So sánh với việc cái còng bằng plastic đặc chế bị bẻ gãy, thì việc tên lính đặc chủng kia bị bất tỉnh ngược lại cũng không làm cho Tiểu đội trưởng Lai Khắc kinh ngạc. Một gã thiếu niên có thể có một sức mạnh bộc phát cường đại như vậy, một tên lính đặc chủng bình thường sao có thể chống chọi được. Cả đời này của Tiểu đội trưởng Lai Khắc, chỉ gặp qua không quá vài lần.
Vừa nghĩ đến chuyện này, Tiểu đội trưởng Lai Khắc càng tăng thêm lòng hiếu kỳ và sát ý với Cơ Giáp Sư Phong Dư, sự sỉ nhục của quân đội. Gã học việc đã mạnh như vậy, vậy thì tên kia mạnh đến mức nào. Có điều hắn không hề bị dao động, cũng giống như quan niệm mà Hứa Nhạc kiên trì theo đuổi, Tiểu đội trưởng Lai Khắc vốn không hề quá coi trọng sức mạnh thân thể của con người, hắn cho rằng con người có mạnh mẽ đến đâu chăng nữa, khi đối diện với trang bị vũ khí hạng nặng của quân đội Liên Bang thì vẫn không thể nào chịu nổi được một đòn.
Ném chiếc kính râm xuống dưới chân, Tiểu đội trưởng Lai Khắc bước đến trước màn hình chỉ huy của doanh trại lâm thời, im lặng nhìn điểm xanh đang di động trên màn hình. Trên đó có hai quang điểm được đánh dấu màu khác nhau, phân biệt là đỏ và xanh. Hai quang điểm màu xanh, đỏ đại diện cho vị trí của Mục tiêu số 1, 2 đang lẫn trốn, chỉ có điều thời gian định vị quá lâu mà khoảng cách bị chênh lệch mà thôi.
Theo những tiếng tín hiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-khach/2496620/quyen-1-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.