Mục Mục lại một lần nữa dừng việc chụp hình. 
“Tư thế của người mẫu có thể thay đổi một chút được không?” 
Lăng Miêu tức giận hỏi: “Thay đổi thế nào?” 
“Cậu có phiền nếu tôi làm mẫu không?” 
“Tùy.” 
Mục Mục nhanh nhẹn đưa camera cho trợ lý, thế rồi chính bản thân mình đi tới bên cạnh y, khéo léo nhấn bả vai Lăng Miêu xuống, khẽ đặt tay lên eo y, ý ra hiệu cho Lăng Miêu đẩy eo nghiêng về phía trước, nhưng đầu cùng thân vẫn phải giữ nguyên. 
Động tác này khó tránh khỏi việc cơ thể họ sáp vào nhau, Lăng Miêu bỗng ngửi thấy trên người Mục Mục có một mùi hương đặc biệt nào đó, rõ ràng không hiểu phải diễn tả ra sao, vậy nhưng điều này lại khiến y vô cùng khoan khoái. 
“Cậu dùng loại nước hoa nào vậy?” Lăng Miêu bỗng rời tay ra sau đặt lên tay anh. 
Mục Mục bị hành động của y làm sửng sốt: “Tôi không có thói quen sử dụng nước hoa.” 
Lăng Miêu không tin, thứ khiến y tự hào nhất về bản thân, chắc hẳn phải là khứu giác của mình: “Tôi rõ rành rành ngửi được trên người cậu có mùi thơm.” 
Mục Mục dở khóc dở cười: “Mỗi người đều có một mùi hương riêng biệt, cũng có thể là do môi trường xung quanh lưu lại. Nhà tôi trồng không ít hoa, tôi đoán thứ cậu ngửi thấy có thể là mùi hoa?” 
“Vậy hả…” 
Lăng Miêu thất vọng buông thõng tay xuống, song mùi hương nọ quả thực vẫn quá hấp dẫn, y nhịn không được mà hít một hơi thật sâu, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-dinh-mot-loai-thuc-vat-moi-tu-dai-xuan-duoc-dich-nam-nhan/2961493/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.