Sương mù giăng khắp nơi, cột nhà điêu khắc chính giữa tinh xảo, ngay cả cây trong sân cũng mọc lá um tùm, bên cạnh thân cây to lớn có một thúng tre, trong đó là từng cuộn tơ đỏ, đầu dây đang được nắm trong tay người đứng cạnh cây.
Văn Khúc ngồi ở một bên, mặc đồ thoải mái vốn dĩ khác hẳn với cảnh sắc xung quanh, nhưng đã bị khí chất trời sinh của anh đè xuống.
Ông cụ đung đưa dây đỏ mỉm cười trả lời anh: “Vấn đề này của cậu, tôi không trả lời được.”
Văn Khúc cau mày, anh trở về lục hết tài liệu trong kho sách của mình rồi, nhưng vẫn không biết phải làm sao mới có thể khiến Biệt Lý thân thiết với anh thêm một chút.
Anh không phải đồ ngốc, có thể cảm nhận được gần đây Biệt Lý cố ý xa cách với mình. Cũng không hẳn là ngó lơ, bình thường cũng có nói chuyện, nhưng cảm giác hai người không giống như lúc trước nữa.
Là bắt đầu từ khi nào?
Văn Khúc cau mày, vẻ mặt không vui: “Ông nối nhiều chỉ đỏ như vậy mà lại không biết?”
Nguyệt lão ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi nối chỉ đỏ là cho người có duyên, cậu hỏi tôi như vậy, không lẽ cậu và chú chim nhỏ kia của cậu…”
“Không có.”
Văn Khúc nghiêm mặt.
Năm đó khi còn là chú chim nhỏ tốt biết mấy, chưa từng xa cách như vậy.
Bây giờ đến nhân gian rồi, không biết đã học được những thứ gì.
Nguyệt lão cong mắt, mỉm cười hỏi anh: “Sao cắt tóc luôn rồi?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-doc-phong-lam-viec-nhan-gioi/3376181/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.