Chương trước
Chương sau
Tác giả: Tửu Ngọc
Edit: Dưa
Thể loại: Tây phương, nhược nhược nhược công. KHÔNG THÍCH XIN ĐỪNG NÓI LỜI CAY ĐẮNG
Tóm tắt theo editor: Đây là câu chuyện về tra thụ đẩy công ra thế tội cho mình để công gặp được thụ chính quy và quá trình ngược tra thụ cũng như quá trình thụ chính quy "gạt" công về tay mình
Truyện đã được hoàn vào ngày 12/2/2021 và đang trong thời gian beta
———
Cậu nhìn sắc trời âm u bên ngoài, còng tay màu bạc lạnh như băng giữ lấy đôi bàn tay chưa từng dính đến mạng người của cậu. Người đàn ông cao lớn mặc cảnh phục sau lưng thô lỗ đẩy cậu tiến lên trước, gã tùy tiện vẫy nước mũi, ngón tay dính dịch mũi đặc vàng chùi lên áo sơ mi của cậu.
Cậu không nghĩ cũng biết chỗ đó nhất định rất kinh tởm, cậu vốn dĩ có bệnh sạch sẽ, nếu như gặp phải đãi ngộ như vậy đã sớm tức giận cho gã một đấm.
Nhưng cậu lại không có bất kỳ phản ứng gì, thuận theo lực đẩy từ người phía sau lảo đảo tiến lên.
"Ôi Chúa tôi ơi, thứ bẩn thỉu bốc mùi sâu bọ này nên được quẳng vào hố phân tắm rửa." Giọng nói thô ráp như tiếng cưa đồ vật vang dài từ sau lưng.
"Này, anh em, chớ làm nhục hố phân, đến nơi đó nó không nhận cũng phải nhận, nhờ vào phúc cái mặt này của nó, ở trong đó nhất định rất thú vị, ha ha ha." Lời nói ác ý vang lớn sau lưng hòng đe dọa cậu. Có thể bất kỳ người tốt nào khi bị những kẻ cực kỳ tàn bạo làm nhiều điều ác này đe dọa đều sẽ vì sợ hãi mà ngoan ngoãn.
Nhưng chí ít là, cậu thì không.
Người khác đều cảm thấy cậu có tội, cậu lại cảm thấy trái tim mình chưa từng nhiễm phải một chút dơ bẩn nào, không biết sau khi chết rồi những tín đồ Cơ Đốc giáo có cho phép cậu được vào nghĩa trang hay không, có thanh tẩy cho cậu, để cậu vén lên bức màn sau cùng đến gặp Thượng Đế hay không.
Suy nghĩ một chút lại có hơi buồn cười, đây là việc không thể.
Cậu bị đẩy lên thuyền, nhìn xuống biển khơi là một mảnh đen nhánh không thấy gì, dường như có một con quái thú cổ xưa đang ẩn nấp bên dưới, chực chờ cơ hội hành động.
Cậu suy nghĩ vẩn vơ, không biết nhảy xuống liệu có thể thấy được Chúa hay không.
Cậu bị nhốt trong một gian phòng nhỏ, bên trong không có gì, có thể là tạm thời bị chuyển đến phòng chứa đồ, nơi đây tản ra không khí ẩm ướt, trộn lẫn với mùi nấm mốc.
Từ trước tới giờ cậu chưa từng ở một nơi như vậy, chỉ sợ dù có chán nản hơn nữa cũng không thay đổi được gì, cậu không nhịn được nhíu mày, cuộn người rúc vào trong góc, dáng vẻ không được tự nhiên vùi mình vào khuỷu tay, giống như khi còn nằm trong bụng mẹ.
Cậu biết mình đang nằm mơ, lấy góc độ của người đứng xem nhìn những việc mình từng trải qua từ lúc nhỏ cho đến bây giờ.
Lúc nhỏ cha mẹ cậu đột ngột qua đời, cậu được ông nội ở nước ngoài nuôi dưỡng, bởi vì bộ dáng đáng yêu nên hàng xóm xung quanh đều rất thích cậu, có đồ ăn ngon đều sẽ đem cho cậu một ít. Nhờ vậy mà cậu trải qua một tuổi thơ vui vẻ không phiền não. Đến mức cậu còn nhớ rõ như in con mèo già nhà chú Oman rất thích nằm trên cửa sổ phơi nắng, nhớ rõ góc tường nở rộ hoa cúc, nhớ rõ Alsaka dù có cãi nhau cũng không cãi lại cậu.
Sau khi lên đại học, cậu làm quen với rất nhiều bạn, quan hệ với bạn cùng phòng rất tốt, còn bị người khác trêu chọc cậu có gương mặt vừa nhìn đã muốn yêu đương, sau đó bạn cùng phòng tỏ tình, cậu lại ôn hòa từ chối.
Lần tụ tập tốt nghiệp, cậu bị rót không ít rượu, đầu óc mơ màng nặng trĩu, tựa như lò xo bị người kéo căng, khó chịu đến mức cậu phải đến nhà vệ sinh để nôn.
Chuyện sau đí cậu không nhớ, sáng hôm sau, thân thể cậu và người bạn cùng phòng lõa lồ, quần áo rơi tán loạn trên đất chứng minh cho chuyện hoang đường đêm qua.
Cậu bị sợ mà bất thình lình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh đổ đầy người, quần áo dinh dính, xuyên qua khe cửa trông thấy trời đã sáng, trước mắt cậu có đặt một ổ bánh mì, không biết đã được để ở đây từ lúc nào.
Chóp mũi ngửi thấy vị mặn của gió biển.
Trong đầu giống như có lũ sâu đang bò loạn khắp nơi, bóng tối u ám lại một lần nữa bao trùm lấy cậu.
Trở lại trong giấc mộng như một bộ phim nhiều tập.
Sau lần đó, bạn cùng phòng nói với cậu không sao cả, mình thích cậu rất lâu rồi, đồng ý làm bạn trai của mình được không.
Cậu xấu hổ đồng ý, lén lút qua lại với người kia.
Người bạn cùng phòng đó cũng là người Hoa, tên là A Bắc, A Bắc rất dính cậu, tuy cậu cảm thấy chán ghét nhưng cũng không nói gì.
Về sau ông của cậu mắc bệnh, trong tim có khối u, cậu phải chạy khắp nơi xoay tiền, chi phí chữa trị giống như một cái động không đáy, mặc cậu tích góp bao nhiêu cũng không thể đủ tiền giải phẫu. Khi đó cậu mới hiểu được, chết là thứ không thể nào thay đổi.
Có một ngày cậu đột nhiên nhận được một số tiền lớn không biết của ai, số tiền đó đủ để trả tiền phẫu thuật, cậu vui vẻ đến phát điên, A Bắc cũng đưa ra một khoảng tiền. Khi đó cậu lờ mờ biết được A Bắc là con riêng của một gia tộc nào đó, hơn nữa gia tộc kia đối xử với A Bắc cũng không tệ lắm, nhưng tới sau cùng A Bắc mới bỏ tiền ra.
Cậu không thấy sao cả, bởi vì A Bắc không phải là gì của cậu, không có lý do gì để cậu cưỡng ép người ta bỏ tiền cho mình.
Cậu rất cảm ơn người giấu tên quyên tiền đó, mặc dù cuối cùng ông nội vẫn không thể vượt qua cuộc phẫu thuật, điều đó khiến cho tinh thần của cậu sa sút một thời gian rất dài, bởi vì cậu chẳng còn người thân nào trên đời nữa...
A Bắc giúp cậu thu xếp tang sự, cậu nhìn thân nhân duy nhất của mình được chôn trong nghĩa trang Thiên Chúa, một giây đó tâm tư của cậu trống rỗng, là A Bắc cùng cậu đi qua những năm tháng khó khăn nhất, cậu mới phát giác bản thân nợ A Bắc rất nhiều.
Giấc mơ bắt đầu thay đổi, không còn là màu sắc trong trẻo, bốn phía trở nên tối tăm, máu tanh tản ra, màu đỏ cùng đen xen lẫn vào nhau.
Khung cảnh xung quanh bắt đầu vặn vẹo, chiếc xe bị lật bốc lên ngọn lửa ngất trời, gương mặt A Bắc cực kỳ sợ hãi, tay y dính đầy máu tươi, run rẩy dùng sức nắm tay cậu, áo sơ mi trắng sạch dính đầy máu.
"Cố Ly, em giết người, anh phải giúp em, là người kia muốn xâm phạm em, em là tự vệ...Đúng, em là tự vệ, em còn trẻ, em không muốn chết, em vất vả chịu đựng đến ngày anh cả chết, của cải cả nhà sẽ vào tay em, em không thể gặp bất trắc, em đụng chết người, làm thế nào làm thế nào... " A Bắc sợ hãi đến cả lời nói cũng không mạch lạc.
Cậu nhìn thấy gương từ từ trở nên vặn vẹo của A Bắc, đến cuối cùng, A Bắc vặn vẹo đến không nhìn ra hình dáng đưa ra quyết định, y mở miệng, thanh âm vừa giống mà cũng không giống nói bên tai cậu: "Anh nhận tội thay em có được không, anh không có người thân, không vướng bận gì cả, có được không, Cố Ly, chờ em, chờ em nắm quyền rồi, em nhất định cứu anh ra..."
Thanh âm đó đại khái là truyền ra từ trong đầu cậu ấy.
Cánh tay cậu đau xót, bị người kéo lê trên đất, đầu óc choáng váng chìm vào hôn mê.
Gã đàn ông cầm gậy điện, cánh tay to lớn lôi kéo cậu, hắn hùng hổ chửi rủa, thanh âm dường như cách cậu rất xa, cậu giẫm chân lên boong tàu như giẫm lên đám mây không có thực.
Còng tay xao động vang lên âm thanh loảng xoảng.
Đã tới đảo, trên đảo xây đầy ngục giam, cây cao không tưởng nổi.
Cậu hoa mắt, bị người đẩy về trước, cậu không cách nào có thể quay đầu, cho đến khi bị đẩy tới giữa một căn phòng, giống như cá trên thớt, phịch, thần trí của cậu đã có chút không được tỉnh táo, bên tai là tiếng người líu ríu, thật giống như có hơn trăm con chim. Có một người phụ nữ đến gần, đôi môi màu đỏ sậm khiến cậu không khỏi nhớ lại đêm máu đó. Hơi thở của cô ta rất thối, cũng không biết nếu so sánh mùi chồn hôi với cô ta, ai sẽ thắng đây.
"Wow, Chúa tôi ơi, thằng nhóc này thật đẹp, nhìn dung mạo của nó xem, tôi ướt rồi."
Đột nhiên, cậu bị người hung hắn ngắt mấy cái, gã đàn ông tiến lên.
"Tiểu Vưu Lê của tôi, loại bọ rệp buồn nôn này, quăng nó vào nước cũng chỉ như con gà yếu nhớt mà thôi, dáng dấp đẹp mắt thì có lợi ích gì, còn không bằng nhìn bắp thịt của tôi nhiều hơn, em yêu." Gã đàn ông lớn tiếng, giống như chó đực động dục.
Người phụ nữ bị chọc cười, ha ha cười to.
Cậu vùng vẫy muốn rời khỏi chỗ này, lại gặp phải đối xử càng không công bằng, kinh tởm, tanh hôi, tối tăm.
Cậu bị lột sạch một cách dã man, da thịt lộ ra trong không khí nổi đầy da gà, nghe âm thanh trêu chọc của người phụ nữ, eo bị người ngắt nhéo, giống như đang ước lượng thịt heo, thứ dinh dính buồn nôn đó, cảm giác như rêu xanh sinh trưởng trong bóng râm.
Cậu bị buộc thay quần áo tù nhân màu xanh da trời, bị đẩy tới phòng giam.
Dọc theo đường đi, tù nhân bị nhốt ở hai bên dường như rất hưng phấn, cảnh ngục liên tục dùng gậy gõ lên cửa sắt hai bên bảo bọn chúng yên lặng, bọn chúng dường như càng hưng phấn hơn.
"Coi kìa, thằng nhóc kia đẹp quá, không biết nếm được là mùi vị gì."
"Ha ha, Tosca, hôm nay có hàng mới tới."
"Oh, em trai kia mau nhìn qua đây, tôi có thứ tốt cho em xem."
"Đôi mắt của nó thật đẹp, móc ra sẽ như thế nào nhỉ."
...
Trong ngục giam không có quy định, hỗn loạn, đủ chuyện bất thường, những người ở đây đều điên, cả người cậu vô lực, nhìn thấy gian ngục giam này không chỉ có mỗi mình mình, còn có hai người đàn ông khác.
Một người đàn ông rất mập để râu quai nón, mặc áo tù màu xanh da trời, trên bờ ngực mở rộng có nhiều lớp lông đen, người đàn ông còn lại thì gầy hơn một chút, dáng dấp có chút lịch sự, trên mặt có một vết sẹo cắt ngang qua mắt hắn.
Gã đàn ông mập thò tay vào vùng ngực đầy lông của mình, lấy ra một con bọ chét, gã dùng đầu ngón tay ngả vàng bóp chết nó, "Xem kìa, có một thằng nhóc đáng yêu đến phòng chúng ta...Thượng Đế ơi, ông trời chết tiệt, cái ngục giam chết tiệt, bên ngoài giống như con chuột chỉ biết chui vào chỗ tối, làm tao nhột muốn chết, thằng nhóc kia, đến giúp tao."
Cậu không còn khí lực để di chuyển nữa, cũng không trả lời hắn.
Gã nhìn cậu như nhìn một con cá chết, tức giận đi tới nắm tóc cậu, cậu bị buộc ngẩng đầu lên.
"Dáng dấp không tệ, mẹ nó, đời này tao ghét nhất là loại đàn ông như mày, nếu không phải loại như mày, Bao Tử đó cũng sẽ không gian díu với nhiều người như vậy, tao sao có thể trong cơn tức giận mà thiêu chết bọn nó. Ha, cảm giác giết người thật là được, ha ha ha, nhìn lũ gian phu dâm phụ đó chìm trong biển lửa tỏa ra mùi thơm mê người, không biết thịt của mày là mùi vị gì..."
Gã thấy cậu vẫn không phản ứng, đạp cậu mấy cái, lại chửi rủa.
Ý thức của cậu đã trôi đi rất xa, dường như cậu nhìn thấy cái gì đó, một bó thịt nướng ngọ nguậy tiến về phía cậu, nước miếng đặc sánh như keo nhỏ lên gò má. Lòng cậu bình tĩnh, bình tĩnh nhất từ trước tới giờ, nước biển tràn khắp mọi nơi, gương mặt cậu tái xanh.
Ăn tôi, ăn tôi...
Hết chương 1.
Mọi người nghĩ Dưa nên gọi công là "anh" hay "cậu" thì hợp nhỉ?
Dưa lại đào hố, dù biết năm nay bù đầu bù cổ, dù biết áp lực muốn chết, nhưng mình vẫn ham hố edit, vì không edit thì lại nhớ. Nên thôi vẫn cố đào hố dù rất đuối, một phần cũng để bản thân giải toả áp lực. Mới có giữa năm học thôi mà Dưa stress quá, thậm chí còn muốn chết mấy lần rồi:(((.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.