Ở địa phủ dù ban ngày cũng vẫn tối tăm, tiếng quỷ khóc ồn ào khiến người ta tâm phiền ý loạn.
Biệt Lý hoàn toàn dựa vào đôi mắt khó hiểu của mình, trong bóng tối bất tận vẫn có thể thấy rõ chữ trên sách.
Cô đang đọc sách cho những bóng ma quanh mình nghe: "Nuôi không dạy, lỗi của cha, dạy không nghiêm, do thầy lười, trò không học, không hợp lẽ, trẻ không học, già phải làm sao..."
Những bóng ma bên ngoài được ngăn cách với cô bởi thanh kiếm của Văn Khúc, rên rỉ và la hét, không có một chút kỷ luật của lớp học.
"... Thật vô nghĩa."
Biệt Lý buông sách, uống một ngụm nước thông cổ họng, sau đó bắt đầu mắng những bóng ma bên ngoài đang không ngừng khiêu khích cô: "Ngu xuẩn! Không tiếp thu giáo dục, các người cuối cùng nhất định sẽ diệt vong!"
Văn Khúc từ bên ngoài tiến vào, những bóng ma vây quanh lập tức lui về sau.
Biệt Lý có chút xấu hổ, ho khan hai tiếng, nói: "Ha ha... Cái kia, em đang khuyên bảo chúng nó..."
Thế nhưng khuyên bảo bóng ma là một chuyện thiểu năng trí tuệ, cho nên cô không nói tiếp, ngược lại hỏi Văn Khúc: "Không phải anh về quê sao? Sao nhanh vậy?"
Dù sao thì một ngày trên trời cũng bằng một năm dưới mặt đất, dưới lòng đất thì, thời gian cũng không thống nhất.
Văn Khúc thấy cô xấu hổ đến mức sách trong tay cũng vứt sang một bên, chỉ nói: "Ừm, anh đi lấy chút đồ rồi trở về luôn, lo cho em." . Ngôn Tình Nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-doc-phong-lam-viec-nhan-gioi/3386173/chuong-71.html