Chương trước
Chương sau
Ta là một đại tiểu thư phế vật phủ thừa tướng quân

Nương ta hay nói rằng, tại vì ta ngốc nghếch nên từ nhỏ đã được chỉ định suốt cuộc đời này phải ở bên thái tử ca ca, phải một lòng một dạ vì huynh ấy, mặc dù có điều gì xảu ra, cũng không được phép từ chối bất cứ yêu cầu gì mà huynh ấy đưa ra.

Thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng của Tống Dực, ta vui vẻ nhào vào lòng huynh ấy, giọng ngọt ngào mà hỏi,

"Thái tử ca ca, huynh đến chơi với ta sao?"

Thái tử ca ca xoa tóc ta đầy yêu chiều, "Đúng vậy"

Giọng của huynh ấy rất hay, như một bản cổ cầm dịu êm đưa người ta lạc vào trầm luân. Ta rất thích giọng nói của huynh ấy.

Năm đó, ta vừa cập kê, thái tử ca ca liền đưa sính lễ sang cha nương ta, muốn đưa ta về phủ thái tử. Cha nương luyến tiếc ta, nhưng mệnh lệnh thái tử vẫn là thiên uy, nên trong vòng hai ngày, ta liền trở thành nương tử đã qua cửa của thái tử ca ca.

Đêm tân hôn, không đau đớn như ta đã nghĩ. Nương ta nói, nam nhân trên đời đều là loài sinh vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, nhưng nếu như có nam nhân nào vì ta mà dịu dàng ôn nhu trong đêm đầu tiên, nam nhân đó mới là người yêu ta thật lòng.

Ta thật sự không biết, tình yêu là gì? Có mùi vị gì? Ngọt bùi như bánh ngọt hương mật hay đắng ngắt như chè hương thanh?

Ta không biết.

Thái tử ca ca rất cưng sủng ta, lấy ta về được một năm liền bị Hoàng Thuợng ép buộc phải nạp một vài thê thiếp vào phủ để lấp đầy hậu cung trống vắng.

Huynh liền lập thêm muội muội của ta vào hậu cung.

Đó là muội muội mà ta chán ghét nhất, thuờng ngày ở nhà vị muội muội này rất hay bắt nạt ta.

Hôm nay ta ủy khuất, ta bị muội muội kia đánh đổ bát canh nóng vào người, sưng đỏ lên một mảng chân.

Tiểu Thanh vội vàng chạy thưa với thái tử ca ca, ta nghe nói huynh ấy bỏ cả việc triều chính đang báo cáo với Hoàng Thuợng, liền chạy về đây xem tình hình của ta.



Ta như một con mèo nhỏ được huynh ấy nuôi trong chiếc lồng vàng đẹp đẽ đầy sa hoa, mềm yếu nhu nhược như một bông hoa thanh khiết, tùy tiện dẵm vài lần là hỏng, rời xa nơi an toàn rồi liền héo úa tàn mà chết

Lần đầu tiên ta thấy thái tử ca ca đáng sợ đến như vậy, huynh ấy ánh mắt dường như có tia máu ẩn ẩn, xoa thuốc cho ta xong liền bỏ đi. Ta cứ nghĩ rằng huynh ấy nổi giận, chán ghét ta, ta liền ngồi khóc thút thít bên cửa sổ.

Một lúc sau, thái tử ca ca về, người chỉ nói, "Tiểu Ly, ta xin lỗi, là ta không bảo vệ được cho nàng. Nhưng sẽ không có lần sau, ai làm cho nàng bị tổn thuơng, ta đều đã đưa tiễn chúng về nơi xa rồi"

Ta ngốc nghếch không hiểu lời của huynh ấy nói là gì,chỉ biết ngoan ngoãn chui vào lòng huynh ấy, để huynh ấy dỗ ngủ. Với ta, như vậy là đủ rồi, chỉ cần thái tử ca ca không chán ghét ta, ta liền an tâm.

Sáng hôm sau, ta nghe loáng thoáng Tiểu Thanh nói rằng muội muội ta hôm qua ở Liêu Cung đã treo cổ tự sát, dường như còn bị cưỡng bức tập thể. Ta hơi rùng mình, nhưng cũng không hỏi thêm. Tối hôm đó, ta kể cho thái tử ca ca nghe, nhưng người không nói gì, chỉ đầy cưng chiều ôn nhu ôm ta, một lần lại một lần muốn ta.

Ta đã từng hỏi, "Nương nói nữ nhân khi thành lập gia thất phải sinh con, vậy ta sinh con cho chàng nhé?"

Thái tử ca ca chỉ cười, "Nếu nàng ngoan ngoãn bên cạnh ta cả đời, ta sẽ lập nàng lên làm Hoàng Hậu, cả đời này cưng chiều nàng và con của chúng ta"

Ta không biết yêu. Ta biết điều đấy và thái tử ca ca cũng biết điều đấy.

Nhưng người từng nói, chỉ cần ta bên cạnh huynh ấy cả đời, như vậy liền là yêu.

Một năm sau, Hoàng thuợng băng hà, thái tử ca ca liền lên làm tân đế, hiệu là Dực Vương.

Ta có chút không hiểu, mới hôm qua Hoàng Thuợng còn rất khỏe mạnh, la rày ta rằng một năm rồi vẫn chưa mang thai. Tại sao ngày hôm nay liền đi rồi?

Thái tử ca ca dường như rất bình thuờng với cái chết của Hoàng Thượng. Huynh ấy không bận để tang 3 năm gì cả. Một tuần sau đó liền lập ta thành Hoàng Hậu, ta nhận được vô vàn sủng ái.

Hai tháng sau đó, ta có thai.

Dực Vương rất vui mừng, không biết bằng cách nào, huynh ấy biết ta mang thai con gái. Trước kia sủng ái bây giờ càng sủng ái hơn.



Sau hôm đó, ta được về nhà mẹ đẻ.

Lấy chồng 3 năm, đây là lần thứ hai ta về thăm nhà, mà Dực Vương dường như cũng không thích mấy. Ánh mắt huynh ấy rất đáng sợ, ta có chút không hiểu nổi.

Thăm cha nương xong, Dực Vương cùng cha ta vào thư phòng, còn nương lôi kéo ta vào gian phòng khác.

Nương dặn ta, "Con gái, bây giờ con đã là Hoàng Hậu, phải có tôn ti trật tự, dèm trước ngó sau, không được để xảy ra bất trắc, nghe chưa?"

Ta gật đầu, lại thấy nương nói tiếp.

"Con xem, hậu cung Hoàng Thuợng trống trải lâu như thế, con thân là người đứng đầu hậu cung, xem xem nên cho thêm Tiểu Hồng vào đi"

"Tiểu Hồng từ nhỏ luôn mơ ước Dực Vương, nay con thân là tỉ tỉ, cũng nên giúp muội muội của mình một chút."

Tiểu Hồng là muội muội của ta, từ nhỏ cũng rất biết điều, ngoan ngoãn.

Tối hôm đó, ta nói chuyện này với Dực Vương, nhưng mặt huynh ấy lại đanh lại, gằn giọng, "Tiểu Ly, nàng nên nhớ, về sau không được nói chuyện này nữa, nếu không ta sẽ phạt nàng"

Hai ngày sau ta nghe được tin, gia đình cha nương ta phạm lỗi với Hoàng Thuợng, bị tịch thu tài sản. Nương cùng muội muội bị đày ra quân trường làm kĩ nữ giải quyết dục vọng cho lính. Còn cha bị xử trảm.

Ta rất thuơng cha nương, nghe được tin đấy đầu ta bỗng đau như bứa bổ.

Chạy sang thư phòng riêng, nhìn thấy chàng mặc hoàng bào đỏ rực, ta mặc kệ rằng ta đang mang thai, liền lao vào người chàng, gào khóc:

"Tại sao? Tại sao lại đối xử với gia đình ta như vậy hả?"

---

Tác giả: Đây là phiên ngoại không liên quan đến cốt truyện chính nhé
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.