🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trở lại căn nhà nhỏ của Thời Phong, Diệp Ân có chút tâm trạng nên đã mua rượu muốn giải sầu, dù tửu lượng của cô phải gọi là rất rất kém nhưng cô vẫn muốn uống.

Nói gì thì nói, từ lúc phát hiện Cao Minh phản bội mình, còn nhìn ra con người đê hèn của anh ta, cô vẫn chưa một lần được khóc cho thoải mái.

Không phải vì cô còn yêu anh ta mà là vì ấm ức, nỗi ấm ức dồn nén không thể tả thành lời. Cô tiếc cho tuổi trẻ của cô, niềm tin của cô, tình yêu của cô đã dồn vào một kẻ không bằng cả rác rưởi.

Biết rằng trong cuộc sống ai cũng phải mắc sai lầm, nhưng sai lầm này quả thật cô nuốt không trôi được. Dù có bắt Cao Minh trả giá bằng cả sự nghiệp mà anh ta trân quý thì cô cũng không cảm thấy đủ.

Diệp Ân ôm chai rượu bằng cả hai tay, hai gò má đã ưng ửng đỏ dưới đôi mắt mơ màng, cô vừa nói vừa nấc trong cơn say.

"Anh ta… đúng là một kẻ… hức… đáng kinh tởm mà. Mắt tôi bị mù mới giẫm phải cục phân thối như anh ta. Aaaa, muốn chửi bậy quá, nhưng mà… phải chửi gì bây giờ, tên khốn đó… hức… không từ nào có thể diễn tả hết được sự xấu xa của hắn…"

Mặc dù có đau lòng đến mức nào đi chăng nữa nhưng cũng không có giọt nước mắt nào lăn trên má cô, có lẽ thật không đáng để cô khóc vì loại người đó. Cô chỉ có thể chửi, có thể mắng để xả ra hết những nỗi uất ức trong lòng.

Thời Phong ngồi bên cạnh, dù anh cũng uống một lượng rượu như cô, nhưng ngược lại thần sắc tựa hồ vô cùng tươi tỉnh.

Đột nhiên anh giật chai rượu trên tay cô ra, người quay sang chín mươi độ nhìn cô hỏi.

"Chị còn để ý đến anh ta vậy sao?"

Diệp Ân không còn đủ tỉnh táo, cô nghe anh nói thì ngay lập tức đứng bật dậy, hai tay chống hông khí thế nói lớn.

"Gì? Để ý ai? Cao Minh á? Không, không, không. Anh ta là cái thá gì chứ? Tôi phải… nhanh chóng đá anh ta… ra khỏi… cuộc sống của tôi mới được."

Nghe vậy, gương mặt thanh tú kia bỗng chớm nở nhẹ một nụ cười, anh đưa chai rượu vừa cướp từ tay cô kề lên môi uống một ngụm.

Bất chợt, Diệp Ân nhào đến đè lên người anh khiến anh giật mình mà làm rượu đổ ra ướt cả áo.

Cô dùng đôi tay búp măng áp mạnh lên má anh, cưỡng chế để anh nhìn thẳng vào mình, đôi mắt cô gườm lại, gằn giọng hỏi.

"Cậu… nhìn tôi đi. Thấy tôi có già không? Hả?"

Đây là biểu hiện của việc say đến không biết trời đất gì nữa rồi. Thời Phong có chút bất ngờ, nhưng cũng không đẩy cô ra, ngược lại còn phối hợp để cô vui. Anh nhẹ nhàng đáp.

"Không."

Câu trả lời vừa dứt, Diệp Ân bất chợt lớn giọng nhấn mạnh.

"Chính xác. Tôi không hề già chút nào, nhìn tôi vẫn còn giống thiếu nữ mà. Ba mươi hai tuổi mà eo vẫn thon, da vẫn căng mịn, tóc tai vẫn chắc khỏe, mặt không một chút nếp nhăn. Thử hỏi có ai chăm chút cơ thể được như tôi chứ? Vậy mà anh ta vẫn ngoại tình. Tôi nghĩ lại rồi, tôi không mù, chính tên khốn đó mới bị mù."

Diệp Ân không còn phân biệt nổi cô đang ở kiếp này hay kiếp trước nữa, cô quên mất mình đã trở lại ở tuổi hai mươi bảy mà thản nhiên nói loạn trước mặt Thời Phong, nếu cô không phải đang say bí tỉ thì chắc chắn anh sẽ cảm thấy cô thật kỳ lạ.

Nhưng thật sự khi nghe cô nói những lời này, mặt mày của anh bỗng chốc sa sầm không vui. Đã nói không để ý đến Cao Minh nữa, mà câu nào cô nói ra cũng là nhắc về anh ta.

Anh không hiểu được cô đã phải trải qua những gì, chỉ một câu không để ý hoàn toàn không thể xoa dịu hết nỗi hận trong cô. Khi nào còn chưa vùi dập Cao Minh xuống vũng lầy như anh ta từng làm với cô, thì khi đó cô vẫn chưa thôi nghĩ về anh ta.

Thời Phong cau mày đẩy cô ra, không biết tại sao tâm trạng lại trở nên có chút cáu kỉnh.

"Chị say lắm rồi, ngủ đi."

Mặc dù bị xua đuổi rồi nhưng vì anh không làm quyết liệt nên Diệp Ân vẫn ương bướng không chịu rời khỏi người anh.

"Say gì chứ? Chị vẫn còn nhận ra cậu mà."

Cô dùng lực hai đầu gối kẹp chân anh lại, đưa tay lên rồi bất chợt "tách".

Ngón tay của cô cong lại rồi bật ra, búng thẳng vào trán Thời Phong không lệch một li, phát ra âm thanh như tín hiệu làm đông cứng toàn bộ biểu cảm của anh.

Cô dùng lực mạnh đến mức đầu anh còn hơi bật về phía sau, đôi mắt mở lớn chưa kịp chớp.

Sau đó cô còn mắng.

"Thằng ôn dịch Sở Hâm này, đến ngày trọng đại của chị mà mày cũng không về, mày còn là em trai của chị không hả?"

Đầu óc của Diệp Ân đã bị men rượu làm cho đảo lộn cả lên, thậm chí bây giờ cô còn nhìn nhầm Thời Phong thành em trai của cô nên mới thản nhiên ra tay bắt nạt như vậy. Đúng là khi say không có chuyện gì là cô không làm được.

Cô đưa tay ra sau còn định véo tai anh, nhưng chưa kịp chạm đã bị anh ngăn lại.

Anh nắm lấy cổ tay của cô, bàn tay lớn dù không gồng lên vẫn để lộ từng đường gân nam tính.

Hai con ngươi sâu hoắm nhìn cô như đang cố khắc chế, giọng cũng trầm xuống nhẫn nhịn nói.

"Nhìn cho kỹ, tôi không phải em trai của chị."

Diệp Ân say rồi cũng không để lời anh vào tai mà cố giãy tay ta, giọng nói vẫn còn rất ngang tàng.

"Ngứa đòn có phải không, mày không phải em trai của chị thì là em trai thằng hàng xóm à?"

Như đã đến giới hạn cuối cùng, Thời Phong nghiến răng rồi bất ngờ siết lấy eo cô, trong cái chớp mắt liền lật người cô lại, đè cô nằm trên sofa nhưng lại ở dưới thân mình, ánh mắt anh toát ra một tia nguy hiểm.

"Tôi là đàn ông đó."

Không gian bỗng chốc im lặng đến mức nghe rõ từng tiếng đập mạnh trong lòng ngực của Thời Phong, nhiệt độ không khí cũng tăng dần theo nhiệt độ cơ thể của anh.

Anh vốn không có ý định gì với cô, nhưng cô lại khiêu khích sự nhẫn nại của anh, trong người cũng đang có sẵn men rượu khiến anh không thể giữ nổi sự điềm tĩnh.

Anh muốn cho cô biết, cô cứ hành xử tự nhiên trước mặt một người đàn ông thì có thể nguy hiểm đến mức nào.

Nằm dưới thân anh, cô không có một chút phòng bị, đôi mắt lờ đờ, khuôn mặt thoáng một nét hoang mang như con thỏ nhỏ đang ngơ ngác ở nơi đường cùng mà không biết trước mặt là một con sói hung ác.

Kết quả xảy ra như một quy luật tự nhiên, thỏ nhỏ rồi cũng vào bụng sói.

"Ưm…"

Thời Phong cuối cùng cũng không kiềm chế nổi bản thân mà cúi xuống, gặm nhấm bờ môi hồng hào căng mọng. Diệp Ân theo cảm giác mà cũng đáp lại nhiệt tình.

Hai đôi môi chạm vào nhau, yển chuyển quấn quýt cảm nhận mật ngọt từ nơi sâu nhất. Từng tiếng hôn phát ra càng làm toàn thân của Thời Phong rực lửa, trong khi đó Diệp Ân lại rất thoải mái vòng tay lên cổ của anh tận hưởng, như đang chìm trong một giấc mộng ngọt ngào.

Thấy cô phối hợp như vậy, Thời Phong đột nhiên cảm thấy bất an. Lần trước cô đã nghĩ anh là Cao Minh, có khi bây giờ cô cũng nghĩ anh là anh ta nên mới chủ động đáp lại chăng?

Chỉ nghĩ thôi mà trong lòng đã không chịu được, anh liền tách khỏi môi cô. Một sợi tơ trong suốt mềm mại liên kết giữa hai người được kéo ra một khoảng rồi đứt ngang.

Diệp Ân đã trở thành bộ dạng mê hoặc đến chết người. Ánh mắt từ bao giờ đã bao bọc một màn sương, hai má cô nóng đỏ, đôi môi hơi sưng lên, lòng ngực phập phồng thở gấp từng hơi.

Thời Phong đưa tay nâng cằm cô lên, dùng ngón tay ve vuốt nhẹ nhàng rồi chợt hỏi.

"Nhìn ra tôi là ai chưa?"

Diệp Ân trong mơ hồ chầm chậm đưa tay lên chạm vào hai má của anh, giọng cô thều thào.

"Thời Phong à?"

Thời Phong hơi nghiêng đầu qua hôn lấy bàn tay cô, ngửi lấy hương thơm thoang thoảng tự nhiên toả ra từ làn da mềm mịn, khuôn môi cong lên cười khoan khoái đáp lại.

"Đúng rồi, buổi tối hôm nay… chị không được phép quên nữa đâu đấy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.