa Học Liên Bang, thậm chí có thể trở thành học sinh của Lâm Viện Trưởng… Những trải nghiệm và thành tích cả đời này của hắn, cũng đủ để hắn có lòng tin tuyệt đối với bản thân.
Hắn là một sĩ quan trẻ tuổi, bất luận là những kỹ thuật robot cận chiến, hay là tác chiến robot, hắn đều là một nhân vật đáng sợ. Bất luận ở góc độ nào, tuy rằng chiếc xe việt dã không thể nổ máy, nhưng hắn cũng không nên thấy quá sợ hãi.
Nhưng hai bàn tay hắn đang run lẩy bẩy, khiến Phác Chí Hạo ý thức rõ rằng, mình đang có một cảm giác sợ hãi với người đang ở bên cạnh mình này.
Vừa rồi còn ở vách núi nhìn xuống, ánh đao sáng loáng như tuyết ấy, máu văng khắp nơi… Thực lực cường đại mà Hứa Nhạc đã bộc lộ, đặc biệt là sự lạnh lùng điềm tĩnh trong trận huyết chiến, đã để lại cho Phác Chí Hạo một ấn tượng sâu sắc, thậm chí là cảm thấy nguy hiểm. Vì vậy hắn mới lựa chọn cách lập tức rời khỏi.
Nhưng đối phương lại trong thời gian ngắn nhất tìm thấy mình, hơn nữa còn dùng một thanh đao để chặn đường rút của mình… Phác Chí Hạo cảm thấy một hàn ý sâu sắc dâng lên trong lòng. Đặc biệt là khi nghĩ tới lời đồn đãi, trong nhà hàng Lâm Viên tối đó, ngay cả Lý Cuồng Nhân cũng không đánh gục được người này… Khiến hai tay hắn lại càng run bần bật.
Hai vầng trăng trên trời đã bị tầng mây che phủ, Hổ Sơn Đạo lúc này đang một mảnh u tối, chỉ có ánh đèn dưới vách núi mờ hiện chiếu sáng từ trong vạn gia đình yên bình. Cửa xe khẽ vang lên, Phác Chí Hạo bước ra khỏi chiếc xe việt dã, cúi đầu nhìn thanh đao Hứa Nhạc đang nắm chặt trong tay, nhìn vết máu trên thanh đao đang dần khô dính lại, hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn định bản thân nói:
- Sao lại trở lên nhếch nhác như vậy?
Người thông minh đều sẽ biết trong tình hình này, nói những lời này kỳ thực chẳng còn ý nghĩa gì. Đặc biệt là khi Phác Chí Hạo sắc mặt tái nhợt nhưng hắn vẫn nói như vậy. Bởi vì hắn bắt buộc phải đánh cược, thử xem chàng lính ngồi cầu Hứa Nhạc này có can đảm làm gì không…
- Ai sai mày tới đây.
Hứa Nhạc nhìn mái tóc vàng hoe của Phác Chí Hạo, khẽ cúi đầu, ngón tay đang cầm cán đao càng bấu chặt hơn. Nhìn thấy Phác Chí Hạo, có lẽ hắn đã có thể đoán được thế lực đứng đằng sau. Người thông minh sẽ không cần hỏi nhiều thêm, nhưng hắn vẫn hỏi.
Phác Chí Hạo chua chát cười, lên tiếng nói:
- Hỏi những chuyện này không còn ý nghĩa. Vừa rồi trên đường, ngay cả người muốn giết anh mà anh còn không giết, dĩ nhiên sẽ không giết tôi. Nếu như anh không giết tôi, đương nhiên tôi cũng không thể nói cho anh biết điều gì. Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, trước mặt những thế lực lớn, anh chỉ là một nhân vật nhỏ bé. Cho dù anh có đánh nhau giỏi thế nào, chỉ cần bọn họ nói một câu, anh cũng sẽ bị đánh mặt sưng như tổ ong thôi.
Hứa Nhạc sắc mặt không hề biến đổi. Hắn vẫn cúi đầu, sau chốc lát nói:
- Tao vẫn luôn muốn làm một công dân tốt tuân thủ pháp luật, nhưng rất đáng tiếc, Liên Bang không cho tao cơ hội này. Lúc tao mười tuổi, tao đã giết người rồi…
Khi hắn nói giọng điệu rất điềm tĩnh bình thản, giống như đang nói chuyện phiếm với Phác Chí Hạo, làm thế nào để giải các đề thi trong cuộc tuyển dụng mùa xuân. Nhưng chính là giọng điệu bình thản này lại khiến cho Phác Chí Hạo vừa rồi sắc mặt vừa khá hơn đôi chút, lúc này lại tái nhợt lại.
- Tao sai rồi…
Phác Chí Hạo cười khổ nói:
- Tao sai thật rồi… Vừa rồi không nên tắt động cơ, ít ra thì cũng không nên rút chìa khóa ra.
Đây là một câu nói thật. Đây là một sai lầm chí mạng.
Nếu như muốn mượn đao giết người, càng không thể xuất hiện ở hiện trường. Phác Chí Hạo còn cho rằng mình trốn ở trên tầng trên núi đã đủ cẩn thận, nhưng không ngờ Hứa Nhạc lại có thể trong thời gian ngắn nhất phát hiện ra mình, hơn nữa còn một nhát đao chém đứt đường lui của mình.
Tới lúc này, hắn mới mơ hồ hiểu ra, mình cố ý đứng ở trên vách núi nhìn cảnh xảy ra vừa rồi, không phải để xử lý tình hình đặc biệt gì, chỉ là hắn vô thức vẫn khó có thể quên được cảnh tượng trong kỳ thi tuyển dụng mùa xuân của Quả Xác. Hắn muốn tận mắt chứng kiến tên lính ngồi cầu may mắn tên Hứa Nhạc kia bị đánh gãy chân trên mặt đất xi măng, đau không muốn sống…
Lợi Tu Trúc cũng đã phạm sai lầm. Hắn tự đánh giá bản thân quá cao, nhưng lại đánh giá Hứa Nhạc quá thấp.
Trong Thất Đại Gia Tộc của Liên Bang, Thiết Toán Lợi Gia nổi tiếng vì cách tính toán không bỏ sót chuyện gì. Nhưng Hứa Nhạc trong mắt người thừa kế chính thức của Lợi Gia lại không phải là tên được suy đoán theo lý thường như vậy, Hứa Nhạc là một dị vật lao vào tầng lớp thượng tầng trong Liên Bang, cứng nhắc như một tảng đá. Sức mạnh của hắn không nằm ở mối quan hệ với Thai Gia, cũng không nằm ở chỗ là con rể của Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng, mà ở kiến thức trong đầu hắn và sức mạnh bên trong cơ thể hắn.
Phác Chí Hạo sắc mặt tái nhợt, lầm bẩm mình đã sai, trong khóe mắt đang cúi thấp lại càng lúc càng bình tĩnh. Hắn không biết Hứa Nhạc trước mặt có ra tay bất ngờ hay không, nhưng hắn biết mình nếu như thật sự dám nói gì, sau này cái chờ đón mình, vẫn là một con đường chết.
Hai tay hắn đang run bên người, dường như là vì sợ hãi, nhưng trên thực tế, hắn biết bản thân chỉ là để tay mình tự nhiên hơn một chút.
Khẩu súng lục chỉ cách tay hắn vài cm, với thành tích bắn súng và rút súng nhanh nhất ở Học Viện Quân Sự 3 của mình, Hứa Nhạc ở trước mặt, cho dù thật sự có thực lực khủng khiếp giống như Lý Cuồng Nhân, cũng chỉ có một con đường chết.
Đầu Hứa Nhạc cũng cúi thấp xuống, hắn không chú ý đến Phác Chí Hạo đang che đậy ánh mắt đang thay đổi của mình, cũng không chú ý tới nét mặt đối phương đang dần bình tĩnh lại… bởi vì trong hầm mỏ ở Đại khu Đông Lâm, Phong Dư đại thúc đã nhắc nhở hắn không chỉ một lần, dưới tình hình này, chỉ cần chú ý tay của đối phương.
Đôi tay run rẩy của Phác Chí Hạo chợt cử động, lách người nhanh chóng, rút khẩu súng lúc bên người.
Hứa Nhạc cũng cử động, thanh đao dài đang nắm chặt ở bàn tay phải bổ xuống, một ánh dao lóe sáng.
Xoẹt một tiếng, tay phải của Phác Chí Hạo bắn ra máu, bàn tay rời khỏi cổ tay hắn, cùng khẩu súng lục kim loại bóng kia đồng loạt rơi xuống mặt đất xi măng.
Người sĩ quan ưu tú nhất Liên Bang với tiền đồ xán lạn, trân trân nhìn cổ tay bị chém ngọt của mình, nhìn máu tươi đang phun ra dầm dề phía trên, nhìn xương trắng nhô ra và cơ thịt dính máu nhức nhối trên cổ tay, chân mày hắn nhíu chặt.
Phác Chí Hạo không ngờ dao của Hứa Nhạc lại nhanh như vậy. Tại sao đối phương lại dám không màng luật pháp mà vung dao xông tới. Lẽ nào ngay từ lúc đầu, đối phương đã quyết tâm giết chết mình? Lúc này, hắn thực chất không thể ngờ, là vì mình muốn rút súng bắn chết Hứa Nhạc.
Đến lúc này, sự đau đớn ghê gớm điên cuồng ở cổ tay truyền vào não hắn, khiến hắn đau đớn không muốn sống, khiến hắn chỉ muốn thét gào.
Nhưng hắn không thể thét gào nổi, bởi vì một tia máu nhạt đã xuất hiện trên cổ hắn. Máu bắt đầu chảy ra từ vết cắt ấy, nhìn giống như là hộp cà chua đã được cắt ra một vệt giấy bạc.
Phác Chí Hạo đau đớn co quắp quay người lại, không thể ngờ nhìn mặt Hứa Nhạc. Mãi đến lúc sắp chết, hắn vẫn cảm thấy chuyện này quá đỗi hoang đường. Một nhân vật được định danh tiếng vang dội trong Liên Bang như mình, sao có thể chết sớm như vậy? Sao có thể chết một cách im hơi lặng tiếng ở Hổ Sơn Đạo này như vậy?
Hắn quay đầu lại, máu ở đường rạch trên cổ chảy ra mỗi lúc một nhanh.
Hắn dùng tay trái và tay phải chỉ còn lại phần cổ tay bịt chặt yết hầu, nhưng không thể cứu lại được sinh mạng của mình vì mất máu quá nhiều. Ngã phịch xuống đất, co giật vài cái, rồi không còn bất cứ hành động nào.
Hứa Nhạc nhìn thi thể của Phác Chí Hạo, tâm trạng có chút kỳ dị.
Hắn không phải là cao thủ dùng đao, đao vừa rồi chém xuống, chỉ là trong tình hình nguy cấp mà phản ứng theo bản năng của hắn. Lưỡi đao chém vào cổ tay đối phương, không ngờ thân đao vừa rồi bị kẹp vào cửa xe việt dã đã có chút biến dạng, mũi đao sắc nhọn lại lướt qua cổ đối phương.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn giết người. Lần đầu tiên hắn giết người, khi tuổi còn rất nhỏ, ở bãi rác phía sau đường Chung Lâm đêm đó, trời đổ mưa to, ống truyền áp sắc nhọn cầm nhẹ nhàng trong tay cũng như vậy.
Ở bãi gửi xe dưới lòng đất của Sân vận động Lâm Hải Châu, Hứa Nhạc cũng đã giết mấy người. Nhưng dù gì đó cũng là trong chiến đấu, không giống như Phác Chí Hạo, người đã từng có duyên gặp vài lần này, lại chết rõ ràng trước mặt hắn.
Hứa Nhạc luôn cho rằng mình là một người tốt, cũng muốn làm người tốt, nhưng người tốt cũng biết giết người sao? Đây là một vấn đề Triết học. Hắn không muốn suy nghĩ về vấn đề này.
Hắn nhìn thi thể của Phác Chí Hạo trên mặt đường cao tốc, không cảm thấy buồn nôn, cũng không tự trách. Chỉ là sự hoang mang, nhưng sự hoang mang ấy cũng không kéo dài quá ba giây.
Hắn xoay người bước thẳng xuống vách núi.
- Thắt chặt dây an toàn.
Hứa Nhạc khẽ nói với Trâu Úc đang ngồi bên cạnh ghế tài xế. Lúc này hắn đã thay chiếc áo sơ mi dính máu trên người, lấy một chiếc áo dự bị khác trong thùng xe phía sau khoác lên người. Nhưng mùi máu tanh nhàn nhạt ấy trong không gian kín mít của thùng xe, vẫn nồng nặc nhức mũi.
Trâu Úc lẳng lặng nhìn hắn, hai tay cẩn thận khép chặt lại ở bụng, sắc mặt hơi tái, đôi mắt sáng trong. Nàng không biết vừa rồi Hứa Nhạc xông lên vách núi làm gì, nhưng nhìn thấy Hứa Nhạc cố làm ra vẻ bình tĩnh, ngửi thấy mùi máu tanh bất tường ấy, cô cũng có thể đoán ra chuyện gì.
Đây là một tên thần bí.
- Tôi đưa cô về nhà.
Chiếc ô tô màu đen nhanh chóng rời khỏi Hổ Sơn Đạo, không đi về hướng ngôi nhà chung cư đơn giản mà họ đang sống, mà chuyển hướng, đi về Đặc khu Thủ đô ở tận cùng con đường cao tốc số 2.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Trâu Úc nheo mắt, khẽ hỏi.
- Tôi đã giết một người, có lẽ một lát nữa, tôi sẽ bị Liên Bang truy nã.
Hứa Nhạc nhìn các biển báo dạ quang không ngừng chớp lóe trên con đường cao tốc trước mặt, im lặng chốc lát rồi nói:
- Là Phác Chí Hạo, người lần trước đi cùng Lợi Hiếu Thông đua xe với cô.
- Có liên quan đến tôi?
Sau khi Trâu Úc mang thai, đã trở nên hiền dịu hơn, đặc biệt là ánh mắt sáng trong đa sầu đa cảm. Nhưng năm đó dù gì cô cũng là thiên kim lạnh lùng luôn thích mặc đồ đỏ, sau khi nghe thấy Hứa Nhạc giết người, sự sững sờ trong ánh mắt vụt hiện, bình tĩnh xâu nối lại chân tướng đằng sau chuyện này.
- Không, có lẽ là liên quan đến tài liệu trong phòng thí nghiệm, người ấy muốn cướp tài liệu của Giáo sư Trầm Lão, nhưng tôi lại cứ ngăn cản họ.
Tay lái trong tay Hứa Nhạc khẽ chuyển động, theo những biển chỉ dẫn của đường cao tốc, hắn lái thẳng về phía chung cư Bộ Quốc Phòng ở Đặc khu Thủ đô, yên lặng chốc lát rồi tiếp tục nói:
- Tối nay tôi phải đi làm một số chuyện. Hơn nữa, tôi thấy sau này… rất khó có thể chăm sóc cô nữa rồi, cho nên đành phải đưa cô về nhà, hy vọng cô đừng tức giận.
Hiếm khi được nghe Hứa Nhạc nói ra câu đùa kiểu ấy, nhưng nét mặt của Trâu Úc vẫn không thay đổi, tinh thần nàng vẫn nặng nề nhìn Hứa Nhạc, hỏi:
- Anh muốn làm gì?
- Lợi Hiếu Thông buổi tối… thường ở đâu?
Nghe xong câu này, Trâu Úc ngay lập tức nhíu chặt mày, hai tay căng thẳng bám vào bụng, thở dài nói:
- Bụng tôi không tốt lắm, đi cùng tôi đến Bệnh viện trước đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]