Ôn Viễn nằm trong bệnh viện lờ mờ tỉnh lại. Lăng lão gia kích động nắm lấy tay bà, "Ôn Viễn, tỉnh rồi sao?"
Ôn Viễn lờ mờ nhìn y, "Anh là ai?"
"Tôi là Minh Liên, Minh Liên của em đây, em không nhớ sao?"
"Minh Liên, Minh Liên... " Ôn Viễn lẩm nhẩm trong miệng cái tên này. "Minh Liên là ai chứ? Tôi không biết! Tôi không biết! Có phải anh là kẻ hại chết chồng tôi đúng không? Hả! Anh là kẻ hại chết chồng tôi? Đồ khốn!"
Ôn Viễn gào lên giống kẻ điên, hai tay bóp lấy cổ Lăng lão gia. Lăng lão gia bị bà làm cho hoảng sợ, y giật ra hai tay đang bóp cổ mình, dùng sức ôm Ôn Viễn vào lòng.
"Bình tĩnh đi, tôi sẽ không làm hại em. Tôi không phải là người giết chết chồng em, không phải tôi, em bình tĩnh đi" Nói xong, y bấm nút thông báo cho y tá bên ngoài.
Y tá nhanh chóng đi vào, thấy tình trạng của Ôn Viễn thì tiêm cho bà một liều thuốc an thần. Toàn thân Ôn Viễn co giật mấy cái rồi bình tĩnh trở lại, đi vào giấc ngủ sâu.
Lăng lão gia từ tốn đặt bà xuống giường, dịu dàng đắp chăn lại, trên mặt toát ra nét đau thuơng cùng cực.
Người phụ nữ của y đã yêu người khác!
Người phụ nữ của y vì kẻ khác mà trở nên tiều tụy!
Trong mười mấy năm qua không lúc nào là y không mong nhớ bà. Y luôn tự dằn vặt bản thân mình rằng tại sao năm đó không dứt khoát lựa chọn với Ôn Viễn. Sự nghiệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-nhot-tinh-yeu-mau-sung-the/3050140/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.