Trong quán bar tràn ngập người đang chúc mừng năm mới, có được hai niềm vui về rượu ngon và tin vừa được phát trên truyền hình, mọi người cao hứng lớn tiếng bàn luận gì đó, mời rượu những người không hề quen biết từ trước đến giờ. Hứa Nhạc vất vả lắm mới đi tới đến một góc tĩnh lặng hơn trong quán bar, nhìn thấy hai chai rượu mạnh rỗng không trước mặt Thi Thanh Hải, bất giác lắc đầu.
Thi Thanh Hải vẫn mặc bộ tây phục nhàu nát đó, cả người tỏa ra mùi rượu nồng nặc, trước bàn ngoài mấy chai rượu mạnh màu hổ phách và hai ly rượu cùng một xô đá ra, thì không còn vật gì khác.
- Trương Tiểu Manh không đến cùng với anh à?
Thi Thanh Hải uể oải mở to mắt, tuy đã nốc hai chai rượu mạnh vào bụng, nhưng đôi mắt của nhân viên Cục Điều Tra giống một kẻ nát rượu nhìn ra thì vẫn trong sáng, không hề có một tia men say nào.
Hứa Nhạc bội phục nhất ở Thi Thanh Hải chính là tửu lượng, thở dài tự rót cho mình một ly rượu nhạt, rồi cho thêm bảy viên đá, đáp:
- Trong nhà cô ấy hôm nay có hội hợp, cho nên về trước rồi.
Trên thực tế, Trương Tiểu Manh vốn không muốn về nơi tràn đầy không khí nặng nề thủ cựu ấy, trong ngôi nhà chỉ biết giao thiệp trong xã hội đó. Nhưng hôm nay cô đã thẳng thắn nói với Hứa Nhạc thân phận gián điệp của mình, Hứa Nhạc dĩ nhiên cũng không thể đem cô đi gặp Thi Thanh Hải, dù gì Thi Thanh Hải cũng là nhân viên của Cục Điều Tra. Nghĩ tới Trương Tiểu Manh, nét mặt của Hứa Nhạc dần đóng băng lại, tâm sự về người con gái này, hắn có làm thế nao cũng không thể hiểu rõ hoàn toàn.
- Mấy ngày không gặp, cô gái ấy lại về bên cạnh cậu rồi?
Thi Thanh Hải nhìn nét mặt của Hứa Nhạc, đôi mày thanh tú nhíu lại, nghe ra trong điện thoại biết được Trương Tiển Manh và Hứa Nhạc đang ở bên cạnh nhau, hắn lập tức đoán ra phía Nghị Viên Mạch Đức Lâm. Nghĩ thầm có lẽ người con gái này đang muốn dùng Hứa Nhạc để tiếp cận với Thai Chi Nguyên, hắn rất khó che đậy sự phản cảm trong lòng mình, lạnh giọng nói:
- Lẽ nào anh quên chuyện ở vũ hội rồi sao?
Hứa Nhạc thật thà mỉm cười, tuy không đoán được sự lo lắng cụ thể của Thi Thanh Hải, nhưng cũng có thể nghe ra, đối phương là đang quan tâm mình, né tránh vấn đề đó, nói:
- Nói chuyện của anh đi, nhiệm vụ bí mật gì của Cục Điều Tra khiến anh bỏ đi lâu như thế. Tôi đã đi qua Khoa IV tìm anh, ngay cả nhân viên của anh cũng không biết anh đi đâu.
- Uhm. Nếu như đã là nhiệm vụ bí mật, những tên nhãi nhép đó dĩ nhiên không thể biết rõ.
Thi Thanh Hải nhíu mày lại, một sự đắc ý phong lưu không nói ra lời:
- Trên danh nghĩa tôi chỉ xin nghỉ phép hai tháng, đi nghỉ ở vùng nhiệt đới phía Nam.
- Nếu là như vậy. Nhiệm vụ này tự nhiên cũng không thể nói cho tôi biết rồi.
Hứa Nhạc cười nói.
Thi Thanh Hải nhún vai, mặc nhận cách nói này. Nằm trên sô pha một cách thoải mái, vừa uống rượu vừa nhìn TV trong quán bar. Trên màn hình vẫn không ngừng lặp đi lặp lại tin tức bất ngờ vừa rồi, sự trầm ổn của Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ đang đi lên cầu thang trên màn hình, tiếng gió thổi của Thanh Long Sơn tạo ra tiếng vù vù trên chiếc áo gió của ông.
Nhìn hình ảnh này, Thi Thanh Hải mấp máy đôi môi mỏng của mình, mắt nheo lại, rơi vào trạng thái trầm tư. Trong mười mấy ngày vừa rồi, hắn vô cùng bận rộn. Liên lạc giữa Thai Gia và quân Phiến loạn, toàn bộ đều do một mình hắn hoàn thành, sự mặc cả điều kiện của hai bên. Truyền phát tư liệu, sự va chạm ý chí của đôi bên… Đều khiến hắn trải qua vô cùng khổ cực.
Nhân vật thứ hai của quân Phiến loạn sớm đã rời khỏi Lâm Hải Châu, tất cả mọi thứ đều bắt buộc một mình hắn hoàn thành. Hắn đã dùng đến đường dây bí mật, toàn tâm toàn trí dấn vào trong cuộc giao dịch phía sau sự kiện động trời ngày hôm nay, không chỉ muốn né tránh sự chú ý của Chính phủ Liên Bang, còn muốn đề phòng sự giám sát của phía Thai Gia, áp lực giống như một ngọn núi lớn đè nặng lên hắn, khiến hắn sắp không thể thở nổi, càng không có thời gian để tắm rửa.
Hôm nay, tất cả đã tạm thời kết thúc, hai bên đã đạt được hiệp định, sự vất vả và căng thẳng của mười mấy ngày qua dường như đã đổi được một kết quả không tệ, nhìn phong thái của Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ có khuôn mặt ngăm đen trên màn hình, hắn bắt đầu cảm thấy đôi chút mệt mỏi quá độ.
- Có biết không? Cái tên như nham thạch trên màn hình kia, năm sau sẽ trở thành Tổng Thống của chúng ta đấy.
Thi Thanh Hải bỏ ly rượu xuống, châm một điếu thuốc, hút dài một hơi ngon lành, rồi thỏa mãn thở dài một tiếng, trong lòng chua chát bồi thêm một câu, chí ít là trước khi gã này chính thức làm Tổng Thống, bản thân mình cũng có lẽ sẽ được an toàn trong Liên Bang.
Nhìn Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ đang bắt tay với thủ lĩnh quân Phiến loạn trên màn hình, trong lòng Thi Thanh Hải đã nảy sinh một sự thán phục khôn cùng với sức ảnh hưởng của Thai Gia trong Liên Bang, chọn đúng lúc thời khắc năm mới, dùng cách phát sự kiện thời sự bất ngờ này, để Mạt Bố Nhĩ xuất hiện trước mặt toàn thể dân chúng Liên Bang, không thể không nói… đây là một cách làm mang lại lợi ích lớn nhất. Nhưng mấu chốt là, Thai Gia bắt buộc phải có sức khống chế với giới truyền thông, và một năng lực phán đoán với vô số phe phái thế lực trong Liên Bang, mới có thể để tin tức sự kiện này đánh cho họ trở tay không kịp.
Công dân Liên Bang nếu như thật sự có thể thoát khỏi bóng đen của nội chiến, vậy thì họ chắc chắn sẽ ghi nhớ trong một thời gian dài, khi người người đang hân hoan đón năm mới, một Nghị Viên Liên Bang thân phận tôn quý lại mạo hiểm, bí mật đến vùng núi bị quân Phiến loạn khống chế, đạt được hiệp định hòa giải với đối phương. Bắt đầu từ hôm nay, mọi người khó có thể quên, thời khắc hình ảnh một Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ mình mặc áo gió, nét mặt trầm ổn bước xuống cầu thang máy bay.
- Là năm nay.
Hứa Nhạc nhắc nhở Thi Thanh Hải lúc này đã qua mười hai giờ, lắc đầu nói:
- Tuy tôi cũng thích Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ, nhưng chuyện liên quan đến chính trị cách chúng ta quá xa, tôi không biết hắn có thể thành công đắc cử không.
- Tin tôi đi, ông ấy đã là Tổng Thống rồi.
Thi Thanh Hải nét mặt mệt mỏi nở một nụ cười, trong lòng nghĩ nếu như dưới làn sóng dư luận như vậy, Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ vẫn không thể nào nắm được cơ hội này, vậy chỉ có thể chứng minh tầng cao cấp trong tổ chức và Thai Gia đều không có mắt nhìn.
Hắn đồng thời nghĩ tới, dân chúng bình thường trong Liên Bang, chỉ nhìn thấy cảnh trên thời sự ngày hôm nay, lại không biết vì cảnh này có thể xảy ra vào đúng thời khắc năm mới, hai bên đã không biết âm thầm trải qua bao nhiêu lần đàm phán, rồi bao nhiêu vòng thương nghị, cuối cùng mới có thể ký tên trên hiệp định. Dân chúng bình thường, càng không biết sau lưng chuyến đi hòa giải của Nghị Viên như truyền kỳ này, ẩn giấu bao nhiêu bí mật mà mọi người không thể biết.
Nhưng những bí mật quan trọng này Thi Thanh Hải đều biết. Bởi vì hắn là người trong cuộc. Hắn lặng lẽ nhìn Hứa Nhạc, nghĩ tới cuộc nói chuyện trong Song Nguyệt Vũ Hội, nghĩ tới người bạn tốt trước mặt e rằng cả đời này cũng sẽ không biết hắn đóng một vai trò quan trọng trong sự kiện này, không nín được bật cười.
Thi Thanh Hải uống cạn ly rượu mạnh đó, trên mặt lộ ra một nụ cười quái dị:
- Đúng, chúc mừng… Tổng Thống… của chúng ta.
o0o
Những nhân viên công tác bận rộn đã tản đi, chiếc màn hình lớn được nối bằng cáp quang cũng được tháo ra, chuẩn bị chuyển đi. Thai Chi Nguyên đứng ở lầu hai. Nhìn về đại sảnh tĩnh lặng phía dưới, lại giống như vẫn có thể nhìn thấy màn hình máy tính đang hiển hiện các tình báo quan trọng của những thế lực lớn trong Liên Bang. Những nhân viên công tác phụ trách vạch định các chi tiết cụ thể, phân tích phản ứng các bên sau khi chuyện này xảy ra.
Đây là một biệt thự ngoại ô Hải Lâm Châu, là sản nghiệp của Thai Gia. Trong mười mấy ngày nay, tòa biệt thự này đã trở thành phòng quyết sách tạm thời, chuyên môn phụ trách xử lý chuyện giữa quân Phiến loạn. Trong những ngày đã qua, những màn hình đó vẫn luôn sáng, nhưng nhân viên công tác vẫn luôn bận rộn. Bước đi như chạy.
Khóe môi của Thai Chi Nguyên khẽ cong lên, hé một nụ cười.
Qua Lễ Thành Nhân, cuối cùng cũng có được quyền hạn toàn bộ, lần đầu tiên thật sự độc lập làm việc, quyết định một chuyện lớn có thể ảnh hưởng tới cả Liên Bang, dưới sự giám sát chặt chẽ của Thai phu nhân, dưới sự trợ giúp của vô số nhân viên công tác của gia tộc, sau nhiều ngày bỏ sức lực trí óc vào việc này, cuối cùng hắn cũng có thể nhìn thấy, công việc của mình có một kết quả không tồi.
Tin tức trên màn hình hắn chỉ xem một lần, nhưng hắn là người sớm hơn bất cứ người nào, thậm chí cả ngài Tổng Thống, đã xem rõ ràng những tin tức này. Bởi vì bản tin này vốn là phải được thông quan sự thẩm tra của hắn, mới được truyền phát đến Ban Tin Tức của Đài truyền hình Liên Bang.
Đài truyền hình Liên Bang là Đài truyền hình của quốc gia. Bất cứ cá nhân, tổ chức nào, cho dù là Thất Đại Gia Tộc trong truyền thuyết, cũng không có năng lực nắm bắt hoàn toàn. Nhưng vô số thế lực đều có ý đồ để Đài truyền hình Liên Bang rơi vào tay mình. Còn một Thai Gia trước nay đều âm thầm trầm ổn, lại có sức ảnh hưởng lớn nhất với Bộ Tin Tức quan trọng nhất trong Đài truyền hình Liên Bang.
Hai tay Thai Chi Nguyên đặt lên lan can, nghĩ lại cảnh tin tức trong đầu, rất hài lòng với biểu hiện của ngài Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ trước ống kính máy quay, hắn tin rằng trong tương lai không xa, văn phòng tranh cử của Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ, nhất định sẽ chọn hình ảnh này đăng trên mặt quan trọng nhất của Hải báo, rồi rãi đầy khắp con phố lớn nhỏ của Liên Bang, để ông ấy có thể tranh thủ lấy được vô số phiếu bầu.
Nghĩ tới điểm này, gã thiếu niên bất giác cười lớn, đối với công việc mình đã làm mấy ngày nay cảm thấy rất hài lòng, việc đàm phán với quân Phiến loạn đã diễn ra vô cùng gian nan, bởi vì ba điều kiện quan trọng nhất mà đối phương đề ra với Chính phủ Liên Bang, luôn không chịu nhượng bộ, còn nếu Thai Chi Nguyên không thể thuyết phục đối phương nhượng bộ về mặt này, vậy thì cho dù có miễn cưỡng ký kết hiệp định hòa giải kia, cũng không thể nhận được sự công nhận nào.
Đàm phán vẫn được tiến hành tới phút cuối cùng, lúc đó Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ đã bí mật đáp máy bay cá nhân của Thai Gia đến Đại khu Hoàn Sơn Tứ Châu. Chiếc máy bay cũ nát ấy đã được thêm đầy dầu, máy phát động kiểu cũ cũng bắt đầu nổ máy, nhưng hai bên phụ trách đàm phán vẫn không có được sự nhất trí.
Đạt thành hiệp định hòa giải rất quan trọng, điểm thời gian đạt được hiệp định… Kỳ thực quan trọng hơn hết, hai bên đều rất rõ, lựa chọn thời khắc năm mới này, đối với Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ mà nói mang theo một ý nghĩa gì đó, cho nên phía Quân đội quân Phiến loạn vẫn luôn kéo dài, khó tránh không phải tồn tại cách nghĩ dùng thời gian để lấy lợi ích.
Cuối cùng là Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ vừa xuống máy bay đã phát biểu ý kiến của mình, nếu như quân Phiến loạn vẫn kiên trì, vậy thì ông ấy nguyện mạo hiểm để sau khi chuyện được công bố ra, trở thành trò cười của giới chính trị, trực tiếp ngồi thuyền trở về thủ đô.
Chính là qua khúc đệm nhỏ này, Thai Chi Nguyên một lần nữa xác nhận cách nhìn của mình về Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ là hoàn toàn chính xác, người Nghị Viên này đúng là một người có sự chân thành cương trực hiếm thấy trong giới chính trị… Thai Chi Nguyên rất mong muốn nhìn thấy một người như vậy trở thành Tổng Thống.
- Thiếu gia, chúng ta nên đi rồi.
Cận quản gia bước tới sau người hắn, lặng lẽ nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của hắn, mỉm cười, ông rất hiểu người trẻ tuổi này lần đầu tiên sau khi độc lập hoàn thành một việc chính trị kiểu này, sẽ có sự hài lòng và kiệt quệ như thế nào.
- Đúng vậy, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Thai Chi Nguyên thở dài:
- Ngày mai tôi có lịch công việc gì không?
- Ngày mai là buổi biểu diễn phát hành ca khúc mới của tiểu thư Giản Thủy Nhi, sẽ được tổ chức ở Sân vận động Thể thao Tổng hợp của Đại Học Thành.
Cận quản gia im lặng hồi lâu rồi nói:
- Nhưng dựa vào tin tức tình báo từ các phía khác nhau, tôi đề nghị ngài không nên tham gia, bởi vì có thể sẽ có nguy hiểm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]