Đầu ngón tay cô run run, chỉ dừng lại ở một nơi mà không di chuyển, Thanh Nguyệt khẽ rũ mi, nhìn những phím đàn trước mắt mình. Chóp mũi mũi cay cay, cô đã từng là một nghệ sĩ piano, từng có một gia đình đầy đủ, từng rất hạnh phúc, từng yêu một người rất nhiều.
Nhưng giờ mọi thứ đều tan vỡ, hóa thành cát bụi.
Phải, Thanh Nguyệt từng là một người như bao người, được sống là chính mình, làm những gì mình thích. Còn bây giờ, những thứ đó xa quá, cao quá, cô không bắt được nó.
Thanh Nguyệt uất hận, cô sao có thể không tức giận, mọi chuyện đến mức này, đều là do Thanh Nguyệt, do cô ngu ngốc, do tin vào chữ tình đến mù quáng. Chua chát thật, Thanh Nguyệt khẽ cong môi, nụ cười ẩn chứa đầy vẻ thống khổ bi thương.
Yêu, anh muốn yêu... được, vậy cô sẽ cho Thẩm Tư Hành biết, nắm lấy tình yêu rồi lại để nó tan biến là như thế nào.
Thèm khát cái dáng vẻ đau khổ thảm hại của hắn.
Thanh Nguyệt chẳng còn gì trong tay, gia đình không hạnh phúc không, cô chẳng ngại làm bất cứ điều gì mình muốn. Giọng nói dịu dàng truyền đến bên tai Thanh Nguyệt:
"Em không muốn đánh sao?"
Bàn tay đặt lên vai cô, Thanh Nguyệt nhìn những phím đàn ngay trước mắt mình, cô đánh. Đánh bản nhạc trong cái đêm hai người gặp nhau lần đầu, bên tai Thanh Nguyệt ù đi, chẳng nghe rõ bất cứ thứ gì, cô chỉ hận lúc này không thể giết chết người ngay bên cạnh.
Anh vừa nghe đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-giu-mot-anh-nguyet-quang/3645120/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.