Sau một vài phút lời qua tiếng lại, cảnh sát liền rời đi, nét mặt của bọn họ không có vẻ gì là khó chịu, mọi chuyện có vẻ như được giải quyết êm xuôi. Cùng lúc đó Diệp Ân cũng trở lại với gương mặt tươi tắn.
Cô mở cửa xe, đứng bên ngoài chống hông nói.
"Giải quyết xong rồi, lên nhà thôi."
Thời Phong cười hắt ra một nhịp, anh bỗng nhếch môi, bất ngờ đưa tay ra kéo ù cô vào trong xe, động tác tay nhanh thoăn thoắt khóa cửa lại.
Hành động đường đột làm Diệp Ân có chút giật mình, anh biến cô trở về tư thế cũ khiến cô khó hiểu cau mày.
"Làm gì vậy?"
Thời Phong đột nhiên áp sát tai cô thì thào.
"Em không cảm nhận được sao? Anh hiện tại… đi ra ngoài rất xấu hổ."
Thời Phong vừa nói vừa đặt tay nhẹ lên eo cô, lúc này cô mới phát hiện ra, bên dưới nơi mình đang ngồi có gì đó cộm lên.
Cô biết rõ thứ đó là gì, gương mặt trong phút chốc nóng đỏ lên như bếp than đang hừng hực cháy.
Rõ ràng anh nói anh xấu hổ nhưng sao cô cảm thấy người xấu hổ thật sự là chính mình mới đúng.
Còn anh, ánh mắt lúc này nhìn cô hệt như một con dã thú đang rình rập con mồi, chờ đợi thời cơ tấn công.
Cô không nhịn được liền mắng hai chữ trong dè dặt.
"Cầm thú."
Thời Phong cong môi cười, anh nhìn dáng vẻ của cô mà mỗi lúc một hưng phấn hơn nữa, nhưng không quên phải trấn an cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-doc-muon-nam-keo-tren/3003019/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.