Cô im lặng, Tư Hành cũng vậy, mọi thứ chìm trong nỗi đau bi thương. Giọt lệ nóng âm lăn dài trên má Thanh Nguyệt, ai cũng đau.
Mọi thứ bị vây trong mù mịt, màn đêm chỉ để lại sắc đen u sầu. Tiếng gió khi này lại giống tiếng khóc đến lạ, cô không đánh nữa, anh nằm dưới nền tuyết, thân thể lạnh buốt. Tư Hành vươn tay lên, gạt đi giọt lệ chứa đựng bao nỗi đau của Thanh Nguyệt, anh khóc đến mức cảm khó thở, giọng nói ghẹn ngào:
"Thanh Nguyệt, anh... yêu em, xin em, chúng ta có thể có một tương lai mới."
Má cô lạnh quá, Tư Hành không cảm nhận được chút hơi ấm nào, khóe mắt ươn ướt đầy tơ máu. Nước mắt nóng ấm tuôn trào, không thể dừng lại được, Thanh Nguyệt chỉ lắc đầu, cô không còn có thể trao đi chữ tình nữa.
Không có bất cứ lời nào được nói ra, nhưng trái tim như bị hàng trăm mảnh thủy tinh sắc nhọn găm sâu. Tuyết lại bắt đầu rơi, lất phất trong màn đêm một sắc trắng, anh giữ lấy tay Thanh Nguyệt, giữ lấy cô trong lòng mình.
Dưới nền tuyết chỉ có hai bóng người.
Thanh Nguyệt cố gắng đầy Tư Hành ra, anh lại càng giữ lấy cô chặt hơn, chóp mũi Tư Hành ửng đỏ, đáy mắt chứa lệ tuôn trào. Tuyết trắng buông xuống đọng lại trên thân thể hai người, Thanh Nguyệt nhíu mày, mũi ghẹt lại khó thở, thanh quản đau rát, nỗi đau cả thể xác lẫn tinh thần cứ dày vò tâm trí hai người.
Yêu hận, nỗi đau lại thêm dài.
Cô không đẩy nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-giu-mot-anh-nguyet-quang/3645481/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.