Cuối con đường nhỏ là một biển hoa đỏ tươi, đỏ đến mức có chút kỳ quái, không chút màu nhuộm.
Phán quan vẫn bày ra vẻ mặt người chủ, khách sáo và lịch sự giới thiệu: “Đây chính là hoa bỉ ngạn.”
Biệt Lý liếc nhìn hai cái, chính giữa hoa bỉ ngạn này ẩn giấu một con sông, nước sông giống như chết vậy, không hề động đậy.
Biệt Lý ngoan ngoãn đi bên cạnh phán quan, nói: “Tôi không nghĩ đến mục đích của mấy người là cái này, càng không ngờ đến mấy người đã liên minh với Trần Thư từ lâu. Hiện giờ cửa sổ trời của địa phủ một khi mở ra, vậy vẫn là địa phủ chứ?”
Phán quan cười ung dung: “Nếu cô đã biết chúng tôi làm vì sức mạnh tín ngưỡng, vậy chắc cô cũng biết tại sao chúng tôi cần nó rồi nhỉ.”
Ông ta chỉ về nước sông Hoàng Tuyền ở bên cạnh: “Hãy nhìn nhân loại ban đầu đã sáng tạo ra những gì đi.”
Biệt Lý khó hiểu, nghiêng đầu nhìn mặt nước tĩnh lặng kia, vẫn chưa kịp thu lại hết tầm mắt, một tiếng lách tách vang lên, bỗng có một cánh tay trắng bệch, sưng vù giơ lên trong nước. Chủ nhân của cánh tay kia đang để lộ nửa cái đầu trên mặt nước, đôi mắt lạnh lẽo khủng bố nhìn chằm chằm Biệt Lý, sự tham lam không hề che đậy.
Biệt Lý bị dọa giật mình, mắng một câu “mẹ kiếp”.
Một cánh tay của ma nước kia chèo như chèo thuyền vậy, xông về phía bờ.
Đáng tiếc, giữa đường bị ngăn lại, điều này giống như một tín hiệu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-doc-phong-lam-viec-nhan-gioi/3385689/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.