Lý Thục Vân không nghĩ tới Đại Địa sẽ to tiếng với cô, cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất cắn chặt rơi lệ. Vịn vào lan can đứng lên, chuẩn bị gọi điện thoại kêu người. Không cần cô kêu, chỉ nghe thấy còi của cảnh sát cùng tiếng của xe cứu thương chói tai vang lên trong bầu trời đêm. Nghe tiếng thì đúng là chạy đến chỗ này rồi. Xem ra là có người khác ở trong công viên nhìn thấy tình hình bên này, không dám đến đây, liền trực tiếp gọi cảnh sát.
Bầu trời đêm tháng tư trong trẻo nhưng lạnh lẽo, gió thổi lướt bên bờ sông làm xao động cây cối, đèn đường bên sông tỏa ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt che phủ lên mọi người trên mặt đất…….
“……..Đại…….Địa…….”
“A Lãng, A Lãng, là tôi, là Đại Địa. Cậu nhẫn nại một chút, xe cứu thương sắp đến rồi……Cậu sao lại ngốc như thế chứ…….”
Giọng nói của Đại Địa tràn ngập lo lắng cũng chỉ có lo lắng. Cẩn thận đem cả người Trương Lãng kéo vào trong lòng nhẹ nhàng dùng tay trái vuốt ve hai má của hắn, tay phải nắm chặt thành quyền, kìm chặt miệng vết thương ở trên bụng hắn.
“Đại…….Địa, tôi……..không phải là…….sẽ chết đi?”
Trương Lãng cố sức mở hai mắt ra hỏi Đại Địa.
“Cậu nói bậy cái gì vậy! Cái gì có chết hay không chứ! Cậu sao có thể chết được? Cậu chưa từng nghe qua rằng con gián là…….đánh không…….chết sao?”
Đại Địa cố nén bi thương.
“Ha ha…chính là, tôi…chưa từng thấy…con gián…bị dao…đâm…vẫn có thể sống…Khụ khụ…, Đại Địa, tôi lạnh…rất lạnh…”
Trương Lãng đưa tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-dap-khong-chet/3053216/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.