Rất gần, càng ngày càng ngần.
Thanh Nguyệt bất chợt giật mình, sống lưng lạnh buốt, đầu ngón tay thon dài bị cái lạnh làm cứng đờ, không có bất cứ cảm giác gì. Cô hít một hơi, khí lạnh của mùa đông xâm nhập vào trong phổi, khiến việc thở cũng làm Thanh Nguyệt đau đớn.
Chóp mũi cô ửng hồng, lạnh lẽo không còn chút sức sống.
Thanh Nguyệt giờ đây muốn chạy cũng không thể chạy, đứng dậy cũng là việc khó khăn, thân thể cô vô lực lạnh lẽo. Tứ chi cứng đờ, chân Thanh Nguyệt tựa hồ bị đá nặng đè lên, bông tuyết trắng xóa rơi xuống, vương lại nơi tóc đen của cô.
Nhịp thở Thanh Nguyệt yếu dần, khí lạnh tràn vào phổi khiến việc hô hấp khó khăn.
Bất chợt, cánh tay cô bị thứ gì đó cắn chặt, cơn đau đến thấu xương ập lên thân thể nhỏ bé. Sói, là sói, nó cắn chặt lấy cánh tay mảnh mai của Thanh Nguyệt, kéo mạnh cô trên nền tuyết trắng.
Cổ họng Thanh Nguyệt khô rát, cơn đau bị vật nhọn cắm vào khiến cô phải la hét, đại não bị kích động: "Aaaa..."
Tiếng la hét khàn đặc, vang vọng một khoảng trời u uất, tiếng gió rít ngào bên tai khiến Thanh Nguyệt kinh sợ, mây mù sắc xám dày đặc giăng kín cả bầu trời. Gió lớn hòa cũng bão tuyết, nơi da thịt bị răng nhọn cắm sâu bắt đầu chảy ra máu đỏ, cơn đau lên tới tỉnh điểm.
Nó giống hệt như bị đinh nhọn dài găm sâu xuống da thịt, sắc đỏ của máu tươi lại càng nổi bật giữa màu thanh bạch của tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-giu-mot-anh-nguyet-quang/3645110/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.