Trong lòng Biệt Lý cũng thấy không nỡ, nhưng trên thế giới này không có chuyện hoàn hảo cả hai, mỗi người bên cạnh đều sẽ đến rồi lại đi. Nhất là Song Song và chị gái ngực to, hai người họ là quỷ, không ăn nhập với thế giới này. Song Song buồn chán đến nỗi mỗi ngày chỉ có thể xem tivi, không có người nào khác có thể nói chuyện giao lưu, quỷ lưu lạc bên ngoài đều ít ỏi như thế.
Hơn nữa, phần lớn đều là những con quỷ ngốc như Trương Yến.
Song Song nhăn mày, hung dữ nói: “Tôi không đi.”
Biệt Lý thở dài, dỗ dành: “Hiện giờ chấp niệm của cô đã biến mất rồi, tiếp tục ở lại đây sẽ chỉ khiến cô đau khổ mà thôi.”
Người sống không thể xuống địa ngục, quỷ hồn cũng không thể ở lại nhân gian, nếu miễn cưỡng ở lại, dựa vào một hình hài khác để tiếp tục cuộc sống, tổn thương và nỗi đau đều rơi vào linh hồn. Bọn họ không phải không cảm nhận được, chỉ là chấp niệm có thể khiến bọn họ bỏ qua những đau khổ này.
Trương Yến và Tống Linh sau khi nghe thấy có thể đi đầu thai đều vui mừng và kích động nhìn Biệt Lý, chỉ mỗi Song Song bĩu môi nói: “Tôi không đi đấy.”
Đứa trẻ nghịch ngợm này từ sau khi không còn cái lưỡi lớn nữa thì nói chuyện vô cùng sắc bén có lực.
Không dễ giáo dục mà.
Biệt Lý dẫn dắt từng bước: “Cô đi theo Hắc Vô Thường qua đó, những con quỷ khác đều không dám bắt nạt cô, còn có thể sắp xếp cho cô một chỗ tốt để đầu thai nữa.”
Song Song im lặng một lúc rồi nói: “Vậy nếu tôi đi đầu thai rồi, tôi còn nhớ mấy người không? Vậy tôi còn là tôi không?”
Vấn đề triết học không kịp trở tay bày trước mắt, Biệt Lý ngẩn người, một người đi đầu thai rồi còn là chính mình chứ?
Chuyện này…
Khó nói…
Biệt Lý không muốn viện lý do tốt cho bạn để làm gì, thế là cô nhìn chị gái ngực to bằng ánh mắt cầu xin. Mà chị gái ngực to lạnh lùng, không lên tiếng.
Song Song im lặng, Biệt Lý cũng không kiên trì thêm nữa.
Hắc Vô Thường đến lúc nửa đêm, khác với Phán Quan lần trước, người ta đặc biệt nhã nhặn gõ cửa, chỉ là không biết sợi dây xích trên tay bị gì mà suốt ngày đụng vào cửa, âm thanh không giòn giã, nhưng giống như có thể xuyên qua mọi vật cản, dường như đang ở bên tai.
Biệt Lý chấn động trong lòng, cũng may cô chưa ngủ mà ngồi chờ ở phòng khách, bằng không cũng bị dọa chết.
Không biết Hắc Vô Thường đi làm gì mà trên mặt còn lớp trang điểm đậm, sau khi vào cửa thì vẻ mặt không vui, liếc nhìn mấy con quỷ trong nhà, cà lơ phất phơ nói: “Chỉ mấy người này thôi à?”
Biệt Lý đáp một tiếng, muốn nói hay là bỏ dây xích đi, bọn họ vô cùng muốn đi đầu thai.
Mà quay đầu nhìn con quỷ trong nhà, đều yếu ớt nói không nên lời, nhìn thấy sợi xích trên tay anh ta thì ngẩn ngơ.
Song Song chống cằm xem tivi, dạo gần đây cô ấy đổi khẩu vị rồi, yêu thích phim cổ trang thể loại tổng giám đốc bá đạo yêu phải tôi. Nữ chính là một người có xuất thân bình thường, hiền lương thục đức, xinh đẹp chính nghĩa, cuối cùng thu hút được sự chú ý của vương gia.
Biệt Lý đau đầu, ho một tiếng.
Song Song nghiêng đầu sang hỏi cô: “Cô muốn uống nước à?”
Biệt Lý trợn mắt với cô ấy, uống nước cái gì? Chuyện lớn của quỷ đó! Có thể để tâm chút không?
Hắc Vô Thường cười, nói: “Dạo này cô được đấy chứ, thành tích có nâng cao.”
Biệt Lý không hề vui, thậm chí còn muốn cười khẩy. Quan sai ở địa phủ bọn họ đều không để tâm như vậy sao? Dựa vào một nhân loại để nâng cao thành tích?
Hắc Vô Thường như biết được cô đang nghĩ gì, giải thích: “Hiện giờ quỷ hồn ở nhân gian quá ít, phần lớn đều biến mất. Số còn lại kia, hoặc là hồn phách không đủ, tàn hồn không thể đi đầu thai, hoặc là không thèm xuống địa phủ nữa, chúng tôi cũng rất khó xử mà.”
Biệt Lý bỗng nhớ đến Văn Khúc nói cô biết quỷ thần cần phải có sức mạnh tín ngưỡng, thế là cô hỏi: “Tình hình hiện giờ tệ như vậy, chắc mấy người chịu ảnh hưởng cũng khá lớn nhỉ?”
Hắc Vô Thường thở dài nói: “Chứ gì nữa, là một công nhân viên chức dự bị của địa phủ, cô làm việc cho tốt vào, rảnh rỗi thì tuyên truyền giúp bọn tôi.”
Biệt Lý: “...”
Người anh em này, cái mà anh nói tôi không thể nào tuyên truyền được, sẽ bị người ta đánh chết đấy.
Khi Hắc Vô Thường dẫn ba nữ quỷ này đi thì nhìn Song Song một cái, Song Song chẳng buồn nhìn anh ta.
Biệt Lý lại ho một tiếng, Song Song nghiêng đầu, trừng to mắt, chậm rãi đứng lên, buồn bã nhìn Biệt Lý một cái rồi đi theo Hắc Vô Thường ra ngoài.
Biệt Lý đứng im tại chỗ, vừa cảm thấy yên tâm vừa cảm thấy trái tim thắt lại, vô cùng khó chịu. Vì thế cả người cô nằm ngả ra sô pha.
Cô cảm thấy căn nhà trống trải.
Văn Khúc ngồi bên cạnh, đưa nửa bờ vai qua cho cô.
Biệt Lý nghiêng đầu nhìn, xích về trước, vượt qua bờ vai, dựa đầu vào ngực Văn Khúc, buồn bã nói: “Em không vui.”
Văn Khúc cúi đầu, cằm vừa chạm vào đỉnh đầu của Biệt Lý, bỗng cô nói: “Anh đừng hôn tóc của em, hôm nay em chưa gội đầu.”
Văn Khúc cứng đờ trong nháy mắt.
Biệt Lý cũng chỉ nói đùa, thấy trên tivi đều diễn như vậy, cô không ngờ Văn Khúc suýt chút thì hôn thật rồi.
Biệt Lý còn đang than thở, Văn Khúc đưa tay xoa tóc cô, còn tiến tới hôn bù một cái lên mặt cô.
Hôn xong, Văn Khúc nói: “Trên thế giới này không có bữa tiệc nào không tàn cả.”
Biệt Lý rất vặn vẹo, lặng lẽ đỏ mặt, đổi một tư thế khác, không để cho Văn Khúc nhìn thấy khuôn mặt của cô. Cùng lúc đó, cô giả vờ không vui, thực ra là rất ngọt ngào, cô hỏi: “Chúng ta yêu nhau chưa mà anh đã hôn em?”
Văn Khúc ôm cô không buông, cúi đầu hỏi: “Chưa yêu nhau sao?”
Biệt Lý lắc đầu, nhếch khóe miệng nói: “Đâu có, em mới đồng ý quen thử xem sao thôi mà.”
Văn Khúc nắm tay cô, kéo sát lại gần mình, vô cùng bình tĩnh nói: “Hiện giờ đang quen thử, em thích không?”
Biệt Lý thực sự không muốn dối lòng nói không thích, nhưng lại không bằng lòng bỏ qua như thế. Cô moi hết tâm tư để nghĩ ra câu từ nào đó thích hợp có thể diễn đạt được tâm trạng phức tạp này của cô.
Cuối cùng, cô nghĩ cả nửa ngày rồi nói: “Ngày mai dạy bù cho em.”
Văn Khúc cười rất vui vẻ: “Ngày mai anh chỉ có một tiết dạy buổi sáng, thời gian còn lại đều là của em.”
Biệt Lý híp mắt, ngẫm nghĩ một lúc bèn hỏi: “Trước đây anh nói trên người em có một phách của anh, chuyện này là sao?”
Ban đầu cô chỉ coi đây là cách bắt chuyện đặc biệt của Văn Khúc, sau này tiếp xúc với những thứ này càng nhiều thì cô cảm thấy giống như càng chân thực, đặc biệt là Văn Khúc vậy mà còn là thần tiên.
“Thần tiên các anh thiếu một phách cũng không vấn đề gì à? Anh còn có thể về trời được không?”
Bắt đầu vào chủ đề, câu hỏi muốn hỏi nhiều đến mức không thể nào dừng lại.
Sợi chỉ đỏ quấn trên tay Văn Khúc, đầu còn lại rủ xuống. Anh không trả lời câu hỏi của Biệt Lý, ngược lại nhìn tay của cô nói: “Anh có một món quà rất lớn muốn tặng cho em.”
Biệt Lý hỏi: “Quà gì thế?”
Tay Văn Khúc lướt qua mắt Biệt Lý, sau đó giơ tay lên cho cô xem.
Biệt Lý ngẩn người, một sợi chỉ đỏ mà cũng dám nói là món quà rất lớn sao?
Lẽ nào sợi chỉ đỏ này không tầm thường? Là sợi dây buộc trên đầu vị thần tiên nào đó trên trời? Xuống nhân gian có thể làm sợi dây trói tiên?
Tay Văn Khúc cử động một chút, sợi chỉ quấn trên ngón áp út của anh cũng đung đưa theo: “Đây là chỉ đỏ mà Nguyệt lão tặng cho anh.”
Biệt Lý buột miệng hỏi: “Anh muốn tặng nó lại cho em?”
Văn Khúc: “... Anh muốn tặng anh cho em.”
Trái tim Biệt Lý đập thình thịch.
Vốn tưởng rằng đây là một cuộc tình yêu thầm thất bại, không ngờ yêu thầm cũng có ngày ra ngoài ánh sáng, hơn nữa còn sáng đến mức chói mắt.
Biệt Lý đưa ngón tay ra nói: “Anh quấn lên cho em đi. Ủa? Sợi chỉ này quấn lên rồi sau này có khi nào không thể chia tay nữa không? Những cặp tình nhân khác cũng có sợi chỉ này sao? Vậy muốn ly hôn phải làm sao? Lại đến tìm Nguyệt lão xin cắt chỉ à?”
Văn Khúc: “...”
Văn Khúc nghiêm mặt, không nói hai lời đã quấn sợi chỉ lên tay cô, còn nói vô cùng nghiêm túc: “Đúng vậy, chỉ cần trói buộc bằng sợi chỉ này thì không thể tách ra nữa.”
Là một tên lừa đảo chính hiệu.
Văn Khúc nhìn sợi chỉ đỏ được quấn lên, sau đó hòa vào làm một với ngón tay mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy yên tâm.
Dù gì chỉ đỏ không phải muốn trói buộc ai là trói buộc được.
Biệt Lý tò mò nhìn, cánh tay duỗi ra xa, sợi chỉ đỏ kia vẫn quấn trên ngón tay cô.
Rất đẹp mắt, giống như chiếc nhẫn màu đỏ vậy.
Cô vui mừng xong, cũng quên mất hỏi Văn Khúc chuyện có thêm một phách trên người mình. Cô lại bám lấy Văn Khúc, muốn để anh dựa vào thân phận của mình đi cửa sau với Diêm Vương, để Song Song có thể sống tốt ở dưới đó.
“Haizzz, em cũng không biết bát tự của Song Song, mỗi năm tết đến đốt chút tiền bạc cho cô ấy, không biết cô ấy có nhận được hay không.”
Vừa nghe đã thấy rất đáng thương.
Cho nên Biệt Lý thở dài rất lâu.
Rất lâu, rất lâu.
Thời gian chính giữa cũng cách ngày càng lâu.
Qua một hồi, Văn Khúc muốn bảo cô về phòng ngủ, anh nhìn sang thì phát hiện cô đã ngủ say mất rồi, hơn nữa khóe miệng còn có chút nước miếng.
Văn Khúc nhìn một lúc, muốn hôn cô, lại cảm thấy hành vi này có phải quá đường đột và hèn mọn hay không.
Nhưng nhìn đôi môi khẽ mở màu hồng của Biệt Lý, Văn Khúc vẫn không kìm được, vừa oán trách bản thân mất đi khí phách đàn ông, vừa ngọt ngào và cẩn thận nhích lại gần.
Đụng chạm nhẹ nhàng, mềm mại hệt như bản thân tưởng tượng.
Sáng ngày hôm sau, Biệt Lý mở mắt vươn vai, bỗng nói: “Sao mình cảm thấy miệng mình sưng thế nhỉ, Song Song…”
Khi gọi xong tên, Biệt Lý mới nhớ ra Song Song đã bị cô khuyên đi đầu thai rồi, thế là buồn bã gục đầu xuống.
Nhưng chỉ một giây, giọng nói trong trẻo kia của Song Song đã xuyên ra khỏi căn phòng đen.
Rất có lực.
“Gọi tôi làm gì?”
Biệt Lý há hốc mồm, bỗng chốc sống lại, nói chuyện cũng không lưu loát nữa: “Chẳng phải cô đi đầu thai rồi sao?”
Song Song mở cửa đi ra, một tay cầm que kem tan chảy, que kem đã chảy vào trong miếng bánh, dáng vẻ quả thực không thể nhìn được.
Cô ấy ăn bên trái một miếng, ăn bên phải một miếng, còn có thời gian trả lời câu hỏi của Biệt Lý: “Đâu có.”
Biệt Lý nôn nóng, chạy tới nói: “Cô đã đi theo Hắc Vô Thường ra ngoài rồi mà!”
Song Song nhìn Biệt Lý bằng đôi mắt to tròn xinh đẹp của mình, chớp mắt: “Có phải đâu, bọn tôi chỉ là thuận đường, tôi ra ngoài tìm kem thôi.”
Biệt Lý cúi đầu nhìn que kem tan chảy trong tay cô ấy, lòng kích động, rất lâu vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
“Cô ra ngoài cả đêm là vì tìm thứ này sao?”
Song Song lè lưỡi liếm, híp mắt hạnh phúc: “Hôn hải âu, tôi về từ lâu rồi. Lúc tôi về hai người đang hôn nhau nên tôi âm thầm đi vào.” (Không phải đâu, tôi về từ lâu rồi. Lúc tôi về hai người đang hôn nhau nên tôi âm thầm đi vào rồi)
Khuôn mặt Biệt Lý đỏ ửng, sau đó chợt nhớ hôn nhau từ lúc nào?
Thế là cô quay đầu tức giận nhìn chằm chằm Văn Khúc đang đứng gấp chăn ở cạnh sô pha.
Văn Khúc không thay đổi sắc mặt, ôm chăn lên nói: “Ừ. Em mau đi tắm rửa đi, bữa sáng anh đã nấu xong rồi.”
Mặt Biệt Lý ngơ ngác. Cho nên, lẽ nào anh không nên xấu hổ chút sao?
___________
Tác giả có điều muốn nói:
Văn Khúc: Tại sao phải xấu hổ? Hôn bạn gái mình phạm pháp à?
Biệt Lý: Em không có cho anh hôn.
Văn Khúc: Em cho rồi.
Biệt Lý:??
Văn Khúc: Trong lòng anh nghe thấy tiếng kêu gọi của em.
Biệt Lý: … Đàn ông già ăn thịt, căn nhà cũ bị cháy, thật đáng sợ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]