Chương trước
Chương sau
Ca Tiểu Ly chứng kiến cảnh nổ súng của Tống Dực và Kiều Tư Chân, không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi, đầu óc đau đớn muốn nổ tung, giống như các dây thần kinh không còn điều khiển được cơ thể cô. Chân nặng trĩu không bước được. Đến lúc bị trượt cầu thang ngã cô cũng không còn phản ứng.

Đầu đập xuống nền nhà, máu chảy ra, Ca Tiểu Ly bất tỉnh.

Tống Dực là một con người thích máu, nhưng hắn không thích máu của người hắn yêu.

Lời nói của Khương Trầm Ngư lại vang lên: Thôi miên một là sống vui vẻ, hai là sống đau đớn, ba là chết.

Tống Dực không còn nghĩ được gì, vứt khẩu súng của mình đi mà chạy lại bế Ca Tiểu Ly ra xe của mình.

Hắn không nhớ tới Kiều Tư Chân vẫn đang còn đứng ở đó, xong hắn (KTC) cũng điên cuồng chạy xe đuổi theo xe của Tống Dực.

Kiều Tư Chân lần đầu tiên rốt cuộc hiểu được nỗi sợ hãi khi yêu.

Rốt cuộc nhìn thấy người yêu máu chảy trước mặt mình là cảm giác khó chịu thế nào?

Một tiếng sau trải qua như một thế kỉ dài dằng dặc. Cuối cùng đèn điện đỏ cũng tắt, cửa phòng cấp cứu mở ra. Y tá đưa chiếc giường bệnh - nơi có Ca Tiểu Ly nằm đó - ra. Ca Tiểu ly cả cơ thể gầy yếu được phủ lên một lớp chăn mỏng giữ ấm, đeo một ống thở với nhịp tim đã ổn định.

Kiều Tư Chân rốt cuộc nhìn thấy cô, im lặng rời đi. Cô chỉ cần còn sống, hắn sẽ không bỏ cuộc.

Khương Trầm Ngư đi ra ngoài, nhìn thấy Tống Dực vẫn còn thẫn thờ thì thở dài, vỗ vỗ lên vai hắn.

"Dực, Tiểu Ly được cứu rồi, không còn nguy hiểm nữa, cậu an tâm đi"

Đôi mắt đen sâu hun hút của Tống Dực lúc này mới dần có tiêu cự.

"Ừ" Chỉ là trả lời một tiếng, không có biểu cảm dư thừa nào khác.



Hắn biết mà, Tiểu Ly của hắn sẽ không sao. Cô sẽ luôn nhớ tới lời dặn dò phải ở bên hắn mọi lúc mọi nơi, cô ngoan ngoãn như vậy thì có lúc nào làm hắn thất vọng đây?

"Tay cậu bị chảy máu kìa, đi băng bó đi"

Vết thuơng trên bắp tay của Tống Dực đã ngừng rỉ máu, chỉ là miệng vết thuơng dính với lớp áo sơmi nên cảm giác rất sợ hãi, vậy mà hắn lại không có cảm giác.

Có phải khi chịu quá nhiều đau đớn sẽ trở nên không có cảm giác không?

"Cảm ơn Trầm Ngư, loại thuốc cậu cần đã có rồi, bảo Hilen chuyển cho"

"Được rồi"

Khương Trầm Ngư thoải mái nhún vai. Dực càng ngày càng hiểu hắn, có thể nhìn một cái là biết hắn đang nghĩ gì.

Khương Trầm Ngư cũng không thể ở lại theo dõi tình hình của Ca Tiểu Ly mọi lúc mọi nơi. Hắn đã tranh thủ về sớm. Dù sao thì Tĩnh của hắn thông minh, mạnh mẽ như vậy, nếu thuốc không đủ liều lượng cô có thể trốn ra bất cứ lúc nào, rời xa hắn.

Ca Lập Triết không biết từ lúc nào đã rời đi. Hắn để ý thấy xe của Kiều Tư Chân vẫn còn đỗ ở dưới, không ngần ngại mà mở cửa ra ngồi lên vô cùng tự nhiên.

Ca Lập Triết thấy Kiều Tư Chân mệt mỏi ngồi dựa vào ghế, hai mắt đào hoa nhắm ghiền, cả khuôn mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.

"Chuyện ngày hôm nay, tôi không nghĩ sẽ xảy ra nghiêm trọng như vậy"

Ca Lập Triết im lặng, Kiều Tư Chân nói tiếp:

"Lập Triết, tôi yêu Tiểu Ly. Chỉ cần cô ấy còn sống thì tôi sẽ không bỏ cuộc"



Giữa hàng vạn người hắn chỉ yêu mỗi cô.

Ca Lập Triết yên tĩnh suy nghĩ, một lúc sau hắn phá vỡ bầu yên tĩnh này bằng một câu nói:

"Kiều Tư Chân, tôi sẽ không xen vào chuyện này, cũng sẽ không giúp cậu"

Tống Dực đứng trước giường mà Ca Tiểu Ly đang nằm. Bàn tay to lớn hơi có vết chai do cầm súng của hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.

Tiếng tít tít của máy đo nhịp tim như muốn tố cáo hắn đã khiến cho người phụ nữ hắn yêu xảy ra chuyện như vậy.

Tống Dực khẽ cúi xuống, hôn lên trán Ca Tiểu Ly một cái rồi đi ra khỏi phòng bệnh.

Điện thoại hắn liên tục rung lên. Là số của Tống Liên, cha của Tống Hải Anh, cũng là chú của hắn. Tống Dực bấm nút trả lời, bên kia truyền ra giọng nói ấm áp:

"Dực, sắp tới con có về nhà không? Cô chú đã chuẩn bị rất nhiều cho bữa cơm sắp tới của Tiểu Anh, con tranh thủ về một chút được không?"

Giọng Tống Liên như một người cha già ấm áp yêu thuơng con. Tống Dực không ưa ông ta lắm. Hắn nhiều lúc rất thắc mắc tại sao một người thủ đoạn như Tống Tiêu lại có một người em trai vừa hiền lành vừa tốt bụng như vậy.

Tống Dực định từ chối, nhưng nghĩ đến giao dịch với Ca Lập Triết, liền trả lời: "Được"

Sau đó cúp máy, hắn nhìn vào phòng bệnh của Ca Tiểu Ly, liền gọi điện thoại kêu vào tên vệ sĩ đến đây trông coi cô.

Hắn có thể chủ quan với tất cả, nhưng còn Kiều Tư Chân, không thể chủ quan được.

Nếu Tống Dực là một con rồng hung hãn, thì Kiều Tư Chân là một con phượng hoàng hoang dã.

Long phượng đấu nhau, biết ngày thắng thua?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.