Chương trước
Chương sau
Liên Bang có rất nhiều di tích lịch sử, nhưng không loại di tích như là Kim Tự Tháp vậy. Nếu xã hội này quả thật cũng có Kim Tự Tháp, những người như Thai Chi Nguyên vậy, không hề nghi ngờ sẽ đứng trên đỉnh của Kim Tự Tháp cao nhất mà ngắm nhìn những con người ở bên dưới hắn. Gia thế của hắn, sự giáo dục từ nhỏ hắn đã tiếp nhận, càng chính xác hơn mà nói, những giai cấp bên dưới, cũng chỉ là một chỗ để hắn đặt mông lên ngồi mà thôi... Gã thanh niên thừa kế Thai Gia trẻ tuổi mà kiêu ngạo này, đối với những học thuyết của Kiều Trì Tạp Lâm kia mà nói, chỉ biết cười nhạt và vô cùng thống hận.

Ở trong mắt Thai Chi Nguyên, đám quân Phiến loạn trong Thanh Long Sơn kia, dùng một học thuyết chính trị viễn vông, đề cao cái gọi là *** chó chính nghĩa, mà không tiếc dùng bạo lực để công kích vào cơ cấu ổn định của Liên Bang. Dưới sự uy hiếp quân lực cường đại không ngừng của Đế Quốc bên kia, sự tồn tại của quân Phiến loạn, không chỉ còn làm cho Chính phủ Liên Bang phải hao phí rất nhiều lực chú ý, lại lãng phí thuế vụ của vô số người. Càng mấu chốt chính là, khiến cho trong xã hội Liên Bang sinh ra một vết nứt lớn. Nếu như lòng người tan rã, làm thế nào có thể đối mặt với sự xâm lấn của Đế Quốc? Loại hành vi như thế này, so với mấy gã phản quốc, bán đứng lợi ích của Liên Bang thì có gì khác nhau cơ chứ?

Nếu như có thể, Thai Chi Nguyên chỉ muốn đem Quân đội Liên Bang trong thời gian ngắn nhất, dọn sạch sẽ các phần tử võ trang trong Thanh Long Sơn. Nhưng mà lịch sử mấy chục năm đã chứng minh, dưới tình huống không có Đệ Nhất Hiến Chương trợ giúp, hoàn cảnh bên trong Thanh Long Sơn phức tạp, cực kỳ không thích hợp tiến hành các loại tác chiến máy móc hỗn hợp, cùng với hạ tầng dân chúng bên trong hỗ trợ, đủ để giúp các phần tử ngoan cố, không đầy đủ tài lực kia lại không ngừng tiếp nhận thêm quân phiến loạn, đủ để chống cự lại các lần tiến công mùa xuân của các Quân đội Liên Bang.

Chỉ còn biện pháp từ từ mà diệt. Cho nên khi nhân vật số hai trong hàng ngũ Phiến quân kia, mạo hiểm ngàn vạn nguy hiểm, tại Song Nguyệt Vũ Hội tiến hành gặp mặt Thai Chi Nguyên, Thai Chi Nguyên cũng không có xúc động bắt đối phương giao lại cho Chính phủ, mà là mạnh mẽ đè nén lại địch ý trong lòng mình, thập phần lý trí thúc đẩy quá trình hình thành hiệp nghị với Thanh Long Sơn của Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ.

Nhưng mà thái độ của Thai Chi Nguyên đối với quân phiến loạn của Thanh Long Sơn, từ sâu thẳm trong tâm trí mà nói, cũng chưa từng thay đổi, chưa từng có nhượng bộ. Nếu thời cuộc cho phép, nếu hắn thật sự có thể bước lên vũ đài chính trị Liên Bang, hắn có lẽ so với mấy tên quan quân của Quân Khu II, so với vị Phó Bộ trưởng đã tự sát của Bộ Quốc Phòng còn càng cứng rắn hơn nữa.

Khuôn mặt gầy yếu tái nhợt của Thai Chi Nguyên trên màn hình hiện lên một tia trào phúng, nói:

- Lần này tôi cứu anh, không phải bởi vì tôi có cái gì gọi là hứng thú với quan điểm của các anh, mà là bởi vì lần này giải quyết vấn đề Hiệp nghị, anh chính là người trung gian, anh biết rất rõ ràng nhưng chi tiết bên trong. Những cái chi tiết kia, cần phải do anh tiếp tục chấp hành. Mặt khác, tôi cũng không thích thú đối với chuyện trong Chính phủ có kẻ nào đó, biến sự kiện ám sát bên trong Sân vận động thành một trò chơi tùy ý cho hắn thao túng. Tôn nghiêm của tôi không cho phép để người khác tưởng rằng tôi không biết gì, để bọn họ tùy ý kiếm một người nào đó thế tội. Tôi cũng không muốn nhìn chuyện đó cứ như vậy mà chìm xuồng... Đương nhiên, nếu không phải Hứa Nhạc chạy trở về Lâm Hải, có lẽ tôi cũng sẽ không để ý đến chuyện sống chết của anh.

Cuộc nói chuyện này cũng không có nhiều lắm giá trị lịch sử kỷ niệm gì với ai, rất nhanh đã kết thúc. Chỉ là trước khi nó chấm dứt, lại vô tình tạo ra một bài toán số học hóc búa cho ba gã nam nhân thanh niên có ba thân phận, ba trận doanh hoàn toàn không giống nhau. Giống như Thai Chi Nguyên thiếu Hứa Nhạc một tính mạng, Thi Thanh Hải lại thiếu Thai Chi Nguyên một tính mạng. Mà Thi Thanh Hải lại lưu manh vô sỉ đem món nợ mình thiếu Thai Chi Nguyên này chuyển lên trên người Hứa Nhạc.

Kết quả là, Hứa Nhạc bình thường trầm mặc nhất, lại biến thành chủ nợ lớn nhất.

o0o

Nửa đêm hôm đó, Thi Thanh Hải liền bỏ đi. Hắn cũng không chịu tiếp nhận sự an bày của Công ty Bảo an Hắc Ưng, theo phi thuyền nhập cư trái phép mà lên Phi thuyền rời khỏi Đặc khu, mà là lặng yên không một tiếng động, một lần nữa biến mất trong bóng tối. Chỉ cần Cục Hiến Chương không tiến hành định vị đối với hắn, tin rằng gã gián điệp vĩ đại này nhất định sẽ có cách móc nối lại với tổ chức của mình, hơn nữa trầm mặc ẩn xuống, vì vị lão sư đã chết thảm trước mặt hắn mà làm thứ gì đó.

Hứa Nhạc ngày hôm sau liền quay trở về tới Bệnh viện Đặc khu Quân Khu I ở khu vực Tây Nam Kinh Châu. Thai Chi Nguyên còn có một số việc phải làm tại Đặc khu Thủ đô, hứa hẹn khoảng mười ngày sau mới đến thăm Hứa Nhạc được. Hơn nữa hắn còn cẩn thận dặn dò Hứa Nhạc nhất định phải thành thành thật thật chờ mình ở bệnh viện, xem ra lại sắp có một cuộc nói chuyện dài dòng nữa rồi.

Căn phòng quen thuộc, mùi vị thuốc men quen thuộc cùng với trần nhà trắng tinh quen thuộc... Hứa Nhạc vẫn trầm mặc, hắn không có dành quá nhiều tâm trí đi buồn rầu cho những chuyện đấu tranh rắc rối phức tạp trong Liên Bang có thể nào khiến cho những người bạn vốn ít ỏi của mình gặp phải những số mệnh bi kịch... Hắn không có thói quen loại này, thói quen của hắn là trực tiếp suy nghĩ, mỗi người đều có cuộc sống của chính mình, bất luận là cuộc sống của Thai Chi Nguyên hay là Thi Thanh Hải, trong mắt của hắn đều là vô cùng cổ quái, không phải hắn có thể ảnh hưởng tới được.

Những chuyện khiến hắn phiền não quả thật đã rất nhiều, bất luận là con chip vi mạch ngụy trang sau gáy mình, hay là cái giấc mộng tối đen âm trầm đáng sợ kia, hay là hiện giờ đã có thêm chuyện những hình ảnh vừa quen thuộc vừa vô cùng mới mẻ không ngừng xuất hiện trong mắt hắn, cũng đủ khiến cho hắn không yên rồi.

Mà hắn vẫn như cũ bình tĩnh nghỉ ngơi, ăn uống, chỉ là thỉnh thoảng lại nhớ lại hành trình kỳ lạ tại Lâm Hải kia, tự an ủi chính mình, nếu như lần đó mình không quay lại Lâm Hải, Thai Chi Nguyên khẳng định sẽ không vận dụng quyền lực của gia tộc hắn mà tiến hành trợ giúp Thi Thanh Hải trốn thoát. Như vậy xem ra, bản thân hắn chỉ là một tiểu nhân vật, trong cái thời đại rắc rối này, đúng là vẫn còn có thể tạo ra một ít tác dụng, cho dù chỉ là một tác dụng ngoài lề, cực kỳ không nổi bật mà thôi.

Phần lớn thời gian, vẫn là hắn suy nghĩ về Trương Tiểu Manh, nhớ Trương Tiểu Manh, nhớ về cô gái mà mình vô tình bèo nước gặp nhau, như giọt sương đêm thu, đến sáng sớm liền tan biến đi... Nàng hiện giờ đang ở đâu? Đang làm gì? Trận ám sát đầu năm kia, thật sự là do một cô gái tinh khiết như tinh linh kia tổ chức hay sao? Cặp sừng ác ma màu đỏ trên đầu nàng kia còn ẩn chứa những bí mật gì trong đó?

Thi Thanh Hải nói hắn có lối suy nghĩ giống như một động vật giống đực có tinh dịch tràn lên não... Hứa Nhạc cũng không thừa nhận điều này, hắn chỉ là theo thói quen mà nhớ tới Trương Tiểu Manh mà thôi. Bởi vì trên thế giới này, hắn cũng chỉ có một người khác phái duy nhất là nàng để mà nhớ nhung, hơn nữa, cô gái kia cũng đã từng có với hắn một đêm khoái hoạt như vậy...

Hứa Nhạc thậm chí không muốn nghĩ đến chuyện Trương Tiểu Manh chính là nhân vật đứng sau lưng toàn bộ các sự kiện kia. Hắn chỉ là có chút lo lắng, dưới áp lực điều tra của Chính phủ Liên Bang, những thế lực sau lưng nàng có giống như thế lực đã đối đãi với Thi Thanh Hải vậy, đồng dạng vứt bỏ nàng. Hắn từng chân thành thỉnh cầu Thai Chi Nguyên giúp đỡ điều tra một chút tin tức của nàng, nhưng mà vẫn như cũ không hề có chút thu hoạch gì.

Ngay khi hắn chìm trong sự nhung nhớ sầu lo này sắp đổ bệnh, Hứa Nhạc nhận được một cuộc gọi điện. Bên kia đầu dây là một thanh âm con gái vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng bi thương, giống như là bầu trời mây đen mùa đông của Lâm Hải vậy, có chút cao xa, cũng có chút trầm trọng.

Nàng tự như người đứng bên kia bức vách, chỉ nghe tiếng, không thấy người.

- Là tôi đem tin tức anh có thể cùng với Thai Chi Nguyên đi xem biểu diễn mà nói lại với bọn họ.

Hứa Nhạc trầm mặc cầm điện thoại, một lúc lâu sau mới nói:

- Em có biết bọn họ muốn giết Thai Chi Nguyên hay không?

- Không biết... Tôi đã cho rằng tôi đang làm đúng chức trách của mình... đến bây giờ mới phát hiện ra, mình quả thật quá ngây thơ...

Thanh âm của cô gái bên kia vô cùng cô đơn cùng với tự giễu.

- Em hiện giờ đang ở đâu? Có nguy hiểm hay không?

- Tôi rất an toàn, chỉ là hình như có người đang điều tra tôi. Cho nên, tôi... sắp phải đi rồi.

Nghe câu nói đó, Hứa Nhạc trầm mặc một hồi lâu, hắn biết nhất định là Thai Gia đang tiến hành điều tra Trương Tiểu Manh. Với tính cách của Thai Chi Nguyên, nếu quả thật là bên phía Nghị Viên Mạch Đức Lâm đã đem tin tức hắn đi xem biểu diễn nói cho mấy gã chủ chiến bên phía Bộ Quốc Phòng kia, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cái đầu mối Trương Tiểu Manh này. Bởi vì chỉ có từ miệng của Trương Tiểu Manh, mới có thể lấy được chứng cứ mà định tội cho Nghị Viên Mạch Đức Lâm được.

- Em còn muốn quay về làm việc cho gã Nghị Viên kia?

- Không, tôi chỉ muốn đi làm một số chuyện có ý nghĩa thật sự mà thôi.

- Chính em cũng biết, em là một kẻ vô cùng ngây thơ, vì sao lại còn muốn đi?

- Con người ai cũng có tiến bộ mà.

- Anh là một người bình thường... Anh không thể hiểu được ý tưởng của những người như bọn em. Anh cũng không biết trong cuộc sống có những chuyện gì có thể khiến cho nhân loại phải hi sinh tính mạng của mình như thế. Phải có những tình cảm gì, cho dù là lý tưởng vô cùng cao thượng cũng vậy... Anh cho rằng cũng không đáng để hy sinh, những người bên kia cũng không nên hy sinh như vậy...

- Trên tay tôi cũng không chỉ có chuyện giữa tôi và anh, mà còn có rất nhiều thứ khác, như là sinh mệnh, như là chính nghĩa... Có lẽ anh sẽ hỏi tôi đến tột cùng cái gì là chính nghĩa. Nhưng theo cách nhìn của tôi, chính nghĩa chính là sự đấu tranh. Đấu tranh vì cái gì? Vì những chuyện có thể khiến cho mình an lòng, không ức hiếp kẻ yếu, không tổn hại đến dân chúng vô tội... Chỉ vậy thôi...

Hứa Nhạc trước giờ vẫn vô cùng trầm mặc, hôm nay hắn nắm thật chặt chiếc điện thoại, nói ra một câu nói trước đâu, về sau đã là hắn gằn từng tiếng:

- Trước kia anh đã từng nói qua, cho dù mục đích ban đầu có vĩ đại đến đâu, nhưng mà nếu quá trình thực hiện nó là dơ bẩn, xấu xí, vậy thì đến cuối cùng nó chắc chắn cũng sẽ là dơ bẩn, xấu xí...

- Tôi sẽ nhớ kỹ những lời này của anh, sau này tôi cũng sẽ làm như vậy.

Bên kia đầu dây, Trương Tiểu Manh tần ngần một lúc rồi đáp.

Bên trong cặp mắt của Hứa Nhạc, bỗng nhiên hiện lên một tia thương cảm khó có thể ức chế... hắn chậm rãi nói:

- Anh có một đại thúc, ông ta đã từng nói qua với anh, nam nữ lúc kết hôn, vì sao lại thích mua một cặp nhẫn đôi? Đó là bởi vì chiếc nhẫn kim cương... con gái rất thích mang nó ra khoe, nhưng lại không cách nào đeo nó khi làm việc được... Kỳ thật nguyện vọng cuộc sống của anh không có gì cao xa.

Trước khi có chuyện này phát sinh, lý tưởng lớn nhất của anh chính là, mua cho em một chiếc nhẫn thật to, để cho em đeo vào mà khoe với mọi người... Hơn nữa anh sẽ đảm nhận việc nấu cơm, sẽ đảm nhận việc nhà, em vĩnh viễn có thể đeo nhẫn, không cần phải cởi nó ra... Hiện tại xem ra, anh có thể cũng không cần phải tốn tiền mua nhẫn nữa.

Hứa Nhạc nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, nhẹ giọng nói vào điện thoại:

- Em cố bảo trọng, không cần phải là một cô gái... khờ dại giống như trước đây nữa... Hẹn gặp lại.

Bên kia đầu dây điện thoại trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới truyền đến thanh âm của Trương Tiểu Manh:

- Hẹn gặp lại, nam nhân.

o0o

Cảng vũ trụ Tân Trạch, Cảng Đô tại Kinh Châu, bên trong một chiếc máy bay dân vận.

- Cái gã bạn trai kia của cô có thể xưng là Thánh Hứa Nhạc được đó.

Một gã đại thúc tướng mạo cực kỳ đáng khinh, trên mặt lộ ra một tia quang mang hiền hậu. Hắn nhìn qua cô gái mang kính gọng đen, cúi đầu không nói gì đang ngồi bên cạnh, an ủi nói:

- Chuyện này là chuyện tương lai của các cô cậu, nếu cứ tiếp tục khờ dại, ngây thơ như vậy, sẽ có nhiều tổn thương không đáng. Chỉ cần cô có dũng cảm đối mặt với nó, sẽ khiến cho cô có kinh nghiệm hơn nhiều.

- Tôi biết, tôi chỉ là có cảm giác có lỗi với hắn.

Trương Tiểu Manh ngẩng đầu lên, tháo cặp kính đen xuống, khẽ lau nước mắt, quật cường cười nói:

- Hơn nữa nếu thật sự anh ta thích tôi, mấy ngày nữa, lại sẽ khiến cho anh ta bị thương tâm một lần nữa.

- Thai Gia không tìm thấy chứng cứ gì, tôi càng tìm không ra chứng cứ gì. Cô nói thế nào cũng vậy, căn bản không thể trở thành chứng cứ.

Vị đại thúc này cười nói:

- Trong phạm vi của Liên Bang, ta thấy vị Nghị Viên các hạ kia tạm thời cũng sẽ không có biện pháp nào. Tôi tin rằng số ghế hành khách của cô hiện tại đã nằm trong tay của hắn ta rồi.

o0o

Sáu ngày sau, kênh tin tức của Truyền hình Liên Bang đã đăng một cái tin tức, chiếc phi thuyền vũ trụ từ cảng vũ trụ Tân Trạch Cảng Đô bay đi Đặc khu, đang tiến hành dân vận đón khách, trên khoang chuyển tiếp hành khách bởi vì xảy ra chạm mạch ngoài ý muốn, không kịp xử lý, đã rơi trở lại mặt đất, toàn bộ hành khách bên trong khoang chuyển tiếp không một ai may mắn thoát khỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.