Biệt Lý hơi yếu thế nói: “Chẳng phải tôi nghĩ là ngày mai anh có tiết sao?”
Huống chi suốt ngày để một giảng viên đại học chạy khắp nơi với mình không thích hợp, tính ra quan hệ của hai người cũng không thân thiết như thế. Người xưa có câu lên chiến trường là anh em thân thiết, có khi nào nói lên chiến trường là chủ nhà và khách thuê trọ đâu?
Chuyện này cũng không coi chỗ dựa là người ngoài quá rồi.
Chỗ dựa nhìn ra được bản chất từ nụ cười nịnh nọt trên mặt Biệt Lý, vì thế anh lạnh lùng nói: “Ngủ sớm đi.”
Biệt Lý nhìn anh đi lên lầu, cô buồn rầu gãi cằm mình, thực sự không nghĩ ra được Văn Khúc tức giận vì điều gì.
Lẽ nào vì bản thân tìm Song Song giúp đỡ, mà không tìm anh? Hay vì buổi chiều cô nói không muốn đi học?
Biệt Lý tiêu hóa một lúc, mười mấy phút ngồi trong nhà vệ sinh nhân tiện nghĩ về chuyện này, nhưng hai nguyên nhân đều bị cô phủ định.
Dẫu sao cô và Văn Khúc cùng lắm chỉ được tính là người quen, còn lâu mới vì nguyên nhân này mà tức giận.
Nghĩ không được thì không nghĩ nữa. Biệt Lý xoa mặt, đăng hai ngàn chữ kia lên, lại nộp đơn xin nghỉ. Bình luận chỉ trích cô sao chép trong khu bình luận vắng tanh vẫn còn ở đầu tiên, nhưng bên dưới cũng có tiểu thiên sứ nói giúp cô.
Loại chuyện hư cấu này, Biệt Lý không muốn trả lời cho lắm, nhưng cứ treo như vậy cũng không phải cách. Có điều, khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-doc-phong-lam-viec-nhan-gioi/3362154/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.