Văn Khúc cúi đầu mỉm cười nói: “Cô muốn biết là ai dụ dỗ cô ấy nhảy lầu không?”
Biệt Lý vội vàng lắc đầu: “Không không không, đây là bí mật của anh mà.”
Văn Khúc hoàn toàn vò mẻ không sợ rơi, cười lộ răng: “À, tôi còn muốn nói cho cô nữa, thôi quên đi.”
Cuối cùng anh cũng đã nghĩ ra, đối với con chim nhỏ này ám chỉ bao nhiêu cũng không có tác dụng, anh nhẫn nhịn trong lòng nhiều ngày như vậy, nhìn ngang nhìn dọc anh phát hiện Biệt Lý hoàn toàn không nghĩ tới phương diện kia.
Vậy thì chỉ có một loại khả năng là mình chưa cho cô ấy hi vọng, anh nên biểu hiện rõ ràng một chút.
Biệt Lý hộc máu, cô nghi ngờ Văn Khúc bị người khác bám vào!
Sau giờ học, Tống Linh cùng đám đông vào nhà ăn, cô ấy đứng trước máy quẹt thẻ không ngừng la hét, sao thẻ của cô ấy không cà được.
Biệt Lý đứng ở bên kia đau hết cả đầu.
Một tay Tống Linh cà trên máy quét thẻ, lạnh mặt chất vấn: “Tôi đã chờ một hồi lâu rồi sao không quét thẻ của tôi?”
Bạn học bên cạnh đặt thẻ lên máy, máy ‘Tích—” một tiếng thật dài, người bấm thẻ thò đầu ra vỗ nhẹ hai cái: “Chờ một chút, chị ơi, máy này hình như bị hỏng.”
Bạn học nữ phụ giúp hét lớn với ông chủ ở bên trong.
Tống Linh cố chấp bấm thẻ.
Biệt Lý từ từ lùi lại, đụng phải cảnh sát Trương còn chưa đi.
“Sắp bốn giờ rồi sao anh còn chưa đi?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-doc-phong-lam-viec-nhan-gioi/3376201/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.