Đến khi Đào Ly sắp chết ngộp, Clarence mới bừng tình mà buông tha cậu, hắn bắt đầu công chiếm đến phần cổ và xương quai xanh, lưu lại dấu vết đỏ hồng. Cậu không đủ sức chống cự, tùy ý để thân thể xui lơ như bùn, mỗi một lần hít thở cậu đều có thể cảm giác được mùi vị rỉ sét trong cổ họng, cậu nhíu mày, kiểu này thật khiến người ta buồn nôn. Thân thể truyền tới cảm giác khác thường, cậu đột nhiên bật cười, "Clarence..." Cậu gọi người đàn ông đang chuẩn bị cởi quần áo mình. Clarence đứng dậy, cậu đối diện với con ngươi màu phỉ thúy của người đàn ông, một màu xanh ngắt khiến cậu liên tưởng tới những cánh rừng cổ xưa. "Tôi không muốn ở dưới, bây giờ anh..." Cậu nâng ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt người đàn ông: "Hoặc là cút, hoặc là ngoan ngoãn bị tôi đè!" Cậu nói xong lập tức tê liệt ngã ra đất chờ Clarence thẹn quá hóa giận, tựa như nghiền chết một con kiến mà giết chết cậu, nếu như Clarance muốn đè cậu, cậu đã nhắm thấy con dao nằm ở cạnh bàn bên cạnh hắn rồi. Nó là một con dao xinh đẹp, cành hoa được điêu khắc tỉ mỉ uốn lượn trên cán dao màu đỏ, chính giữa nạm một viên đá quý màu xanh. Cậu bình tĩnh chờ đợi Tử Thần đến. Clarance tựa như được nghe câu chuyện cười vui nhất trên đời, hắn buông lỏng cậu, ôm bụng ngã sang một bên. Đồ điên, cậu thấp giọng mắng một câu, giãy giụa tránh thoát sự trói buộc của người hắn, chống đỡ cảm giác chột dạ trong lòng, cậu đã lấy được con dao đẹp đẽ kia. Clarance cười đủ rồi liền dùng ngón tay xoa nước mắt: "Cục cưng, em đáng yêu quá, dáng vẻ hung dữ khiến anh cực kỳ muốn làm em, mặc dù hiện tại không thể, dù sao thì lần đầu của anh và bảo bối sao có thể làm ở cái ổ chuột bẩn thỉu này được... " Cậu lẳng lặng nhìn người đàn ông nói lời điên khùng, tay nắm chặc dao, cảnh giác nhìn bốn phía. Gã mập tựa hồ đã sợ đến hôn mê, người phụ nữ kia cũng không thấy đâu. Clarance không quan tâm tiến tới, hắn như một quý công tử thời trung cổ, tùy tiện đã bắt được cánh tay cầm dao của cậu, động tác của hắn rất nhanh, dễ dàng ôm cậu vào lòng. Vũ khí không còn, tầm nhìn hiện tại của cậu đều là một màu đỏ, cảm giác vô lực lượn quanh trong lòng, kêu gào cậu sẽ phải chết. Clarance dường như không cảm thấy đau, mi mắt hắn giật giật, đuôi mắt dính vết máu nhanh chóng được lau đi, là một màu đỏ thẫm. Hắn dễ dàng ôm lấy cậu, thanh điệu nhẹ nhàng vang lên trong miệng, tiếng Pháp thuần hậu lan truyền trong không gian. Người đàn ông ôm cậu, tiếng hát càng ngày càng nhỏ, dần dần biến mất trong bóng tối. Sau khi cậu và Clarance rời đi, trong phòng xuất hiện thêm một người đàn ông hơi gầy, người đàn ông lôi kéo mái tóc dài của người phụ nữ kia, cô ta như một con búp bê rách nát bị người kéo đi, mỗi bước đi của hắn đều sẽ để lại một vết máu đỏ tươi. ... Cuối cùng cậu cũng bình tĩnh mà chấp nhận số mệnh của mình, không biết Clarance muốn đưa cậu tới đâu. Di chuyển trong bóng tối một lúc lâu, tiếng sóng biển cách đó không xa truyền tới lọt vào tai cậu. Cậu nhìn thấy ánh sáng, tầm mắt trống trải, cậu đột nhiên nhận ra lối đi này là dẫn ra bên ngoài. Clarance kề sát gương mặt đang oán giận lên mặt cậu, cậu nhìn thấy đáy mắt si mê của Clarance. "Bảo bối, chúng ta phải đi, để cho đám sâu bọ cống rãnh này ở lại đây đi..." Cậu phát hiện xung quanh rất yên tĩnh, một bóng người cũng không có, cho đến khi du thuyền chở cậu và Clarance đi xa được một lúc, đột nhiên một tiếng nổ vang lên từ phía sau. Người đàn ông híp mắt nhìn ngục giam nổ tung, miệng thấp giọng lầm bầm: "Tất cả những kẻ bắt nạt bảo bối đều đáng chết nha..." Cậu không thể tin nhìn hắn, đến tận bây giờ cảm giác vẫn rất không chân thật, chỉ đơn như vậy mà cậu đã có thể rời khỏi ngục giam giam giữ mình một tháng qua. Cậu bỗng nhiên nhớ đến địa vị của Clarance, dường như hắn thật sự có thể làm như vậy, cậu trầm mặc. Phát hiện ra cũng không có ý nghĩa gì. Clarance ôm cậu, cẩn thận hôn cổ cậu, nếu như có người nhìn thấy nhất định có thể thấy cần cổ và xương quai xanh của cậu chằng chịt vết hôn. Cậu như một con búp bê để Clarance đùa bỡn, gió biển thổi tới cũng không thể gợi lên tâm trạng của cậu. Giống như cả trời đất rộng lớn này cũng không bao dung cậu, cậu không quan tâm bất kì thứ gì, bởi vì cậu vốn chẳng có gì cả, dù cho hiện tại Clarance ném cậu xuống cho cá mập ăn. Cậu cũng không hỏi vì sao Clarance lại làm vậy, bởi vì không cần thiết, bản thân cậu sao lại phải so đo với một kẻ mắc bệnh thần kinh cơ chứ, làm vậy thật quá tự hạ thấp bàn thân mình rồi. Du thuyền di khá lâu, có lẽ là hai ngày, cũng có lẽ là ba ngày hai đêm. Cậu ở cùng với Clarance trên một con thuyền, thứ không tốt duy nhất là vấn đề ăn uống, trên thuyền dự trữ rất nhiều đồ ăn, cậu cho rằng sẽ không cần ăn chung đồ ăn với người đàn ông kia. Cậu uống một ly nước, ăn một nửa phần bánh mì cũng không ăn vô, cậu xoay người muốn ném nó xuống biển, người đàn ông ôm lấy cậu, tiến gần đến tay cậu, ăn hết phần bánh mình còn dư, hắn còn chưa hài lòng liếm ngón tay cậu, kĩ càng đến mức kẻ ngón tay cũng không tha. Clarance thoải mái nheo mắt lại: "Mùi vị của bảo bối." Cậu nhẫn nhịn sự chán ghét trong lòng, nhảy khỏi cái ôm của người đàn ông, dùng nước rửa tay, tay của Clarance đan vào, mập mờ vuốt ve đầu ngón tay cậu. Tên biến thái này, cậu tức giận đánh vào tay Clarance, người đàn ông không thèm để ý, lại cùng cậu trao đổi nước miếng. Loại cảm giác vô lực này khiến cậu nảy ra một suy nghĩ ác độc, cuối cùng sẽ có một ngày, cậu giẫm Clarance dưới thân mình. Lên đến bờ, đặt chân lên thành phố nhìn như quen thuộc mà cũng xa lạ này, cậu vẫn có cảm giác không thật. Clarance nắm tay cậu, hắn không kiên nhẫn dùng sức vẫy vẫy, Clarance quay đầu, ở trên đường chính, hắn thâm tình nói với cậu: "Bảo bối, em phải tin tưởng anh, tấm lòng của anh so với kim cương sáng nhất trên thế giới còn chân thật hơn..." Mặt cậu giật giật, không biết Clarance đùa giỡn cái gì. Ở phương Tây đồng tính luyến ái là hợp pháp, người vây xem cũng nhiều hơn, có người nhìn thấy dung mạo đẹp trai của Clarance liền cho rằng Clarance đang tỏ tình. "Cậu nhóc, người đàn ông của cậu không tệ, tôi dám khẳng định cậu ta trung thành như chó vậy." "Các cậu sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, Chúa có thể làm chứng." "Xin hỏi tiên sinh có muốn mua hoa không? Tặng cho anh đẹp trai này." Cô bé bán hoa chạy tới, tay bưng giỏ hoa hồng. ... Đầu óc cậu kêu hét loạn cả lên, Clarance thừa dịp nhiều người vây xem, đưa bàn tay nóng như lửa thẳm dò vào trong quần áo cậu, hơn nữa hắn càng ngày càng quá đáng! Cậu đè lại tay Clarance, cậu ngày càng muốn rời khỏi tên biến thái này, trước mặt mọi người Clarance không biết è dè, ngược lại còn ngày càng quá đáng. Cậu uy hiếp nhìn Clarance, tìm được chỗ mà người khác không thấy, nhéo vào eo hắn. Clarance kêu đau, cậu nhìn thấy đuôi mắt màu lục của người đàn ông đỏ bừng, JJ (cái ấy ấy đó) cũng nhô lên một cục, hắn tỏ vẻ tràn đầy tiếc nuối thu tay lại. "..." Sở thích của người này vô cùng biến thái. Cậu nhìn thấy Clarane ôm một bó hoa to đùng mua từ chỗ cô bé kia về, đôi mắt xanh hiện lên tình ý, hắn cúi đầu hôn lên trán cậu: "Ma petite rose*, cuối cùng cũng có người biết em là của anh." * Bông hồng nhỏ của tôi Vì cậu nghe hiểu nên chỉ muốn dùng búa đập Clarance thành đầu chó luôn cho rồi. Hết chương 5. Quả Dưa lười biếng đã trồi lên rồi mời người ơi, đừng ai quên Dưa nhá:)). Dạo này Dưa đang u mê phim "Cái Tên Khắc Sâu Trong Tim Bạn" phim thật sự vô cùng hay cũng vô cùng day dứt. Quan trọng là nhạc phim chạm đến trái tim mình nên là càng u mê hơn. Bạn nào có Netflix có thể lên đó xem, đảm bảo không tốn thời gian đâu. Gửi đến mọi người bài hát cùng tên của phim (cơ mà anh diễn viên đẹp trai quá đi) [Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]