Tiêu Niên khóc, giống như vẽ cái đường cong, cậu nhanh chóng khóc tới đỉnh điểm, lại cấp tốc giảm xuống.
Lúc hết khóc, Lục Tri Chu còn ôm cậu, còn nhẹ nhàng vỗ về mái đầu cậu.
Tiêu Niên nghiêng người dựa vào vai Lục Tri Chu, cảm xúc vừa nãy tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, lúc này trong đầu cậu thậm chí đã nhớ không rõ lắm vừa rồi cậu nghẹn ngào nói gì đó với Lục Tri Chu.
Chỉ biết là mình đã nói hết những gì muốn nói, đều kể ra hết tất cả áp lực của hai ngày nay.
Ngoài cửa sổ yên ắng lặng thinh, đèn đường trong buổi rạng đông trải dài bên dưới những toà cao ốc.
Dần dần, Lục Tri Chu cũng không vỗ về đầu của Tiêu Niên nữa, rồi dần dần, tay của Lục Tri Chu rời khỏi đầu Tiêu Niên.
Rồi lại dần dần, Lục Tri Chu động.
Hắn hơi lui ra sau, nắm lấy tay Tiêu Niên cùng Tiêu Niên tách ra một khoảng, cúi đầu nhìn Tiêu Niên.
Tiêu Niên khóc quá nhiều, cứ cảm thấy bản thân bây giờ trông rất lôi thôi, không muốn để Lục Tri Chu nhìn thấy, lập tức vùi đầu thấp xuống.
Lục Tri Chu lại kéo Tiêu Niên ra.
Tiêu Niên lại trốn.
Lục Tri Chu lại kéo.
Tiêu Niên phụt cười một tiếng, vùi đầu ở trên vai Lục Tri Chu, lộ ra một con mắt: “Làm gì a.”
Lục Tri Chu ôm cậu lại gần: “Nằm sấp như vầy không khó chịu sao?”
Vốn là không khó chịu, vừa bị Lục Tri Chu hỏi như vậy, bả vai thật đúng là có hơi xót.
Có điều, Tiêu Niên còn chưa có trả lời, Lục Tri
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-chua-tren-toan-the-gioi-deu-bi-anh-an-roi/978864/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.