Lâm Nhạc Phàm nghe thấy lời này của Lục Tri Chu cũng cười: “Cậu là Lục Tri Chu đấy.”
Lục Tri Chu hỏi: “Tớ là Lục Tri Chu thì sao?”
Lâm Nhạc Phàm nghẹn họng.
Lục Tri Chu nói: “Em ấy thích thú vị, có đề tài chung, có thể vui đùa bên nhau, có thể làm em ấy vui vẻ.”
Lâm Nhạc Phàm: “Cậu rất thú vị mà, còn đề tài chung thì…” Lâm Nhạc Phàm ngập ngừng: “Cũng, cũng có a, hai người cũng có thể vui đùa với nhau này, cậu cũng có thể làm cậu ấy vui vẻ này.”
Lục Tri Chu hỏi: “Cậu đủ tự tin khi nói ra lời này à?”
Lâm Nhạc Phàm lập tức không đủ tự tin.
Hắn đương nhiên hiểu ý của Lục Tri Chu, tuýp người mà Tiêu Niên nói đại khái là như thế nào.
Dù sao mặc kệ là tuýp người gì, nhưng khẳng định không phải lão cán bộ như Lục Tri Chu.
Lâm Nhạc Phàm đã nhìn thấy dáng vẻ hăng hái của Tiêu Niên ở quán bar, là tiêu điểm toàn trường.
Sau đó, hắn lại tưởng tượng, người như vậy, bảo cậu ấy ở nhà, an an tĩnh tĩnh ngồi đó, ngồi ở bên cạnh Lục Tri Chu, đọc sách, hoặc xem TV, hoặc tĩnh tọa ngồi chơi cờ với Lục Tri Chu.
Lâm Nhạc Phàm nhíu mày.
Thật sự không hợp.
“Hai người các cậu thì thầm cái gì đấy?” Ở đối diện, giáo sư Dương nâng ly rượu lên, cũng cắt ngang Lâm Nhạc Phàm muốn nói thêm gì đó: “Nói cái gì mà mọi người không thể nghe, mọi người phải cùng trò chuyện chứ.”
Lâm Nhạc Phàm cười rộ lên: “Không có, không có, có thể nghe, có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-chua-tren-toan-the-gioi-deu-bi-anh-an-roi/978842/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.