Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47
Chương sau
Thế là Lâm Nhiễm cứ bị Cơ Vô Tà đè như vậy cho đến lúc trời tôi thui. Tận đến khi hắn cảm thấy Cơ Vô Tà mà còn không dậy thì tay chân mình cũng phế luôn, Cơ Vô Tà mới ngáp một cái từ từ tỉnh lại. Lâm Nhiễm: Ngươi dậy rồi. Cơ Vô Tà cong môi, tỏ vẻ kinh ngạc nói: Ớ, sao ta lại lăn đến trên người phu nhân thế này? Lâm Nhiễm: Ha hả. Cơ Vô Tà nắn cằm hắn: Đói bụng chưa? Sửa soạn một chút rồi chúng ta cùng đi ăn tối. Lâm Nhiễm gian nan bò dậy: Bị ngươi đè tê hết người rồi. Bộ dạng Cơ Vô Tà hình như là rất hài lòng, nghiêng người bế Lâm Nhiễm lên: Không sợ, vi phu bế ngươi. Ánh chiều tà ấm áp chiếu trên khuôn mặt Cơ Vô Tà, chiếu đến mức ngũ quan đẹp đẽ của y càng thêm đẹp, Lâm Nhiễm nhìn y thở dài. Nhìn đẹp trai như thế, đáng tiếc là đồ biến thái.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47
Chương sau