Nhìn căn phòng rộng lớn đầy xa lạ cậu cảm thấy thật tủi thân, nhớ đến ba mẹ và anh hai của mình, cậu sợ họ lo lắng nên không dám cho họ biết, nếu họ biết sẽ lo lắng nhất là mẹ của cậu bà ấy sẽ lo lắng đến mất ăn mất ngủ sức khỏe của bà cũng không tốt lắm! Cũng do mấy kẻ ăn uống say sưa kia hại cậu ra nông nổi này, tay thì gãy, chân bị trật không khác gì một kẻ tàn tật.
Đột ngột thế này không có quần áo cho cậu, trời cũng đã khuya quản gia đành lấy quần áo của anh ít mặc cho cậu mặc đỡ, ông xách vào phòng đưa cho cậu.
“Cậu mặc đỡ đồ này, quá đột ngột nên không chuẩn bị được”
“Không sao, cám ơn bác” cậu mỗi ngày đều tiếp xúc với ông nên cũng không quá ngại
“Để tôi giúp cậu” ông thấy vết thương của cậu không nhẹ nên định giúp cậu, xem như con của mình mà chăm sóc.
“Cháu có thể tự làm, bác trở về phòng nghỉ nghơi đi, đêm cũng khuya lắm rồi” cậu không muốn làm phiền ông, mang thêm phiền phức cho người khác, cậu cảm thấy không quen.
“Cậu có thể tự làm” ông nghi ngờ nhìn cậu
“Vâng, cháu có thể tự làm” cậu kiên quyết với ông
“Vậy tôi trở về phòng”
“Cậu muốn làm gì có thể gọi tôi”
Cậu nhìn ông mỉm cười “Bác yên tâm, cháu không sao!”
Nhìn lại bộ đồ đang mặc dính đầy thức ăn và bụi bẩn cậu đưa áo lên ngửi chân mày khẽ nhíu lại “không thể không thay”. Cởi xong chiếc áo thun trên người làm cậu đổ cả một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-doc-toi-khong-co-ngoc-a/954261/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.