Anh không ngạc nhiên, bật cười thành tiếng, đôi mắt hẹp dài liếc sang Thẩm Diệp, nói:
"Chăm sóc cô ấy cho tốt, tôi mong cô hiểu những gì mình cần làm" (2
Thẩm Diệp Không nhìn Tư Hành, đôi mắt anh luôn lạnh lẽo vô tình, khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy kinh sợ. Gật đầu một cái: "Tôi hiểu"
Thẩm Diệp trở về phòng mình trong nơi này, cô sẽ ở đây cho tới khi Đường Thanh Nguyệt hạ sinh thành công. Thanh Nguyệt ngồi trong phòng, cảm nhận rõ ràng những điều kỳ lạ trong cơ thể mình, một suy nghĩa lóe lên trong đầu. Có phải mang thai rồi không?
Cô ngồi trên giường, tâm mắt không động, vô hồn nhìn ra khung cảnh phía ngoài.
"Cạch"
Tư Hành mở cửa bước vào, ánh mắt mang theo ý cười nhìn Thanh Nguyệt, thấp giọng:
"Thanh Nguyệt, trời lạnh rồi, nên đóng cửa sổ lại."
Cô nghe, ánh mắt chuyển hướng sang phía khác, không nhìn anh, cũng chẳng nhìn vào bất cứ thứ gì. Móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, Thanh Nguyệt lo sợ những gì mình nghĩ là sự thật.
Lo sợ trong mình đang mang một sinh mạng bé nhỏ.
Tư Hành thấy cô không đáp lại mình, anh không tức giận hay làm bất cứ trò gì quá đáng. Tư Hành đi đến bên cạnh giường, chầm chậm ngồi xuống, vươn tay xoa xoa đầu nhỏ. Anh dịu giọng:
"Thanh Nguyệt, em mang thai rồi, chúng ta có con rồi."
Thanh Nguyệt nghe rõ mồn một từng lời nói ra, âm giọng nhẹ nhàng nhưng lại làm đại não cô kích động, mày liễu nhíu lại, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-giu-mot-anh-nguyet-quang/3645127/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.