Trên đường về nhà, tôi ngồi sau xe của Tạ Tu Trúc, tiếp tục nói chuyện với Liễu Xu Nghiên.
“Giỏi lắm Liễu Xu Nghiên, bình thường một câu “bảo bối”, hai câu “bảo bối”, thế mà chuyện như này lại không nói cho tao.”
“Oan cho tao quá Bánh nướng, đều là do Tạ Tu Trúc không cho tao nói đó!”
“Thế cái lúc mà tao bảo mày rằng anh ấy rất đẹp trai, sao mày không trực tiếp đưa Wechat của anh ấy cho tao đi?”
“Má, lúc đó tao làm sao mà biết anh ấy thích mày, cho linh tinh anh ấy đấm chết tao à, mà lúc đó tao nghe điện thoại của anh ấy mới biết anh ấy thích mày chứ.”
“Được rồi, không nói cái này nữa, dẫu sao thì tao cũng là chị dâu tương lai của mày rồi, trước tiên gọi một tiếng nghe xem nào?”
“Nhưng mà có hơi kỳ kỳ...”
Cách một màn hình điện thoại tôi cũng thấy được vẻ mặt khó coi của Liễu Xu Nghiên, thế nên tôi lại càng vui: “Sao, không dám gọi à, không gọi tao bảo anh họ mày dí chết mày.”
“Lấy, oán, báo, ơn!”
“Con nha đầu bướng bỉnh này, có phải lại muốn đi xem mắt phải không?”
Lời này vừa nói ra, Liễu Xu Nghiên ngay lập tức nghiến răng nghiến lợi nói ra hai từ “chị dâu”.
Tạ Tu Trúc bật cười, trong mắt tràn ngập ánh sao.
Tu Tu Trúc lớn lên quá là đẹp trai rồi.
Tôi lười biếng dựa vào lưng anh, tay nhẹ nhàng ôm lấy người anh.
Có múi nha!
Quả nhiên là một cây “trúc” tốt!
25.
Hoạt động chấn chỉnh khu phố đã có biên bản từ trên xuống.
Bệnh tình của Gia Gia cũng đã hồi phục hơn nhiều, thi thoảng tôi và Tạ Tu Trúc sẽ tới thăm hai ông chúa. Lúc rảnh rỗi ông Dương vẫn đẩy xe đi bán bánh nướng.
Còn tôi bây giờ,lúc tan sở có nhiều thêm một chiếc xe dưới tầng đợi tôi.
Chọn Tạ Tu Trúc hay Liễu Xu Nghiên nhỉ?
Khó chọn ghê.
Thôi thì tung xúc xắc vậy.
Tiệm hoa của Tạ Tu Trúc đã khai trương rồi, tên của tiệm là “Không cần cảm ơn”. Phía dưới còn có một dòng chữ nhỏ: “Gửi tới bạn sự lãng mạn chẳng bao giờ nhạt phai.”
Trên tầng hai là tiệm cafe, và cũng là của anh ấy luôn.
Có lúc tôi đến ngồi đó, đợi Tạ Tu Trúc bưng trà rót nước cho tôi.
Sau đó, lúc tôi đang uống cafe thì chạm phải một vật lạ, đáy ly cafe là một chiếc nhẫn kim cương--
Tôi trợn mắt nhìn Tạ Tu Trúc: “Anh muốn cầu hôn em sao?”
“Cầu hôn?” Anh lắc đầu, “Nhẫn cầu hôn không bé như vậy đâu em, đây là quà kỷ niệm sáu tháng quen nhau của chúng ta.”
Tôi vẫn luôn biết mấy người nhà Liễu Xu Nghiên rất giàu có, được rồi, tôi sẽ chăm chỉ làm việc, sau rồi, tôi sẽ ném một chiếc nhẫn kim cương to chà bá vào người Tạ Tu Trúc!
Lúc tôi còn đang suy nghĩ bâng quơ, khuôn mặt anh đã ở ngay cạnh, lúc tôi nhận ra thì anh đã đặt một nụ hôn vô cùng chuẩn xác lên môi tôi rồi.
Tôi lo lắng đảo mắt nhìn quanh: “Không có ai nhìn thấy chứ? Anh không được hôn trộm em!”
Tạ Tu Trúc cong khóe miệng, ánh mắt toàn là ý cười.
May là lúc này tiệm không có khách.
Tôi nhào vào lòng anh: “Nếu như đã không có ai...”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]