Nhìn vạn vật bị chìm đắm trong một sắc trắng thanh bạch.
Cô vịn tay trái bám vào khung cửa sổ, ánh mắt chứa tia tuyệt vọng nhìn xuống dưới, đây là tầng bốn. Gió lạnh lướt qua mi cong, khiến Thanh Nguyệt bất chợt rùng mình lạnh sống lưng, cô run rẩy nhấc chân, nhịp thở dần dần yếu đi bởi khí lạnh.
Cô đã ngồi hẳn lên thành cửa sổ, thân thể run lên bần bật, yên lặng nhìn về phía xa xăm một sắc xám. Chân trời dài đến vô tận, sinh mệnh cô lại hệt như tờ giấy, chỉ cần gió thoảng qua cũng có thể tan biến.
Nhảy, Đường Thanh Nguyệt này muốn nhảy, muốn giải thoát cho chính bản thân mình.
"Choang"
Tư Hành đã từ ngoài bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền kinh hãi vô cùng, khay thức ăn bị anh ném sang một bên. Tiếng vỡ nát của mảnh sứ vang vọng, tưởng như muốn đâm thủng màng nhĩ người nghe, nặng nề đến đau thấu tâm can.
Tư Hành không giấu nổi tia hoảng sợ trong ánh mắt.
Anh yêu cô, rất yêu cô.
Yêu đến không biết đúng sai, yêu đến điên cuồng mất cả lý trí, Thẩm Tư Hành, chỉ muốn Thanh Nguyệt mãi mãi bên anh. Vậy cũng là sai sao?
Tư Hành mang theo nỗi sợ tràn ngập trong thâm tâm, cố gắng lao về phía cô nhanh nhất có thể.
Thanh Nguyệt nhìn rõ dáng vẻ kinh hãi của anh, bất giác khóe môi khẽ cong. Đây là dáng vẻ mà cô muốn nhìn thấy nhất của Thẩm Tư Hành, muốn nhìn anh ta đau đớn đến tột cùng, muốn hắn khóc trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-giu-mot-anh-nguyet-quang/3645112/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.