Nếu từ trên vũ trụ nhìn xuống, Đông Lâm là một tinh cầu xinh đẹp. Bề mặt của tinh cầu là màu xanh lam của nước biển hòa cùng với màu xanh lục vô tận của đồng quê, còn có màu tái nhợt của hầm mỏ khiến cho kẻ khác tim đập nhanh, nhìn như những ngôi sao lốm đốm trên đầu trời, tạo ra cảm giác mông lung, xinh đẹp khó có thể nói lên lời, giống như một bức tranh đã được vẽ ra rất nhiều năm, đã bị thời làm cho tang thương vậy.
Nhưng đối với những người dân và cả đám cô nhi ở Đông Lâm, cái tinh cầu này chỉ toàn đá và đá, ngoài đá tảng ra, cái gì cũng không có. Cho dù là vùng quê màu xanh lục, dưới cặp mắt kiên cường đã dần dần bị biến thành chết lặng của bọn họ, trên thảm cỏ xanh kia chỉ còn lại quá ít tiền tài và vinh quang, ánh mắt của bọn họ thường nhìn xuyên qua những thảm cỏ đó, nhìn thẳng vào số lượng mạch khoáng khiến cho người Đông Lâm khao khát nhất.
Dựa theo quy hoạch hành chính, thì Đông Lâm phải là một đại khu hành chính cấp 2, có cùng đẳng cấp với Tinh Quyển Thủ Đô, bao gồm ba tinh cầu rực rỡ, và Tây Lâm đại khu của Liên Bang. Nhưng ở trong suy nghĩ của những người dân ở Liên Bang, Đông Lâm xa xôi kia, trên thực tế đã sớm bị lãng quên vào một xó. Ngoại trừ trường hợp chính phủ liên bang được thành lập vào 600 năm trước là còn thấy được cái tên Đông Lâm, thời gian rất lâu sau đó, đối với cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-khach/2496581/quyen-1-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.