Sư huynh đi rồi, Lâm Nhiễm chai mặt đi ra hậu viện tìm mười bảy nam sủng kia, còn cách thật xa đã nghe tiếng la hét đánh mạt chược vọng ra ầm ầm.
Lâm Nhiễm vừa vào sân thì thấy mười bảy nam sủng chia làm bốn bàn chơi mạt chược, còn dư một người để thay thế bổ sung, lúc rảnh phụ trách bưng trà rót, thiếu chân thì vô đánh luôn.
Thấy Lâm Nhiễm bước vào, đàn nam sủng tập thể an tĩnh, rung đùi vội vã hạ chân, xỉa răng cũng không xỉa nữa, móc mũi vội sửa tay thành dáng che miệng cười, từ mười bảy đại hán4 đang rung đùi nháy mắt biến thành mười bảy vị quý phi nương nương.
Một nam sủng dung mạo tuấn mỹ nhất tao nhã cười với Lâm Nhiễm, nói: Ây, ta còn tưởng ai, đây không phải dì mười tám mới gả vô nhà a? Sao giờ mới nhớ tới chuyện qua đây thỉnh an các ca ca ha?
Lâm Nhiễm mém đứng không vững:…
Ôi má này là tình tiết cung đấu mà hả?
Một nam sủng vung khăn tay lên: Dì bảy, ngươi xem cái bộ đắc ý dào dạt của dì mười tám kia kìa, căn bản là không để mười bảy ca ca chúng ta vào mắt, giáo chủ đại nhân y ba tháng rồi cũng không tới sủng hạnh chúng ta, nhất định là đều ở cạnh dì mười tám rồi, cho nên người ta không có thèm sợ gì ngươi đâu.
Lâm Nhiễm ha hả cười gượng, hoàn toàn đỡ không nổi, trong lòng một đám thảo nê mã6 điên cuồng chạy qua gào thét:…
Nam sủng số 3 vừa sờ mặt vừa nói: đúng rồi dì mười tám, giáo chủ đại nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-diep-ma-giao-moi-ngay-deu-so-ho/26065/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.