“Vũ dạng nhân sinh” đối với Vương Lâm Vân chỉ có một điểm khó nhằn, đó là những cảnh nhảy múa chiếm tới một phần ba kịch bản. Trải qua nửa năm không tập tành, Vương Lâm Vân kinh ngạc phát hiện tứ chi vẫn còn nghe lời hắn như vậy! Hơn nữa biên tập vũ đạo cũng khôn khéo tránh đi những điểm yếu của hắn để thiết kế bài nhảy cho phù hợp. Nửa năm trước nếu có người nói hắn có thể nhảy tốt như vậy, hắn nhất định sẽ tưởng mình bị người ta nói mát. Quay xong “Vũ dạng nhân sinh”, Vương Lâm Vân bắt đầu tập trung vào “Tuyệt thế tông sư”. Nhìn thấy tạo hình đại hiệp cổ trang của Quách Văn Vĩ tựa như từ trong truyện bước ra, Vương Lâm Vân quay đầu hỏi Vương Tụ: “Tung hoành cửu thiên khi nào khởi quay vậy? Em sốt ruột không chờ nổi muốn thấy A Vĩ hoá thân thành Tạ Thiên.” “Không vội, còn phải xem tiếng tăm của Tông sư thế nào đã.” Vương Tụ bảo Quách Văn Vĩ xoay mấy vòng như tiểu tiên nữ, vừa lòng vỗ tay bốp bốp, “Người tiếp theo.” Vương Lâm Vân quay đầu liền ngây ngẩn. Vương Tụ “eww” một tiếng, cánh tay nổi hết da gà, lắc đầu bỏ trốn khỏi hiện trường. Vương Tụ tổ chức một cuộc họp báo cho “Tuyệt thế tông sư”. Vương Lâm Vân lúc này đã không còn cảm thấy cần phải giấu giếm thân phận tác giả nữa, liền nhân cơ hội này “tái ra mắt”. Vương Lâm Vân đứng ở phía sau màn, bình phục chính mình nỗi lòng, chờ đợi người chủ trì gọi lên sân khấu. “Hồi hộp sao?” Vương Tụ nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]