Cô im lặng, cau mày nhìn Tư Hành, trong ánh mắt là nỗi uất hận không hề phai nhạt:
"Không... không thể, tôi không bao giờ còn có thể yêu anh."
Chóp mũi Thanh Nguyệt cay xè, đau lắm, hận lắm, mệt lắm rồi.
Cô ước, giữa hai người chưa từng có dây tơ hồng, giá như hai người chưa từng gặp nhau. Nếu như vậy, có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn bây giờ.
Nhưng... giá như chỉ là giá như, ước cũng chỉ là ước, hiện thực lại phũ phàng đến đau lòng.
Thanh Nguyệt vùng không nổi khỏi cái nắm tay của anh, Tư Hành bây giờ như đang kìm nén sự tức giận nơi đáy lòng, gân xanh nổi lên, mắt anh đỏ ngầu. Trong ánh mắt chứa tia lửa, có chết Tư Hành cũng không chấp nhận lời mà Thanh Nguyệt vừa nói ra.
Có chết, cô cũng phải yêu một mình anh.
Tư Hành tiến lên, dịu dàng gạt đi lệ trên má Thanh Nguyệt, nhưng lệ rơi không ngừng, anh lau sao cũng không hết. Tư Hành xót lắm, anh chỉ muốn cùng cô sống hết đời này, như những cặp đôi bình thường.
Nhưng hận thù năm xưa Tư Hành không quên, không bao giờ có thể bỏ qua, anh ước. Nếu hai người chỉ là những người bình thường, quen nhau cũng bằng một cách bình thường, sống bình yên bên nhau.
Như vậy thật tốt.
Tư Hành giữ chặt lấy thân thể gầy yếu trong lòng, anh cúi xuống hôn lên bả vai chằng chịt vết thương, trầm khàn nói:
"Em không thể rời xa tôi, có chết cũng phải do chính tôi ra tay."
Tư Hành ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-giu-mot-anh-nguyet-quang/3645118/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.